Chương 13

Ninh Lạc hắng giọng trước khi bắt máy.

Khi mở miệng lần nữa, giọng cậu mang theo sự đau đớn và tiếng thở dài: "Tiểu Bạch, anh đã nói rồi, đừng gọi điện cho anh nữa, chúng ta không nên liên lạc."

"Anh là anh trai của em mà." Cậu ấy nhấn mạnh từng chữ với ý nghĩa sâu xa.

Nụ cười hoàn hảo của Ninh Tịch Bạch tan vỡ từng mảnh, suýt chút nữa thì không thể duy trì được, nhưng ba Ninh đang nhìn chăm chú bên kia, cậu ta miễn cưỡng cười nói: "Anh hai, đừng trêu em nữa. Em không biết mình đã làm gì khiến anh đối xử như thế, em xin lỗi, anh hai tha thứ cho em, được không?"

Nói đến cuối, hốc mắt cậu ta ửng đỏ, răng khẽ cắn môi, giọng nói run run, như thể chịu đựng ủy khuất rất lớn.

Mí mắt rũ xuống che đi ánh sáng trong mắt.

Ninh Tịch Bạch biết mình sinh ra rất đẹp trai, cũng biết cách sử dụng lợi thế của mình.

Trước đây, khi cậu ta thể hiện thái độ này, thậm chí ba Ninh nghiêm nghị cũng sẽ mềm lòng, dỗ dành hết lời, hái sao trên trời cũng có thể đồng ý một cách sảng khoái.

Sắc mặt ba Ninh quả thực đã thay đổi.

Trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Vẻ mặt sắp rơi lệ, giọng nói nhẫn nhịn ủy khuất, đáng thương và oán trách này

— Chẳng phải là đang thể hiện tình cảm sâu đậm của con trai thứ ba với con thứ hai vừa tìm lại à!

Ngay cả trước mặt người cha này, cậu ta cũng không thể che giấu được!

Trong lòng ông như có hồi chuông cảnh báo, tức giận đến mức môi run run không nói nên lời.

Ninh Tịch Bạch đúng là quá đú đởn!

Vốn dĩ những ngày này, cậu ta liên tục giải thích với mọi người rằng bản thân không có quan hệ gì với Ninh Lạc, chỉ là Ninh Lạc say rượu nói nhảm. Ba Ninh đã tin, không ngờ lại bị lộ nguyên hình chỉ bằng một cuộc điện thoại.

Nghĩ đến đây, ba Ninh không thể nhịn được nữa, mặt mày xám xịt giật lấy điện thoại.

Sau đó, ông nghe thấy bài phát biểu tình yêu bi tráng của Ninh Lạc.

"Em không làm gì sai, là anh sai, sự lạnh nhạt của anh đã tổn thương em, anh không thể đáp lại tình cảm của em."

Lần này, Ninh Lạc đã trở thành một nhân viên bán hàng lão luyện, hơn nữa còn tìm thấy niềm vui trong đó, cậu ngồi thẳng người, ánh mắt đầy lòng thương hại khuyên nhủ.

Khiến Tiểu Tống sợ chết khϊếp.

Cũng khiến ba Ninh sợ hết hồn.

"Tiểu Bạch, em phải học cách thấu hiểu bản thân, học cách buông bỏ tình cảm dành cho anh, về sau chúng ta sẽ là anh em tốt, bạn bè tốt..." Sợ nghe thêm huyết áp sẽ tăng vọt, ba Ninh lập tức cắt ngang: "Tiểu Lạc, là ba."Cái gì?

Ninh Lạc như con gà bị bóp cổ, lẩm bẩm lặp lại: "Ba?"

Ba?? !

Ba Ninh "ừ" một tiếng, vẫn không nặng lời với đứa con trai vừa được nhận về này, sợ đẩy tình cảm vốn đã xa cách của hai người ra xa hơn.

Hơn nữa, chuyện này là do Tịch Bạch một mực muốn, Tiểu Lạc vốn không có lỗi.

"Con..." Ba Ninh dùng giọng điệu thương lượng hỏi, "Hôm nay là thứ sáu, nếu con có thời gian thì về nhà một chuyến được không?"

Sau khi cúp điện thoại, Ninh Lạc mất một lúc lâu mới dần dần lấy lại tinh thần, hơi thở ngưng trệ, sợi dây thần kinh trong đầu đứt phựt một tiếng.

Cậu ấy vừa rồi, đã ba hoa cái gì thế?!

