Chương 2: Thiếu niên đã cảm kích tư vị

Ngày ấy sau khi Lam Hi Thần tiếp ứng Mạnh Dao cùng Nhϊếp Minh Quyết, đám người Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, Giang Trừng, Kim Tử Hiên cũng rất nhanh suất lĩnh đội ngũ của từng người đánh vào Kỳ Sơn, Ôn Nhược Hàn đã chết, Kỳ Sơn Ôn thị tuy có dư đảng, cũng không thể tiếp tục vùng dậy, bại thế đã định. Mà tử sĩ Mạnh Dao ở thành Bất Dạ Thiên ẩn núp mấy năm, nhất chiến thành danh.

Dọn dẹp chiến trường, Lam Hi Thần cùng Mạnh Dao trước sau ở cùng một chỗ, lúc này đang cùng với tu sĩ bị thương nói cái gì đó.

Lam Vong Cơ xa xa thấy huynh trưởng nhà mình, nói một tiếng với Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng bên người liền đi về phía Lam Hi Thần. Lúc đến gần, lại ngẩn ra

"Vong Cơ, đệ tới rồi." Lam Hi Thần lúc này cũng thấy được y, quan tâm hỏi: "Có bị thương không?"

Lam Vong Cơ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía y lại mang theo vài phần kỳ quái

"Làm sao vậy?"

"Huynh trưởng, mạt ngạch của huynh......"

Lam Hi Thần lúc này mới nhận ra, duỗi tay sờ sờ cái trán trơn bóng của mình, cười cười, "Nga. Cho người ta."

Tuy Lam Vong Cơ gương mặt băng sơn vạn năm bất biến, biểu tình lúc này cũng dần dần có chút nứt toạc, cho người ta? Ca ca y nhẹ nhàng bâng quơ như vậy mà nói với y huynh ấy đem mạt ngạch mang ý nghĩa ngoại trừ người định mệnh, người khác không thể đυ.ng vào cho người ta???

"Vong Cơ, giới thiệu cho đệ một chút, đây là Mạnh Dao." Lam Hi Thần kéo Mạnh Dao còn ở phía sau trấn an tu sĩ qua, sau đó chỉ chỉ Lam Vong Cơ "A Dao, đây là đệ đệ ta, Lam Vong Cơ."

"Nga, kính ngưỡng đại danh Hàm Quang Quân đã lâu." Mạnh Dao chắp tay với Lam Vong Cơ, lúc nhìn về phía khuôn mặt của Lam Vong Cơ không khỏi ngẩn ra

"Mạnh công tử." Lam Vong Cơ đáp lễ, lại nhìn thấy trên cánh tay Mạnh Dao hư hư thực thực mà bọc mạt ngạch huynh trưởng nhà mình nói cho người ta, cũng ngơ ngẩn......

"Hửm? Cả hai làm sao vậy?" Lam Hi Thần hỏi

"Không có việc gì." Lam Vong Cơ lạnh lùng nói

"Nga, ta xem dung mạo của Hàm Quang Quân, lại có chín phần tương tự với Trạch Vu Quân, nhất thời kinh ngạc thôi."

"Ồ?" Lam Hi Thần nhướng mày, nhìn về phía Lam Vong Cơ lúc này trên mặt không lộ dấu vết, nội tâm sợ là đã sóng to gió lớn, đùa giỡn nói: "Ta cùng Vong Cơ là một mẹ đẻ ra, tất nhiên là giống nhau. A Dao, ngươi cũng không nên nhận nhầm người a."

"Trạch Vu Quân nói đùa, ta sẽ không nhầm đâu." Mạnh Dao làm như bất đắc dĩ nhìn về phía y, ngữ khí nhưng thật ra rất nghiêm túc

Lam Hi Thần cười thật vui vẻ, dung mạo càng thêm giống như thiên thần

Lam Vong Cơ: "......"

"Huynh trưởng, huynh lần này không tuân quy củ."

