Chương 7

Nàng ấy ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung.

"Đi tới chỗ nào? Có khả năng nhặt được nam nhân không?"

"... Câm miệng."

Chờ cho thôn dân cuối cùng rời đi, ta châm một mồi lửa th.iêu rụi sạch sẽ nơi này.

Ngồi ở phía trước xe ngựa, ta nhìn phế tích thôn Hà Hoa hoá thành, giống như chúng ta đã hoàn toàn từ giã một đời thống khổ cùng những ký ức đau thương. Tâm trạng của ta vì thế mà trở nên vui vẻ.

Lần này, sẽ không còn ai phải ch.ết vì trận ôn dịch hoành hành nữa. Mọi người sẽ đều cầm tiền, sống tốt cuộc sống của chính mình.

"Ngày đó ngươi nói đến một địa phương tốt, rốt cuộc đó là nơi nào?"

Vương Kim Hoa nóng lòng hỏi.

Ta cong khoé miệng cười nhẹ, vén lên màn xe rồi trả lời nàng: "Kinh thành."

Đây cũng là dự tính khác của ta khi cầm tiền tới nơi này.

Ta luôn không nhịn được mà muốn khoản tiền này mau về tới tay. Ta phải rời khỏi nơi này, đi tới nơi an toàn nhất trong thiên hạ, cũng tại địa phương này có thể kiếm được càng nhiều tiền càng tốt.

Kinh thành phồn hoa, tiền đồ vô hạn. Quan trọng nhất chính là ta có thể ngắm nhìn bên ngoài rộng lớn. Không nghĩ sẽ giống như đời trước, tới khi ch.ết cũng mãi quẩn quanh trong thôn làng nhỏ hẹp.

Xe ngựa dần rời ra quê hương.

Nhưng có điều mà ta không biết, ba ngày sau ở thôn Hà Hoa có một đám người áo đen lui tới. Duy chỉ có người cầm đầu kia, một thân y phục màu xanh, mơ hồ có thể nhìn ra ngũ quan anh tuấn, cao bất khả phàn*.

(*) [贵不可攀] (cao bất khả phàn): Cao không với tới, hình dung người ở địa vị cao khiến người khác khó tiếp cận.

Hắn sớm đã không nhìn thấy bóng người nào trong thôn làng, chỉ còn lại tàn cuộc vách đổ tường xiêu.

Thân thể hắn khẽ nhúc nhích, lại kiên quyết không nói một lời. Những tên áo đen còn lại đi xuống phía con suối nhỏ, tựa hồ như đang tìm kiếm thứ gì, nhưng cuối cùng vẫn đi về với hai bàn tay trắng.

Duy chỉ có tên công tử mặc sam y màu xanh đang muốn xoay người lên ngựa lại bỗng nhiên ngã khụy trên mặt đất. Đến khi để ý mới thấy hắn nôn ra một ngụm máu.

Vào thời điểm tân đế đăng cơ, vừa lúc ở Thịnh Kinh nổi lên một phường thêu, tên gọi là Vân Thường. Thời điểm phường thêu kia vừa mới khai trương, liền dán bố cáo chiêu nạp những nữ tử có hoàn cảnh khốn cùng không nhà để về trở thành những tay nghề thủ công.

Không chỉ được cung cấp nơi ăn chốn ở, mà còn được truyền thụ tay nghề thêu thủ công, tới lúc thuần thục tự khắc sẽ được nhập phường.

Bố cáo vừa được dán lên, bá tính trong kinh thành đều nghị luận sôi nổi, cho rằng tất cả chỉ là mánh lới.

Nhưng chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, Vân Thường nổi danh là "Lá vàng thêu" của toàn bộ đế đô.

Chủng loại thêu phong phú đa dạng, hình thức mới mẻ độc đáo, các quý nữ trong kinh thành đều vô cùng ưa chuộng.

Theo lời đồn đoán, chủ phường thêu là một nữ tử họ Vương, thường che mặt bằng sa mỏng, vẫn luôn vô cùng thần bí.

"Chúc cô nương, rõ ràng cô mới là chủ nhân của phường thêu, vì sao lại để Vương cô nương lộ mặt ở bên ngoài?"