Chương 5

Đây là một bộ phim truyền hình về công sở đô thị, Ninh Lạc vào vai nam phụ đẹp trai nhưng gặp nhiều bất hạnh, có một đoạn quá khứ tăm tối bị bắt nạt ở trường học, sau đó được nữ chính kéo ra khỏi vũng bùn và coi cô là cứu tinh của mình, nhưng khi người ấy chuyển trường không một lời từ biệt, cậu ta hắc hoá và điên cuồng tìm kiếm nhưng không có kết quả, tưởng rằng mình lại bị bỏ rơi, cho đến nhiều năm sau gặp lại ở nơi làm việc.

Loại vai này thoạt nhìn là có thể lấy nước mắt khán giả, nhân vật cũng phức tạp, chẳng trách ban đầu Ninh Tịch Bạch muốn nhận. Nhưng sau đó cậu ta có được vai diễn tốt hơn, nên đã bỏ qua kịch bản này.

Ninh Lạc đại khái tóm tắt lại, phân đoạn hồi ức học đường phải diễn tạo ra sự cay đắng trong sáng của mối tình đơn phương, còn phân cảnh công sở sau này sẽ tập trung vào sự mâu thuẫn đan xen giữa tình yêu và thù hận, không quá khó, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nắm bắt được.

Khó trách cậu tự tin như vậy, để một diễn viên ra mắt ngay với tác phẩm điện ảnh, được huấn luyện diễn xuất bởi các đạo diễn nổi tiếng đến đóng phim truyền hình, thì bản thân đã là hạ cấp rồi.

"Ngày mai đến phim trường phải nắm bắt mức độ diễn xuất như thế nào đây?" Cậu suy nghĩ cẩn thận, diễn quá tốt sẽ bị nghi ngờ, diễn quá kém thì lại có lỗi với danh tiếng lẫy lừng của mình.

"Thật khó để tìm được điểm cân bằng, đây chính là nỗi khổ của kẻ có tài quá mức phải không?"

Mang theo những suy tư đó, ngày hôm sau Ninh Lạc đến phim trường.

"Đạo diễn Vương," cậu gật đầu chào, nhìn thấy vết thâm quầng dưới mắt của Vương Lâm, "Tối qua anh không ngủ được hả?"

Vương Lâm nghĩ thầm làm sao mình có thể ngủ được khi những lời nói của Ninh Lạc như một lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu khiến anh ta bây giờ lâm vào tình cảnh khó xử, anh ta vẫy vẫy tay, giọng nói không còn sức lực: "Tạm ổn, trước hết đi trang điểm đi."

Nhìn theo Ninh Lạc đi vào phòng trang điểm, Vương Lâm thở dài thườn thượt.

Hiện tại, anh ta vừa phải lo xa vừa phải lo gần, vấn đề khó khăn nhất lúc này chính là diễn xuất tệ hại đến mức không thể chịu nổi của Ninh Lạc.

"Không lẽ cả đoạn phim chỉ có ống kính xa và ống kính trung bình thôi sao..." Vương Lâm lo lắng vò đầu bứt tóc.

"...Thôi bỏ đi, dù gì cũng phải cực khổ một chút, quay nhiều một chút, để hậu kỳ cắt ghép cho tốt." Anh ta đành đầu hàng, gương mặt đầy chua chát.

Nhân viên hậu kỳ nghe thế thì hắt xì một cái lớn.

Ninh Lạc ra khỏi phòng trang điểm, một luồng gió thổi qua, khiến cậu phải hắt xì một cái vì lạnh, vội vàng xoa xoa tay.

Thời tiết đã sang thu, cậu ấy chỉ mặc một bộ đồng phục mùa hè mỏng manh, còn chiếc áo khoác trong kịch bản bị người khác cố ý tạt nước làm ướt nhẹp, mặc vào càng thêm lạnh.

Lúc này, cậu chỉ là một đứa trẻ đáng thương bị bạo lực học đường, chờ đợi nữ chính đến giải cứu.

Rất nhanh sau đó, những diễn viên quần chúng khác vào cảnh, mọi người đã sẵn sàng.

Vương Lâm định chỉ dẫn Ninh Lạc một hai điều, dù sao tối qua đối phương có thể đã giúp mình một việc lớn, anh ta không thể để cậu ấy bị cư dân mạng chỉ trích quá nặng nề. Nhưng nhìn thấy biểu cảm của Ninh Lạc phóng to trên màn hình, anh ta ngạc nhiên, vội vàng nói với trợ lý đạo diễn bên cạnh: "Sẵn sàng chưa? Bắt đầu quay!"

Sợ rằng chỉ chậm một giây, Ninh Lạc sẽ không còn giữ được trạng thái này nữa.

"Action!"

Một nhóm côn đồ lưu manh dần dần áp sát, đẩy cậu thiếu niên gầy gò khốn khổ ấy vào góc tường, lưng dí sát vào bức tường lạnh lẽo và ố vàng, gân xanh trên cổ nổi lên, cậu căng thẳng nuốt nước bọt.

Vương Lâm nhìn Ninh Lạc đứng bất động trong khung hình, giọng nói run rẩy như muốn khóc khi trả lời những tên lưu manh, anh ta cảm thấy thật kỳ lạ.

Không phải nói Ninh Lạc diễn xuất kém, mà trái lại, diễn rất tốt.

Ngay cả những biểu cảm nhỏ nhặt trên khuôn mặt cũng rất xuất sắc, đặc biệt là khoảnh khắc một tên lưu manh bước tới túm cổ áo cậu, đôi môi run rẩy liên tục của cậu đã được ống kính ghi lại.

Rốt cuộc thì Ninh Lạc có biết diễn hay không? Nếu thực sự biết diễn, tại sao diễn xuất trước đây tệ hại đến vậy?

Vương Lâm rơi vào trạng thái hoang mang sâu sắc, nhưng tay vẫn nhanh hơn não khi chuyển sang ống kính cận cảnh.

Một cảnh quay kết thúc nhanh chóng, nghỉ giải lao.

Vương Lâm phát lại đoạn phim, phát hiện diễn xuất của Ninh Lạc thực sự không có gì để chê, ngay cả những cảnh quay cận cảnh trước đây gọi là thảm họa cũng xuất sắc, cộng với gương mặt của cậu ấy, một khi xuất hiện nhất định chính là vẻ đẹp chí mạng.

Diễn... Thực sự rất tốt!

Một lần có thể là tình cờ, nhưng nhiều lần thì không phải. Chỉ trong buổi sáng, không chỉ Vương Lâm mà cả đoàn phim đều kinh ngạc trước sự thay đổi của Ninh Lạc, đầu đầy dấu chấm hỏi.