Đêm dài, tiên môn bách gia sau khi tấn công lên Bất Dạ Thiên, ngay tại chỗ tu chỉnh xử lý thương thảo công việc sau chiến tranh

Lam Vong Cơ không thích xã giao, sớm đã ở trong phòng Lam Hi Thần chờ y

"Vong Cơ a......" Lam Hi Thần thở dài một hơi, "Có một số người, nếu chậm bắt lấy, tương lai sẽ là mười mấy năm, mấy chục năm đều như một ngày mà dày vò khốn khổ, gia quy mạt ngạch đều là vì ước thúc thân mình, nhưng lại không thể bởi vậy mà đánh mất tâm của chính mình, đệ thường thường nói với Ngụy công tử muốn cậu ấy kiên trì bản tâm, quay về chính đạo, nhưng chính tà phân chia vốn là nói không rõ. Ta lần trước đã nói qua với đệ, nếu đệ thật tình tâm duyệt một người, vậy ở trước mặt hắn không cần che dấu tâm ý, nên bắt lấy nhất định phải bắt lấy. Đệ còn nhớ rõ?"

"Huynh trưởng, đệ biết." Lam Vong Cơ nói không nên lời, thật lâu sau "Mạnh Dao người này tâm tư thâm hậu, mong rằng huynh trưởng......"

"Vong Cơ, đệ xử lý tốt chuyện đệ cùng Ngụy công tử là được rồi...... Ta có chừng mực." Lam Hi Thần đánh gãy lời Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cúi đầu không nói

"Đệ cùng Ngụy công tử như thế nào rồi?"

"Ngụy Anh...... Vẫn là... không chịu cùng đệ trở về."

"Đệ đã cho thấy tâm ý hay chưa?"

"Rồi."

"Nga?" Lam Hi Thần hơi hơi nhíu mày, lại rất mau cũng suy nghĩ cẩn thận. Kiếp trước Ngụy Vô Tiện thời kỳ này...... Hình như còn là thiếu niên thích trêu hoa ghẹo nguyệt, thiên phú của Ngụy Vô Tiện ở phương diện tình cảm này...... Khả năng tất cả đều bù cho thiên tư trên tu vi của hắn đi...... Hơn nữa, lúc này đúng là thời kỳ mấu chốt trùng kiến Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện trăm triệu đều không có khả năng đáp ứng cùng Lam Vong Cơ về Vân Thâm Bất Tri Xứ

"Vong Cơ, đệ cũng nên minh bạch Ngụy công tử lúc này có khó xử."

"Đệ biết."

"Đệ từ trước đến nay phùng loạn tất xuất, lần này trùng kiến sau chiến tranh, ta sẽ gánh vác cùng thúc phụ, đệ trước cứ ở bên ngoài phù nguy trợ vây." Lam Hi Thần vỗ nhẹ bả vai Lam Vong Cơ, ngữ khí nhẹ nhàng

"Vâng." Lam Vong Cơ gật đầu, Lam Hi Thần cười uống một ngụm trà

Ngoài cửa sổ, trăng sáng chiếu vào

Sau khi thanh trừ dư đảng Ôn thị ở Bất Dạ Thiên, mấy đại thế gia bắt đầu bàn bạc công việc sau chiến tranh, như là trợ cấp gia quyến nghĩa sĩ thương vong, an trí bình dân bá tánh vì chiến hỏa mà trôi giạt khắp nơi, phân công quản lý địa giới cũ của Ôn thị, cùng với xử trí dư nghiệt Ôn thị.

Trợ cấp gia quyến nghĩa sĩ, an trí cuộc sống cho di dân trong chiến hỏa này linh tinh, cuối cùng vẫn là các nhà tự quét tuyết trước cửa*; phân chia địa bàn cũng phân chia rất hài hòa, tứ đại gia tộc chia cắt một trận, phần còn lại chia cho các gia tộc nhỏ; nhưng chuyện xử trí dư nghiệt Ôn thị, lại cãi nhau ngất trời; cuối cùng là Ngụy Vô Tiện cầm đầu một phái chủ trương không thể tính tội cả người già trẻ nhỏ yếu ớt cùng Kim Quang Thiện cầm đầu một phái chủ trương nhổ cỏ tận gốc tranh chấp

