Chương 10

Lý Nguyên Chiêu ngẩng đầu, sát ý lạnh lẽo ngập tràn trong đôi mắt. Hắn cầm chủy thủ kề vào trước cổ họng Vương Kim Hoa.

Vương Kim Hoa nuốt nước miếng một cách gian nan, run rẩy hỏi:

"Bệ hạ muốn tìm ai?"

"Thê tử của ta, Chúc Triều Vân."

Khuôn mặt Lý Nguyên Chiêu chứa đầy vẻ ẩn nhẫn, sắc đỏ lan dần trong đáy mắt. Cả người tỏa ra cảm giác điên cuồng.

Ta ngồi xổm phía sau tấm bình phong. Trong lúc bất tri bất giác, mồ hôi đã thấm đẫm y phục.

Không được.

Hôm nay Lý Nguyên Chiêu tìm tới nơi này, xác định ta và bức bình phong thêu hoa điểu kia không thể thoát khỏi liên quan.

Thoạt nhìn hắn cũng thấy không thích hợp.

Còn tiếp tục như vậy, không chừng hôm nay cả ta và Kim Hoa sẽ đều phải ch.ết ở chỗ này.

Tuy rằng không biết vì sao hắn lại muốn tìm ta, nhưng có một điều ta buộc phải làm, chính là đối mặt với hắn.

Ta hít sâu một hơi rồi đứng dậy, bước qua tấm bình phong tiến về phía trước, sau đó nhẹ nhàng quỳ xuống.

Ta một bộ kính cẩn vâng lời, hai tay dán trên mặt đất, trực tiếp khấu đầu trước Lý Nguyên Chiêu.

"Dân nữ Chúc Triều Vân, tham kiến bệ hạ!"

Những người khác đều im lặng lui ra. Ta quỳ trên mặt đất, không dám nói nhiều thêm một câu.

Lý Nguyên Chiêu cất giọng mỉa mai:

"Chúc Triều Vân, đừng cho rằng ta không nhìn ra tâm tư của nàng."

"Nàng là đang nghĩ, chỉ cần một cái quỳ này, thời gian sớm tối bên nhau của chúng ta ở thôn Hà Hoa coi như vứt bỏ."

"Ta tìm nàng rất lâu, lại không biết nàng ở ngay trong kinh thành."

Hắn dường như không tìm thấy giọng nói của chính mình.

"Lần này ta tới, là hy vọng đem mọi chuyện nói rõ ràng với nàng."

Ta cảm giác như đang nghe chuyện cười trong thiên hạ, cũng hoài nghi liệu Lý Nguyên Chiêu có phải đi.ên rồi hay không?

Hắn cho rằng ta là kẻ ngốc?

Nếu ta nói ra lời thật lòng, chọc cho mặt rồng giận dữ, muốn ch.ém đầu ta thì phải làm sao?

Ta mười phần cung kính, từ chối rất nhã nhặn.

"Dân nữ không dám."

Giữa hai đầu lông mày của Lý Nguyên Chiêu nhăn lại:

“Nàng cho rằng ta sẽ gi.ết nàng?”

Cho đến giờ phút này, ta đối với hắn không hề có chút tín nhiệm nào, tất cả chuyện này rốt cuộc cũng triệt để bại lộ.

Hắn bước nhanh đi tới trước bàn, sau một hồi múa bút thì cầm đến cho ta một tờ giấy.

“Sắc lệnh do chính tay ta viết có thể bảo vệ nàng cùng Vân Thường phường cả đời bình an.”

“Lần này, dù sao nàng cũng nên tin ta có phải hay không?”

Lúc này ta mới an tâm đem bút chiếu kia thu vào trong l*иg ngực, đánh bạo trả lời:

“Bệ hạ, ta tự hỏi bản thân ta đã đối đãi với ngài vô cùng tốt, cho rằng có thể đổi lấy vài phần chân tình. Thế nhưng ngài lại xem thường ta, chán ghét ta.”

“Đổi lại là ngài, ngài sẽ tin tưởng kiểu người bạc tình bạc nghĩa như vậy sao?”

Hắn dường như kinh ngạc không thôi.

“Ta từng nói chán ghét nàng bao giờ?”

“Người như Chúc Triều Vân, vừa lỗ mãng hung hãn, lại dốt đặc cán mai. Ta cùng nàng vốn chỉ là một đoạn duyên mỏng. Ban cho nàng ngàn lượng vàng đã là đại ân đối với nàng rồi.”