Chương 3

"Tiểu thư, là Cố công tử!" Tiểu Thúy bất đắc dĩ nói.

Ta gõ đầu cô ấy: “Nhất định là Giang công tử, tiểu thư ta sao có thể trở thành người giàu nhất thành nếu ta có trí nhớ kém như vậy?”

Tiểu Thúy không tin phản bác: "Tiểu thư, thật sự là Cố công tử!"

"Sao em lại cứng đầu như vậy? Nếu em không tin thì quay lại hỏi đi, em lại nhớ nhầm nữa à?" Ta nhìn nha đầu tức giận nói, nha đầu này, làm mọi chuyện đều quá bất cẩn.

Nhìn thấy ta như vậy, Tiểu Thúy nghi hoặc chính mình, cuối cùng trầm mặc nói: "Xem ra em thật sự nhớ lầm, người kia hình như là Giang công tử!"

"Tốt!" Ta mỉm cười vỗ vỗ vai nha đầu, "Lần sau nghiêm túc hơn một chút, đừng nhầm lẫn như vậy."

“Đừng lơ đãng.”

Ta và Tiểu Thúy một đường trở về phủ đệ, quản gia vừa nhìn thấy ta liền đi tới nói: “Tiểu thư, có một nhóm nữ nhân mới đến tên là Triệu Tuyết Nhi đang ngồi đợi trong phủ, tiểu thư có muốn đi đón tiếp một chút không?”

Sau một ngày vất vả, ta có chút mệt mỏi nằm trên ghế, chậm rãi hỏi: “Nhưng có ai nói phải gả thư sinh không?”

"Có một người nói câu giống người!" Quản gia vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nghe vậy, ta ngồi bật dậy và nói: "Kêu người đó đến đây!"

Không lâu sau, một nữ nhân bước ra, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết nàng ấy chắc chắn là tổ tiên “mất não” của ta.

“Ta đã gặp được ông chủ Giang!” Nữ nhân chậm rãi hành lễ với ta.

Ta vội đỡ nàng dậy: “Không dám nhận, không nhận, Tuyết Nhi tiểu thư, tiểu thư có thích chàng không?”

Nói xong, Triệu Tuyết Nhi ngượng ngùng cúi đầu: “Có chứ, chàng ấy dù có mẹ bị bệnh liệt giường và muội muội không hiểu chuyện, ta vẫn muốn đến để giúp đỡ Cố phu nhân tắm rửa nấu ăn cho gia đình họ mỗi ngày trước bình minh. Cố tiên sinh chỉ cần chuyên tâm đọc sách thánh hiền, thường xuyên khen ngợi sự hiền huệ của ta là được.”

“Hiện tại muội muội của hắn đã đến tuổi lấy chồng nhưng lại không có của hồi môn, Cố Lãng không muốn bị những chuyện này làm phiền, nhưng Cố muội lại muốn mua một căn nhà, tìm Cố Lãng gây chuyện, Cố Lãng thậm chí còn cãi nhau với ta vì chuyện đó. Ta đã không đến đó vài ngày. Nghe nói rằng lương chỗ người rất cao, nên ta... "

"Dừng lại!" Ta ngắt lời nàng, Vương Bảo Xuyến* cũng phải gọi nàng một tiếng tỷ tỷ.

*nhân vật trong lịch sử Trung Hoa bị một thư sinh nhà nghèo phụ bạc tình cảm (lạnh) :)))

Ta nhìn nàng, hỏi vặn lại: “Muội muội của hắn muốn lấy chồng thì liên quan gì đến ngươi? Tại sao hắn lại gây chuyện với ngươi? Hắn ta có quyền gì mà làm tổn thương ngươi? Hắn thực sự là nam nhân sao? Hắn không nên ép buộc ngươi!"

Triệu Tuyết Nhi nghe vậy lấy làm ngạc nhiên, có vẻ như chưa từng nghe lời nói nào như thế.