( *quét tuyết trước cửa: tuyết rơi trước cửa nhà, nếu không dọn dẹp sớm sẽ cứng lại, trơn trượt, gây nguy hiểm cho người trong nhà khi ra vào. Ý chỉ mọi người biết đây là việc phải làm, nếu không sớm giải quyết sẽ gây rắc rối cho nhà mình)

Lúc này ở kiếp trước, bởi vì Liên Hoa Ổ trước chiến tranh gần như diệt môn, Giang Trừng tuy trong Xạ Nhật chi chinh thu không ít môn sinh, nhưng tuổi còn trẻ đã làm gia chủ, bị đám người Kim Quang Thiện cầm giữ, Giang thị cơ bản không có quyền lên tiếng gì, sau khi thanh trừ sạch sẽ dư đảng Ôn thị, Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện cơ bản không tham gia hội nghị sau chiến tranh, mà là nhanh chóng trở lại Vân Mộng, lao đầu vào trùng kiến Liên Hoa Ổ.

Mà một đời này, được Lam Vong Cơ ủng hộ, Ngụy Vô Tiện khăng khăng thuyết phục Giang Trừng ở lại Bất Dạ Thiên, hai người một bên chiêu mộ môn sinh, một bên tích cực tham gia mỗi một hồi hội nghị sau chiến tranh, đem quyền lên tiếng của một trong tứ đại gia tộc nắm chặt chẽ trong tay

"Ôn thị bạo ngược gần trăm năm, hiện nay bọn họ mới vừa bị lật đổ, dư nghiệt khó tránh khỏi có tâm phục hưng!"

"Kim tông chủ nói đúng, nếu không nhổ cỏ tận gốc, tương lai sợ là hậu hoạn vô cùng. Ngụy Vô Tiện, ngươi vì bọn họ ra mặt nói chuyện, là có ý định gì?"

"Diêu tông chủ lời này tru tâm, cống hiến của Ngụy công tử trong Xạ Nhật chi chinh mỗi người đều biết, chẳng qua mềm lòng, không muốn nhữngngười già phụ nữ và trẻ em đó bị hành hạ đến chết thôi!"

"Hà công tử lời này nói thú vị, Kim tông chủ cũng không nói muốn đem những người đó toàn bộ đuổi tận gϊếŧ tuyệt, hiện nay còn nhốt ở Giáo Hóa tư dưới chân Kỳ Sơn yên ổn dưỡng, đâu ra hành hạ đến chết!?"

"Ngươi nói khen ngược, ai không biết......"

Lam Hi Thần khẽ vuốt cái trán, có chút bất đắc dĩ, kiếp trước vì không có Ngụy Vô Tiện kiên trì, chuyện này mau chóng lấy ý kiến của đám người Kim Quang Thiện làm quyết định cuối cùng mà chấp hành, cũng không có nói hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc mà là ném ở thâm sơn cùng cốc phái người giám thị tự sinh tự diệt, mà nay......

Mạnh Dao ngồi ở bên cạnh y, đẩy cho y một ly trà, cười khẽ

Lam Hi Thần đang muốn mở miệng hỏi hắn nghĩ như thế nào lại nghe bên kia truyền đến thanh âm của Diêu tông chủ

"Ngụy công tử ở Xạ Nhật chi chinh là uy phong không thể nói hết, gϊếŧ đến Ôn cẩu khóc lóc thảm thiết, nhưng nhi tử của Kim tông chủ —— Mạnh Dao ám sát Ôn Nhược Hàn, mới là đầu công! Không bằng, nghe một chút lời của tiểu Kim công tử a!"

Tiểu Kim công tử? Lam Hi Thần trong lòng cười nhạo, đúng rồi, năm đó cũng là như thế này ở lần hội nghị sau chiến tranh đầu tiên, Kim Quang Thiện mượn miệng người khác biểu đạt ra tâm tư muốn nhận Mạnh Dao về, lúc ấy Mạnh Dao vì nguyện vọng nhiều năm của mẫu thân được đền bù mà cảm động đến rơi nước mắt, rất nhanh liền nhận tổ quy tông, lại không nghĩ đi vào chính là cái động đen không đáy; lần này y cố ý ngăn trở, Kim Quang Thiện trước đây nhiều lần muốn nhắc tới đều bị y cố ý vô tình đổi đề tài ngăn, sau lại Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện nhìn ra hắn ý tứ cũng cố ý vô tình giúp đỡ chắn vài lần; mà trong âm thầm, y gần như là một tấc cũng không rời Mạnh Dao, đem mộng đẹp của Kim Quang Thiện chặn đến kín mít