Chỉ trong tích tắc, Tiểu Tống thấy toàn bộ khuôn mặt cùng với cả cổ của cậu đỏ bừng, vành tai đỏ đến mức nhỏ máu, nếu nếu có hiệu ứng hoạt hình thì lúc này đầu cậu ấy chắc chắn sẽ bốc khói, đặt một quả trứng lên là có thể chín ngay.

Sau đó, trong xe vang lên tiếng lẩm bẩm khe khẽ, giọng nói vỡ vụn: "Để tôi chết đi..."

Tiểu Tống: "..."

Cậu ta lén nhìn qua kính chiếu hậu, thấy người ở ghế sau lấy tay che mặt, không động đậy như đã về cõi Phật.

Có thể nói là chết đến mức không thể chết hơn.

Kìm nén sự tò mò về cuộc điện thoại vừa rồi, Tiểu Tống biết có những chuyện không được hỏi, chỉ nói: "Anh Lạc, vậy chúng ta có nên quay lại khách sạn không?"

Sau một hồi lâu, từ ghế sau truyền đến giọng nói không hề lên xuống: "Không."

"Tiểu Tống." Ninh Lạc bỏ tay xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần xe.

Tiểu Tống đáp lại.

"Hay là cậu đạp mạnh ga một phát, chúng ta lao khỏi cao tốc luôn," Ninh Lạc chân thành đề nghị, "Nghe nói khi rơi tự do, cơ thể sẽ tiết ra endorphin, giảm bớt lo lắng. Cậu không muốn thử sao?"

Tiểu Tống hoảng sợ: "Em, em, em... có nên thử không?"

Ninh Lạc vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến mức phát điên, khóe miệng giật giật, nở một nụ cười: "Ha ha, tôi đùa đấy, sao cậu không cười?"

Gã to con cao 1m9 miễn cưỡng nở một nụ cười, trông giống như một cô gái nhà lành bị ép buộc.

Ninh Lạc chỉ cười được một lúc liền không cười nổi nữa, lại co lại trên ghế sau, mặt không biểu cảm, lẩm bẩm: "Không về khách sạn, về nhà tôi."

Đúng vậy, cậu ấy vừa bị sập não, đã đồng ý với đề nghị của ba Ninh.

Ninh Lạc thực sự muốn tát cho mình vài cái.

Cái miệng của cậu ấy!

Hai tiếng sau, xe đưa rước dừng trước cửa biệt thự nhà họ Ninh, Tiểu Tống quay đầu lại: "Anh Lạc, đến rồi."

Ninh Lạc vẫn giữ nguyên tư thế che mặt, bất động, chỉ thều thào: "Đợi chút."

Cậu cần có thời gian chuẩn bị tâm lý.

Ninh Lạc rón rén hé tay ra, từ kẽ tay nhìn trộm biệt thự nhà họ Ninh.

Chỉ trong một thoáng, cậu ngồi bật dậy.

Mở cửa xe, xuống xe, đóng cửa lại.

Dứt khoát như vậy.

Ninh Lạc ngẩng đầu nhìn biệt thự bán sơn có thể coi là khu nghỉ dưỡng, nuốt khan: “Chết tiệt.”

“Giàu vãi!”

Cậu chỉ biết nhà họ Ninh giàu, nhưng không ngờ là giàu đến mức này!

Phía sau cổng vườn sắt theo phong cách châu Âu, con đường lát bằng đá cẩm thạch xám lạnh trên nền đất, uốn lượn về phía những hòn non bộ bằng đá tảng, dòng suối róc rách chảy qua, xa xa là những chiếc xích đu bằng mây đan, bàn ghế đá để uống trà, mái vòm tròn trắng...

Trong lúc Ninh Lạc say sưa ngắm nhìn biệt thự, một chiếc xe đã từ từ dừng lại phía sau cậu ấy. Ninh Dượng, con trai cả của nhà họ Ninh bước xuống xe, thấy Ninh Lạc liền nhíu mày.

Vừa định mở miệng, bỗng anh ta thấy Ninh Lạc dang rộng hai tay, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt thảnh thơi hít một hơi sâu, vẻ mặt hài lòng.

[Ôi trời ơi, tại sao trong mắt tôi luôn ngấn lệ?]

[Vì cuộc sống phú nhị đại bị đánh cắp của tôi, cuối cùng đã được trả lại!]

[Lạy Chúa, cuối cùng ngài cũng xem con là cháu rồi!]

Ninh Dương như thể đã bén rễ dưới chân, rề rà không bước được bước tiếp theo, mặt mày giật giật.

Anh ta chỉ biết Ninh Lạc tính tình xấu, ngang ngược, bốc đồng và không có gì đáng khen ngợi.

Nhưng anh không biết rằng, em trai thứ hai của mình lại có vấn đề thần kinh!