Chương 3: Cấm Chú Dùng Để Mổ Heo? Toàn Thành Hoảng Sợ!

Bầu trời như là hỏa thiêu, hồng vân che trời.

“Lôi Minh, chuyển chức hoàn thành, chức nghiệp —— sứ giả lôi đình!”

Chuyển chức vẫn còn đang tiến hành.

“Oa!”

“Đậu xanh, sứ giả lôi đình là chức nghiệp gì vậy? Sao chưa từng nghe qua!”

“Chẳng lẽ là chức nghiệp ẩn giấu? Mới nhất chuyển đã có chức nghiệp ẩn giấu rồi á?”

“Ta biết nè, sứ giả lôi đình không phải chức nghiệp ẩn giấu đâu, là tên gọi của pháp sư tập sự sở trường nguyên tố lôi! Xem như chức nghiệp đặc thù đi! Cái nghề nghiệp này trời sinh đã thân cận với nguyên tố lôi, tương lai đại khái có thể chuyển chức làm pháp sư hủy diệt!”

“Uimeoi... Ghê vậy á? Kiểu này Lôi Minh bay lên rồi! Các đại công hội ở thành phố Lâm Hải chúng ta kiểu gì cũng cử người đến cho mà xem!”

“Nói không chừng còn sẽ kinh động một vài đại lão của các đại công hội ở thành phố Lâm Hải chúng ta nữa ấy chứ!”

“Hâm mộ ghê hâm mộ ghê, hôm nay tính cả Sở Vân, Hứa Đình Đình, đã chuyển chức ra ba vị pháp gia, Lôi Minh này lại còn là pháp sư mạnh mẽ nữa! Ta ghen tỵ quá đi mất thôi!”

“...”

Ở hiện trường, tất cả mọi người vô cùng hâm mộ nhìn chằm chằm Lôi Minh.

“Lôi Minh này là một thiên tài, tiền đồ bất khả lượng.”

Ngay cả một vài giáo viên cũng cảm khái không thôi.

Chức nghiệp đặc thù, tới khi nhị chuyển, tam chuyển sẽ có xác suất xuất hiện không nhỏ.

Nhưng nếu là vừa mới chuyển chức đã có thể chuyển chức thành chức nghiệp đặc thù, tại thành phố nhỏ bé như Lâm Hải này, đúng là hiếm.

“Hả?”

“Chuyện gì xảy ra?! Các ngươi mau nhìn lên trời kìa! Sau lại đỏ rực thế kia!”

Nhưng mà, chấn động Lôi Minh mang lại không tiếp tục quá lâu, có người trong lúc vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy thiên khung biến hóa thì sững sờ tê dại!

Bầu trời màu đỏ như máu, đang lan dần ra với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Trong chớp mắt, gương mặt của những người đang ngẩng đầu lên nhìn cũng bị ánh sáng chiếu đỏ lên.

“Ôi vãi, có chuyện gì vậy! Sao ta cứ có cảm giác như bầu trời đang bị hòa tan ra ấy.”

“Nóng! Nóng quá! Ta muốn cởϊ qυầи áo ra quá!”

“Xảy ra chuyện gì!! Ta sắp bị nướng chín luôn rồi!”

“...”

Không chỉ là bầu trời đang biến sắc, không khí cũng biến thành dính đặc, trong phút chốc toàn bộ Lâm Hải như biến thành Hỏa Diệm sơn!

“Không ổn.”

“Ma pháp hệ hỏa!?”

“Nhanh, các ngươi đi theo ta, đi vào nơi ẩn núp.”



So với đám nhóc đang kinh hoảng, các giáo viên trong trường rõ ràng tầm mắt khoáng đạt hơn, trong nháy mắt đưa ra phán đoán.

Có đại lão đang ra tay gần khu vực Lâm Hải!

Loại ma pháp cường độ này!

Chính là không thể tưởng tượng, căn bản không phải thứ mà bọn họ có thể lý giải!

Các giáo viên hai chân run lẩy bẩy, mang theo các học sinh hốt hoảng trốn vào pháp trận bố trí nơi ẩn núp.

Cùng lúc đó.

Trên bầu trời thành phố Lâm Hải, từng vầng sáng lấp lóe, từ phía dưới vọt thẳng vào mây trời.

Bọn họ đều là các chức nghiệp giả cường đại nhất Lâm Hải thành!

“Ít nhất là ma pháp hệ hỏa thất giai trở lên! Là vị đại lão nào xuất thủ vậy chứ!”