Lúc này, rốt cục là nhịn không được sao? Rốt cuộc một đời trước Kim gia sở dĩ quyền lên tiếng lớn, nguyên nhân rất lớn vẫn là bởi vì Mạnh Dao là nhà bọn họ, nên Kim gia là công đầu.

Lam Hi Thần nhìn Mạnh Dao lúc này khóe mắt có chút run rẩy, lại vẫn miễn cưỡng gợi lên tươi cười, bất mãn liếc Diêu tông chủ mới vừa nói xong, Diêu tông chủ bị y nhìn đến trong lòng hoảng hốt, Kim Quang Thiện lúc này mỉm cười mà từ ái nhìn về phía Mạnh Dao, hỏi: "A Dao, ngươi cho rằng dư nghiệt Ôn thị nên xử lý như thế nào?"

"A......" Đột nhiên nghe thấy một tiếng cười nhạo, đúng là phía Ngụy Vô Tiện kia, Lam Vong Cơ cùng Giang Trừng một trái một phải ngồi cạnh hắn, lúc này đều nhìn về phía hắn, hắn xua xua tay, "Không có việc gì, Mạnh - công - tử nghĩ như thế nào ta cũng rất muốn biết."

Nhấn mạnh ba chữ "Mạnh công tử", làm sắc mặt Kim Quang Thiện cùng Diêu tông chủ đều khó coi vài phần

Mạnh Dao cười nói: "Mạnh Dao có tài đức gì, còn gánh không nổi tiếng công đầu của Diêu tông chủ, Mạnh Dao có thể một chiêu gϊếŧ chết Ôn Nhược Hàn đều nhớ vào Xích Phong Tôn ngày đó đã đánh với hắn một trận, dẫn dắt sự chú ý của hắn mới đắc thủ, cái công đầu này ta không dám nhận."

Nhϊếp Minh Quyết nghe vậy nhìn về phía Mạnh Dao, bất quá cũng không nói nhiều

"Dư nghiệt Ôn thị xử trí như thế nào...... Mạnh Dao cho rằng, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu hoạn vô cùng." Lời nói rơi xuống, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đều vẻ mặt bất thiện nhìn qua, Kim Quang Thiện lại đã vui vẻ ra mặt

"A Dao nói rất đúng!" Kim Quang Thiện lấy tư thế thắng lợi nhìn về phía Ngụy Vô Tiện

"Lời này của Mạnh công tử là nói, đứa trẻ con trong tã lót cùng người già cả cũng nên nghiền xương thành tro phải không!" Ngụy Vô Tiện trong mắt nổi lên tơ máu, tay siết chặt chén trà

"Ngụy Vô Tiện......"

"Ngụy Anh......"

Bên cạnh Giang Trừng cùng Lam Vong Cơ mỗi người đè lại một bên cánh tay hắn, Giang Trừng kinh ngạc nhìn Lam Vong Cơ một cái, ánh mắt Lam Vong Cơ lại chỉ nhìn Ngụy Vô Tiện, mang theo lo lắng, mà lúc chuyển hướng nhìn phía Mạnh Dao, lại mang theo phẫn uất không khác gì Ngụy Vô Tiện

Mạnh Dao lại như cũ khuôn mặt ôn hòa "Ngụy công tử, ngươi không nên tức giận......"

Lúc sau, Mạnh Dao đứng lên đi đến giữa đại sảnh, bởi vì Kim Quang Thiện trước mắt là người lớn tuổi nhất trong tông chủ tứ đại gia tộc, cho nên ngồi trên thượng vị, Mạnh Dao hướng lão chắp tay, lúc sau tươi cười không giảm, nhìn bốn phía chung quanh: "Đã muốn nhổ cỏ tận gốc, như vậy giữ lại một chút đều không gọi là nhổ cỏ tận gốc, đang ngồi ở đây, ta nhớ kỹ Trương tông chủ, Dương tông chủ, từng đều là người thân cận với Ôn tông chủ."

