Chương 2.1: Muốn được liếʍ cho anh trai

Editor: Dĩm

Sau đó, dù Cảnh Dao có nhắn như thế nào, giáo thảo cũng không trả lời lại cậu.

Cảnh Dao đơn phương cho rằng giáo thảo bị nói trúng tâm sự, cho nên thẹn thùng.

Cậu lại rất thích anh trai thẹn thùng!

Cứng lên không có gì phải mất mặt, cái này thể hiện năng lực trên giường, ừm...rất gì và này nọ.

Tiết học cuối cùng trong buổi chiều là thể dục, Cảnh Dao và Phát Hiểu đi xuống lầu của toà nhà, khi đến sân thể dục, thì phát hiện sân bóng đã bị lớp khác chiếm.

Đó là lớp 11-1 và lớp 10 đang giao đấu.

Hình như Phương Dã - tình địch của cậu cũng có trong đấy.

Phương Dã được xưng là học thần của trường. Ngày thường chả thấy hắn chơi bóng và tập thể dục bao giờ. Nhưng quá con mẹ nó đáng là cơ bắp lại rất rắn chắc, không khác gì học sinh thể dục, thành tích thì rất xuất sắc.

Cũng không biết giấu bí quyết gì, chẳng lẽ ăn nhiều óc heo mới thông minh như vậy?

Cảnh Dao chua ngoa một hồi, phát hiện bên cạnh có rất nhiều nữ sinh si mê cổ vũ cho Phương Dã, tên học thần này vậy mà liên tục ghi điểm, vô cùng nổi bật.

Trái tim nổi loạn trỗi dậy trong tích tắc.

Cảnh Dao đến phòng thiết bị mượn loa, bắt đầu thiếu đạo đức khen ngược Phương Dã.

Khi Phương Dã ghi điểm, cậu liền hừ một tiếng bất mãn, khi Lớp 10 ghi được điểm, cậu liền vui sướиɠ vỗ tay, cầm loa hô to "Các anh trai giỏi quá", "các anh trai soái quá" và "Lớp 10 mãi đỉnh".

Cảnh Dao có cái loa chiếm được ưu thế, tỷ lệ công suất hơn cả đội cổ vũ, cả sân vận động truyền đến tiếng loa chói tai.

Phương Dã bị tiếng hét của cậu làm cho phân tâm, động tác chậm hơn nửa nhịp, có chút lơ là làm cho đối phương có cơ hội cướp bóng.

Thấy tiếng la của mình có hiệu quả, Cảnh Dao càng thêm ra sức, đối với nam sinh da ngăm đen ném vào rổ phát cuồng khen: "Anh da đen soái quá! Quả bóng này ném thẳng vào tim em rồi! Cố lên anh ơi!"

Phương Dã ngước mắt, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Cảnh Dao.

Phát Hiểu dè dặt kéo tay áo của Cảnh Dao ngăn cản: "Dao Dao, hơi lố rồi đấy, tao cảm giác giây tiếp theo học thần sẽ xông lên tẩn mày một trận ấy."

“Có giỏi thì nhào vô, tao sợ chắc?” Cảnh Dao không sợ, “Cái tên thần kinh đấy cướp trai của tao còn chưa tính, hôm nay lại trừ tao 5 điểm, hại tao phải viết bản kiểm điểm 5.000 chữ! Tao nhất định phải làm tên đấy phân tâm."

Phát Hiểu: "..."

Thôi được rồi, mày muốn tìm đường chết, tao cũng ngăn không được.

Nhưng làm Cảnh Dao thất vọng chính là, Phương Dã không những không phân tâm mà còn thi đấu hăng hơn. Khí thế trên sân bắt đầu sôi sục, dáng người mạnh mẽ, ghi điểm liên tiếp, trận đấu nhanh chóng kết thúc.

Cảnh Dao thở dài, vẫn không quên giơ loa hét: "Anh da đen ơi, tuy rằng anh thua, nhưng mỗi một hành động bóng của anh đều đã khắc sâu trong tim em, anh da đen mãi đỉnh!"

Nam sinh da đen chưa bao giờ gặp qua tình huống này, ấp úng nói lời cảm ơn, nhưng vẫn có thể nhận ra hai má ửng hồng trên khuôn mặt đen bóng.

“Đậu xanh, Dao Dao, chạy nhanh, học thần đang đi về phía mày kìa.” Phát Hiểu nhắc nhở xong, liền xách mông chạy trước.

"Hai người rất có bản lĩnh? Dám cầm loa nhiễu loạn trật tự sân bóng." Các nữ sinh cổ vũ cho Phương Dã vây quanh, chặn Phát Hiểu và Cảnh Dao lại, "Muốn chạy à, đừng có mơ!"

Phát Hiểu sốt ruột, vươn tay đẩy Cảnh Dao về phía Phương Dã: "Người anh em, chính là cậu ấy hét ầm ĩ. Tôi không có quen biết cậu ấy, tôi còn có lòng tốt khuyên cậu ấy đừng nói nữa cơ mà!"

Cảnh Dao choáng váng.

Ơ cái thằng này, mày có còn là thằng bạn nối khố lớn lên cùng tao không?

Cảnh Dao bị Phát Hiểu đẩy thẳng vào trong lòng ngực của Phương Dã, cơ thể hắn rắn chắc như một bức tường thành, khiến cậu đâm đến đau.

Còn chưa kịp chửi thề, đang muốn mắng người thì Phương Dã đã túm cổ cậu lại.