Một đại hán đầu trọc mồ hôi rơi như mưa, sắc mặt kinh hoảng nhìn lên trời.

“Ở hướng đông nam.”

Lão giả tóc bạc phơ, một thân áo bào màu tím trừng to mắt nhìn chằm chằm về hướng Mãnh Trư Lâm.

Chẳng qua hắn ánh mắt căn bản không hề dừng lại ở Mãnh Trư Lâm dù chỉ một khắc, mà là nhìn tới chỗ xa hơn.

“Vương thành chủ, ta đã mở kết giới.”

“Nhưng, nhưng mà...”

Một người đàn ông mặt ngựa thần sắc hốt hoảng đứng bên cạnh lão giả mặc tử bào, run rẩy nói.

“Làm sao?”

“Lẽ nào kết giới bị phá?!”

Vương thành chủ thấy người đàn ông mặt ngựa hốt hoảng như vậy thì trong lòng hơi hồi hộp một chút.

Ngay trong khoảnh khắc bọn họ cảm nhận được ma pháp hệ hỏa kinh khủng này xuất hiện trong nháy mắt, kết giới Lâm Hải đã mở ra trong nháy mắt, che chở toàn thành.

Người đàn ông mặt ngựa là thống lĩnh đội thủ hộ của thành phố Lâm Hải, bây giờ hẳn lẽ ra phải đang trông nom kết giới mới đúng.

“Đã bị phá rồi ạ.”

“Ma pháp này quá mạnh, kết giới vừa mới mở ra đã bị đốt thủng.”

Người đàn ông mặt ngựa khóc không ra nước mắt.

Người tới quá mạnh.

Lúc này, cho dù muốn tìm chi viện thì cũng không kịp.

Theo hắn tính toán, nhiều nhất còn có năm phút, toàn bộ Lâm Hải đều sẽ bị đám lửa này thiêu khô!

“Bình tĩnh.”



“Hẳn không phải là nhằm vào thành phố Lâm Hải.”

“Với thực lực của vị đại lão này, nếu thật sự muốn nhằm vào Lâm Hải, chúng ta căn bản không ngăn cản nổi.”

“Có khả năng chỉ là bị ảnh hưởng một chút thôi.”

Nhìn hỏa diễm sôi trào trên bầu trời.

Vương thành chủ hít sâu một hơi, ép buộc bản thân tỉnh táo lại, chăm chú phân tích.

Phân tích của hắn làm hai người còn lại cũng kịp phản ứng.

Ảnh hưởng nhỏ mà đã có thể đốt xuyên Lâm Hải kết giới nhanh chóng, nếu thật sự muốn nhằm vào Lâm Hải, thì bây giờ Lâm Hải đã không còn gì rồi.

“Vậy... Chúng ta có cần đi xem chút không?”

Gã đại hán đầu trọc xoa xoa đầu đầy mồ hôi, nhìn về phía xa, vô thức hỏi.

“Nhìn cái rắm ấy!”

“Muốn chết hả?”

“Hai người các ngươi ở chỗ này trông coi, ta đi báo cáo.”

Vương thành chủ tức giận mắng một tiếng.

Nhìn bóng dáng thành chủ biến mất.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn hỏa vân phía xa, hai chân đều đang run rẩy.

“Hi vọng vị đại lão này mau chóng rời đi.”

“Lâm Hải chúng ta căn bản chịu không được hành hạ như thế.”

Sắc mặt của bọn hắn trắng bệch một mảnh, trong lòng yên lặng cầu nguyện.

...

Mãnh Trư Lâm.

Cả người Sở Vân bị vô số vầng sáng màu trắng bao phủ.

Từng làn hoa thải liên tục nổi lên.

Mỗi một lần hoa thải nổi lên, đều mang ý nghĩa Sở Vân thành công thăng cấp.

Ngoài ra.

Ở trước mặt của hắn tuôn ra một chùm sáng lóe ra quang mang chói lọi.

“Cái cấm chú hệ hỏa này cũng quá mạnh rồi.”

“Còn may là có Ma Pháp Chi Nguyên, ta có thể hoàn mỹ khống chế cấm chú này, nếu không thì phải máu chảy thành sông rồi.”

Hai con lợn rừng vừa mới tấn công hắn giờ đã đã hóa thành điểm kinh nghiệm.

Tâm trạng Sở Vân có chút phức tạp.