Hai cái gia chủ bị nhắc đến trong khoảnh khắc sắc mặt trắng bệch, Mạnh Dao lại nhằm về phía Diêu tông chủ, "A! Đúng rồi! Diêu tông chủ lúc Xạ Nhật chi chinh mới bắt đầu, còn từng lễ bái Bất Dạ Thiên kia."

Diêu tông chủ mắt thấy dẫn lửa thiêu thân, cuống quýt nói: "Ta không có! Mạnh Dao ngươi công nhiên vu hãm ta, là rắp tâm gì?"

"Đương nhiên..." Mạnh Dao ngẩng đầu nhìn về phía Kim Quang Thiện, thần sắc bi thương: "Đã muốn nhổ cỏ tận gốc...... Ta...... Hình như cũng nằm trong danh sách phải diệt trừ đi?"

Ở đây ồ lên, Kim Quang Thiện sắc mặt khó coi, miễn cưỡng nói: "Hồ nháo, ngươi là vì nghiệp lớn nhẫn nhục phụ trọng. Mấy vị gia chủ kia cũng là kịp thời hối cải, một lòng hướng thiện, trong thời gian chiến tranh cũng có cống hiến, công lớn hơn tội. Có thể nào đánh đồng cùng dư nghiệt Ôn thị?"

"Nếu như thế, nếu là những tu sĩ Ôn gia còn lại đó có thể một lòng hướng thiện, lấy công chuộc tội có phải cũng chưa chắc không thể hay không?" Mạnh Dao ngữ khí chân thành tha thiết, ánh mắt khẩn nhìn chằm chằm Kim Quang Thiện

Kim Quang Thiện làm như không muốn bỏ qua như vậy "Vậy ngươi cho rằng, làm thế nào để bọn họ lấy công chuộc tội?"

"Di Lăng có một Loạn Táng Cương," Lam Hi Thần đột nhiên nói: "Vốn do Ôn thị quản hạt, trăm năm qua vẫn luôn chưa được thanh tẩy, ngày gần đây có báo, trên núi oán linh đại thịnh, hơi hơi có tư thế tràn ra. Không bằng đem tu sĩ Ôn gia còn lại đưa tới nơi đó, độ hóa trấn áp oán linh."

Trên thính đường lại một trận ồn ào

"Trạch Vu Quân, Di Lăng Loạn Táng Cương là nơi nào có ai không biết! Ngài làm vậy so với trực tiếp gϊếŧ bọn họ có gì khác nhau?"

"Ta cảm thấy chuyến này rất tốt, có thể thành đó là lấy công chuộc tội, không thành cũng coi như bọn họ là ' hết mình vì nghĩa ' là được!"

"Ôn cẩu nên ném đến chốn kia, rất tốt rất tốt!"

"Biện pháp này của Trạch Vu Quân không phải không thể được......" Kim Quang Thiện lúc này mới chịu nhả ra, nhìn Mạnh Dao như cũ ôn hòa nhìn lão, lại nhìn nhìn Lam Hi Thần, tựa hồ là nghĩ thông suốt cái gì "A Dao cảm thấy có được hay không?"

"Mạnh Dao cho rằng đề nghị của Lam tông chủ rất tốt, chỉ là Loạn Táng Cương dù sao cũng là thây sơn, oán khí tận trời, nếu là những tu sĩ Ôn gia đó khi trấn áp độ hóa có cái sai lầm, đem oán linh hung thi thả ra, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng......" ánh mắt Mạnh Dao dời về bên phía Ngụy Vô Tiện

Ngụy Vô Tiện đứng dậy nói: "Ngụy mỗ bất tài, nhưng thật ra đối phó hung thi ác quỷ hết sức lành nghề, huống hồ hiện tại Loạn Táng Cương đã thuộc về địa hạt Vân Mộng Giang thị! Không bằng để ta dẫn dắt tu sĩ Ôn gia tiến đến Loạn Táng Cương, thanh tẩy độ hóa."

