Quyển 1 - Chương 47: Ai cũng không thể cướp đi giang sơn của nàng

" Thuốc này là gần đây ta mới chế ra, cũng không biết công hiệu thế nào. "

Hạ Thanh Sơn và Lăng Thi Nhi nhìn Thiên Nhạn đang từng bước tới gần bọn họ, bị dọa đến toàn thân phát run, bắt đầu lớn tiếng kêu la cứu mạng.

" Đừng kêu, không có ai đâu, trẫm cho bọn họ chút thuốc mê rồi. " Thiên Nhạn nhắc nhở: " Thôi, dù sao các ngươi cũng sắp chết bệnh rồi, kêu cũng được, dù sao cũng không còn cơ hội. "

Lúc này Hạ Thanh Sơn một mực không nhận mệnh cuối cùng cũng sợ hãi, lập tức quỳ xuống dập đầu, dập đến đầu rơi máu chảy, hi vọng Thiên Nhạn có thể tha cho hắn một mạng, hắn cũng không dám..........nữa.

" Nhạn nhi, ta không dám nữa, ngươi có thể tha cho ta một mạng được hay không? Nể tình tình cảm nhiều năm của chúng ta, ta nguyện ý ở lại chịu tội trong lãnh cung, sẽ không có ý nghĩ gì khác. "

Lăng Thi Nhi hiểu rõ Hạ Thanh Sơn không đáng tin cậy, quỳ theo xuống dập đầu: " Bệ hạ, bệ hạ, người tha thứ cho Thi Nhi đi a. Thi Nhi chỉ là một cái tỳ nữ nho nhỏ, căn bản chính là thân bất do kỉ. Nếu không phải do đại vương, làm sao Thi Nhi có thể làm ra mấy chuyện kia đâu? Thật ra Thi Nhi chỉ muốn an an ổn ổn sinh hoạt, không có chút tâm tư nào muốn hưu hại bệ hạ hay đại hoàng tử. "

" Thi Nhi chỉ là một thị nữ nho nhỏ, vẫn luôn hầu hạ bên cạnh đại vương, đại vương nói cái gì thì chính là cái đó, Thi Nhi nào dám phản kháng.........A- - " Lăng Thi Nhi còn chưa kịp nói xong, đã bị Hạ Thanh Sơn nhảy lên tát cho một bạt tai, một tát này rất nặng, đánh cho Lăng Thi Nhi choáng váng đầu óc.

Nàng ta nằm rạp trên mặt đất, bụm mặt, nhất thời cũng quên phải phản ứng như thế nào.

" Tiện nhân, ta đánh chết ngươi, đều là do tiện nhân nhà ngươi. " Hạ Thanh Sơn thấy Lăng Thi Nhi không có phản ứng, tiếp tục động tay lên mặt nàng ta: " Nếu không phải do tiện nhân nhà ngươi đầu độc, làm sao ta lại làm ra chuyện có lỗi với Nhạn nhi? "

" Nhạn nhi, đều là nàng ta, đều là do tiện nhân này. Nếu như không có nàng ta, chúng ta vẫn sẽ như lúc trước. "

" Nhạn nhi, ta đã phát hiện ra bộ mặt thật của nàng ta, sau này sẽ không tin vào những lời xàm ngôn của nàng ta nữa....... "

Lăng Thi Nhi nghe Hạ Thanh Sơn đẩy tất cả mọi chuyện lên người nàng ta, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, bò dậy đẩy ngã Hạ Thanh Sơn, đè lên người hắn, dùng sức cào cấu mặt hắn, vừa vặn cào trúng vết sẹo trên mặt.

Móng tay Lăng Thi Nhi cắm vào thật sâu bên trong vết sẹo của Hạ Thanh Sơn, dùng sức cào một cái, mở banh vết sẹo ra, máu tuôn như suối. Hạ Thanh Sơn đau đến kêu la thảm thiết, hai người lao vào đánh nhau.

Hai người đều trốn tránh trách nhiệm của mình, quăng nồi đến sạch sẽ, giống như bản thân là một đóa bạch liên thịnh thế thuần khiết.

Thiên Nhạn một tay nâng cằm, một tay cầm bình thuốc, yên tĩnh đứng một bên xem hai người đánh lẫn nhau, kéo tóc nhau, cào mặt nhau, công kích bộ vị yếu thế của đối phương. Toàn bộ lãnh cung đều là tiếng kêu la thảm thiết và chửi rủa của hai người.

Một màn hí kịch này, thật sự là xem đến đặc sắc.

Phế hậu Vân thị nhìn một màn phát sóng trực tiếp này, cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nàng chưa từng nghĩ đến hai người này sẽ có lúc chật vật như vậy. Nhớ tới đủ chuyện trước đó, trong lòng nàng rất vui sướиɠ.

Hai hài tử đều bình an, sau này khẳng định thành tài. Cừu hận của nàng, Thiên Nhạn cô nương cũng đã giúp nàng trả lại.

Sự oán hận trong lòng của phế hậu Vân thị lúc này tiêu tán không còn một mảnh.

Linh hồn nguyên bản đυ.c không chịu nổi, dần dần khôi phục lại sự trong suốt sạch sẽ. Nàng cảm giác được biến hóa của mình, càng cảm nhận được linh hồn không còn nặng nề như trước. Tuyệt vọng trong lòng được chậm rãi xua tan.

Nửa đêm.

Y phục trên người Hạ Thanh Sơn và Lăng Thi Nhi đã rách tung tóe, mỗi nơi trên cơ thể đều có vết cào, dính rất nhiều máu lên y phục.

Thiên Nhạn đi đến trước mặt hai người đang nằm thoi thóp, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.