Lần này phân địa bàn, người Vân Mộng Giang thị tuy rằng ở, nhưng phân địa bàn vẫn là không thể tránh khỏi có chút có hại, bị phân cho mấy củ khoai lang nóng bỏng tay không người nào muốn, Loạn Táng Cương là một trong số đó.

"Ngụy Vô Tiện!" Giang Trừng vội vàng gọi hắn, lại thấy bên kia nam nhân bạch y kia cũng nhanh nhẹn đứng lên "Huynh trưởng, Vong Cơ nguyện cùng Ngụy Anh cùng nhau."

Lam Hi Thần biết nghe lời phải nói: "Loạn Táng Cương xác thật không dễ thanh tẩy, Cô Tô Lam thị ta nguyện tẫn một phần lực, Vong Cơ đệ theo Ngụy công tử cùng đi thôi."

Mọi người: "......" Cứ như vậy quyết định rồi?

Mạnh Dao lúc này nói: "Như thế rất tốt, kia......" Lại nhìn về phía Kim Quang Thiện "Kim tông chủ cảm thấy như thế nào?"

"Làm phiền Hàm Quang Quân cùng Ngụy công tử!" Kim Quang Thiện thuận sườn núi mà xuống, đều định ra hết rồi mới hỏi đến lão? Bất quá loại sự tình cố sức không lấy lòng này, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ nguyện ý ôm đồm, kia tất nhiên là rất tốt, nhưng là công phu mặt ngoài vẫn phải làm đến "Nếu nhị vị có bất cứ yêu cầu gì, cứ thoải mái đề đạt với Kim mỗ, Lan Lăng Kim thị có thể giúp chắc chắn đem hết toàn lực!"

"Diêu thị cũng nguyện tẫn một phần lực......"

"Dương thị cũng nguyện......"

Nguyên bản một hồi giương cung bạt kiếm, thế nhưng cuối cùng bất tri bất giác cứ thế xong việc, tiên môn bách gia trừ bỏ có chút ngốc, liền nhớ kỹ cái kết luận: Ngụy Vô Tiện, không dễ chọc.

Tan hội, Mạnh Dao một mình quay về chỗ ở, lại nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã.

"Mạnh công tử!"

Là Ngụy Vô Tiện

"Ngụy công tử." Mạnh Dao thi lễ với hắn, cười nói: "Vừa rồi việc Ôn thị đã định, Ngụy công tử gấp như vậy chính là còn có chuyện gì tìm Mạnh mỗ?"

"Ờm......" Ngụy Vô Tiện không tự tin cười một chút, sau đó kéo ra khoảng cách một bước, hướng Mạnh Dao hành lễ

Mạnh Dao mau chóng đỡ, "Ngụy công tử, ngươi đây là?"

"Ngụy mỗ vừa rồi có điều nói lỡ, mong rằng Mạnh huynh chớ có...... Chớ có giận ta được không..."

"Ngụy công tử nghiêm trọng, ta biết Ngụy công tử hiệp can nghĩa đảm, chuyện này tất nhiên không để ý. Huống hồ......" Mạnh Dao cúi đầu cười nhạt "Lúc trước ngẫu nhiên nghe được Trạch Vu Quân cùng Hàm Quang Quân nhắc tới việc này, cho nên......"

"Lam Trạm cùng Trạch Vu Quân?" Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, hình như có chút không thể tưởng tượng

"Phải. Ngụy công tử, ngươi nếu muốn tạ, không bằng đi tạ Hàm Quang Quân đi." Mạnh Dao ý bảo Ngụy Vô Tiện nhìn phía sau, cười nói: "Ngụy công tử, Mạnh mỗ cáo từ."

Ngụy Vô Tiện nhìn phía sau, Lam Vong Cơ tựa hồ cũng là đuổi theo, cuối cùng ức chế không được khóe miệng giơ lên

Mạnh Dao trở về phòng, quả nhiên nhìn thấy Lam Hi Thần đang dạo bước ở trước phòng hắn.

"Trạch Vu Quân."

"A Dao," Lam Hi Thần bước nhanh lại đây, cầm cánh tay hắn "Vừa rồi...... Ngươi không cần......"

"Trạch Vu Quân cùng ta có tình tri kỷ, ta đã biết tâm tư của ngài, sẽ tự giúp ngài. Huống hồ, việc này với ta mà nói, có lợi mà không hại."

"A Dao......"

"Nga, phụ thân ta vừa rồi cho người đưa tới lời nhắn, mời ta buổi tối tới gặp." Mạnh Dao cười nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Lam Hi Thần

Lam Hi Thần nhìn hắn, trong lòng tuy không muốn, nhưng nhìn người trước mắt bộ dáng rất vui sướиɠ, cuối cùng gật gật đầu "Chúc mừng ngươi, rốt cuộc được như ước nguyện."

"Trạch Vu Quân, cảm ơn ngài." Mạnh Dao rất chân thành tha thiết, "Ta biết ngài trước đây nhiều lần ngăn trở, là vì để ta trở về không phải chịu khi dễ, Mạnh Dao biết ngài đối với ta rất tốt, nếu ngài có yêu cầu, Mạnh Dao vượt lửa quá sông không chối từ."

Lam Hi Thần bất đắc dĩ cười, duỗi tay xoa bóp bả vai Mạnh Dao, thầm nghĩ: Ta chính là không muốn để đệ về Kim gia, lại không nghĩ... đệ sao lại nghĩ về ta tốt như vậy......

"A Dao, nếu ở Kim gia không tốt, nhất định phải tới tìm ta."

Mạnh Dao gật đầu, cười nói: "Vậy còn phải thỉnh cầu Trạch Vu Quân giữ cho ta cái vị trí nào tốt một chút."

Lam Hi Thần cười đáp: "Nhất định là ngồi bằng với ta*."

( * chỉ những người có vai vế ngang nhau hoặc vợ chồng mới có thể ngồi ngang hàng (bằng) với nhau. Ở đây Lam đại là tông chủ, trong gia tộc chắc chắn ngồi ở vị trí cao nhất, nói nếu A Dao tới Lam gia nhất định sẽ ngồi ngang hàng với ảnh... mọi người hiểu rồi ha ^.^)

Giang Trừng bên kia, cùng đám tông chủ, danh sĩ dối trá đến cực điểm đó khách sáo xong, Ngụy Vô Tiện sớm không thấy bóng dáng, trên trán Giang Trừng gân xanh bạo khởi, trở lại nơi tạm đóng của Giang thị, lại không thấy Ngụy Vô Tiện, đang muốn đi ra ngoài tìm kiếm, lại thấy Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ cùng trở về, Lam Vong Cơ vẫn là vẻ mặt băng sơn kia, nhưng Ngụy Vô Tiện lại tựa hồ so với lúc trước khi cầu học càng quá phận, mắt thấy trên mặt đã muốn cười ra một đóa hoa, một bộ dáng cực kỳ thân mật, Giang Trừng tức đến mức hận không thể lập tức rút ra Tử Điện quật cho hắn hai roi.

Giang Trừng lao đến trước mặt hai người, đang muốn chất vấn Ngụy Vô Tiện vì sao thay dư nghiệt Ôn thị ra mặt, còn chưa thương lượng với hắn liền tiếp nhận việc Loạn Táng Cương, ánh mắt chấn động......

Trách không được hắn từ xa nhìn lại cảm thấy hai người thân mật, vốn tưởng rằng Ngụy Vô Tiện không biết xấu hổ, tới gần mới thấy tay hai người tay thế nhưng nắm vào nhau......

Giang Trừng: "......"

Thấy hắn, Ngụy Vô Tiện cả kinh, định rút tay ra, cuối cùng lại không rút ra, Lam Vong Cơ không muốn hắn khó xử, chủ động buông tay

Ba người hai mặt nhìn nhau, Ngụy Vô Tiện chột dạ cười nói: "Giang Trừng, ngươi nghe ta giải thích!"

Ngoài dự đoán, Giang Trừng chưa phát tác, mà là bình tĩnh nhìn về phía hắn, một bộ ngươi nói đi, ta nghe.

"Ờm... cái này... này không phải về sau ta cùng Hàm Quang Quân muốn cùng đi Loạn Táng Cương sao, trước tiên phải thương lượng đối sách, cho nên......"

"Hàm Quang Quân, ta cùng Ngụy Vô Tiện còn có tông vụ bổn tông muốn thương lượng, ngài mời trở về đi." Giang Trừng rốt cuộc không muốn lại nghe hắn quanh co lòng vòng, duỗi tay thô bạo đem người kéo đến phía sau mình, ném xuống một câu cho Lam Vong Cơ, liền lôi người đi, Lam Vong Cơ đang muốn ngăn trở, Ngụy Vô Tiện xua xua tay với y "Lam Trạm, ngươi đi về trước, ta không có việc gì! Ta sẽ cho ngươi quang minh chính đại vào cửa! Ai ai ai, Giang Trừng ngươi chậm một chút!"

Lam Vong Cơ không nói, đứng tại chỗ nhìn Giang Trừng đem người kéo vào trong viện

Giang Trừng trực tiếp đem Ngụy Vô Tiện kéo đến phòng hai người bọn họ, hai người ngồi trước bàn.

"Nói đi, ngươi cùng Lam Vong Cơ là chuyện như thế nào?"

"Giang Trừng, ngươi nghe ta giải thích, này......"

"Ngươi đừng nói cho ta ngươi cư nhiên thích nam nhân!"

"À, vậy ngươi yên tâm, ta không thích nam nhân!"

Giang Trừng dường như nhẹ nhàng thở ra, đang muốn nói vậy ngươi về sau chú ý đúng mực, đừng có lôi lôi kéo kéo, lại nghe Ngụy Vô Tiện nói: "Ta đơn thuần chỉ là thích Hàm Quang Quân mà thôi!"

"......"

"ÁI! Giang Trừng!" Ngụy Vô Tiện chật vật tránh thoát một đạo Tử Điện, "Giang Trừng, ngươi bình tĩnh!"

"Ngụy Vô Tiện, lão tử đánh chết ngươi!"

"Ta thật lòng thích Lam Trạm!"

"Ngươi còn dám nói!"

"Giang Trừng! Bình tĩnh a!"

Cuối cùng, nhìn Giang Trừng bị quỷ tham ăn đè nặng không nhúc nhích được, Ngụy Vô Tiện xoa xoa cánh tay cùng phía sau lưng bị đánh mấy roi, "Giang Trừng, sao ngươi xuống tay nặng quá vậy!"

"Ngụy Vô Tiện, ngươi lấy cái thứ quỷ này ra cho ta!"

"Ta không!"

"Ngụy Vô Tiện, ngươi!!!"

"Không phải, Giang Trừng, ngươi không thể bình tĩnh một chút sao?" Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống, "Lúc ban đầu biết y thích ta, ta cũng rất kinh ngạc, hai cái nam tử, huống hồ...... Ta và y đều là nam tử ưu tú như vậy, thật là phí phạm của trời!"

"Ngụy Vô Tiện, ngươi có thể giữ chút mặt mũi không!"

"Nhưng là, Giang Trừng......" Ngụy Vô Tiện mười phần nghiêm túc, "Ta thật sự thích hắn."

Giang Trừng không nói

Hồi lâu, Ngụy Vô Tiện giải chú pháp, cười hì hì đi đỡ Giang Trừng, Giang Trừng đẩy hắn một phen, căm giận nói: "Tránh ra."

Giang Trừng làm như không có chút sức lực nào nằm ở trên giường, Ngụy Vô Tiện cũng về giường mình nằm xuống, hai người lặng im không nói

Qua không biết bao lâu, chợt nghe thấy Giang Trừng nói: "Trước khi kết đạo lữ, ngươi tuân thủ lễ giáo đàng hoàng cho ta, nếu không, ta đánh gãy chân của ngươi!"

Ngụy Vô Tiện cười ra, "Biết rồi!"

Hạ xuống hai chân bắt chéo, từ từ đi vào giấc ngủ

==============================

Chương sau

nhận tổ quy tông phục kết nghĩa

Không sai, ta chính là tâm duyệt ngươi, còn tròi ngươi lại đem về nhà, giấu đi