Chương 46: Ngươi Biết Cấm Chú Không?

Triệu Thủ Dương thuận miệng nói với Sở Vân một vài chuyện ít người biết liên quan tới hiệp hội ma pháp.

“Đã hiểu.”

“Đa tạ lão ca chỉ điểm.”

Sở Vân tỏ vẻ như giật mình hốt hoảng nói.

“Ta nghe nói thành phố Lâm Hải chúng ta mấy ngày trước phát sinh đại sự, hiệp hội ma pháp sẽ đến điều tra?”

Sở Vân lơ đãng tiếp tục hỏi.

“Hiệp hội ma pháp điều tra chuyện này?”

“Sở tiểu đệ, việc này cũng đừng nghe ngóng nữa.”

Triệu Thủ Dương mặt đỏ bừng, đột nhiên nhớ tới ban ngày lúc gặp Khương Thái An, nhớ tới lời nhắc của vị cường giả thực lực kinh khủng này, lập tức ngừng lại chủ đề.

“Sao lại nói vậy?”

Sở Vân tỏ vẻ kinh ngạc.

“Lão ca lặng lẽ nói cho mình ngươi biết thôi đó.”

“Chuyện này rất phức tạp, không phải loại người như chúng ta có thể hỏi tới.”

Căn bệnh nói nhiều của Triệu Thủ Dương khiến hắn có chút không thể nhịn được, nhỏ giọng nói với Sở Vân.

Làm sao lại rất phức tạp rồi?

Người của hiệp hội ma pháp điều tra được cái gì rồi?

Sở Vân trong lòng nhấc lên.

“Cho nên, thu hồi lòng hiếu kỳ lại đi.”

“Với sự bá đạo và cường thế của hiệp hội ma pháp, tự tiện nghe ngóng, một khi biết được chuyện không nên biết... Đó chính là gϊếŧ chết bất luận tội!”

“Đến lúc đó, ngay cả lão ca ta cũng phải chịu tội cùng ngươi.”

Triệu Thủ Dương một mặt nghiêm túc, cảnh cáo Sở Vân!

Gϊếŧ chết bất luận tội?!

Sở Vân nghe vậy lông mày nhíu chặt.

Hiệp hội ma pháp.

Bá đạo như vậy sao?

Chỉ là biết được chuyện không nên biết, đã muốn gϊếŧ chết bất luận tội...

Vậy nếu thật sự điều tra ra được ta, chẳng phải là muốn mang ta ra thiên đao vạn quả sao?

Sở Vân trong lòng lạnh lẽo.

Ngay cả rượu trong tay đều không thấy ngon nữa.

“Xem ra lo lắng trước đó của ta cũng không phải dư thừa.”

“Nếu là chức nghiệp giả thất chuyển kia thật sự tìm tới cửa... Không, thực sự không được, ta phải phòng ngừa chu đáo, tiên hạ thủ vi cường thì hơn.”

Sở Vân suy tư, trong lòng lặng yên nổi lên sát tâm.

“Lão đệ sao vậy?”



“Nào, tiếp tục uống, không cần khách sáo với ta.”

Triệu Thủ Dương thấy Sở Vân có chút câu nệ, tiếp tục mời hắn uống.

Hắn cũng chỉ là lo lắng Sở Vân hỏi nhiều, thuận miệng nói bậy, căn bản không ngờ mình với bừa một câu, vậy mà lại khiến Sở Vân động sát tâm.

Một pháp sư nhị chuyển, vậy mà tại chăm chú tự hỏi làm sao để gϊếŧ chết một đại chức nghiệp giả thất chuyển!

Việc này con mẹ nó ai có thể nghĩ tới!?

“Được.”

Sở Vân uống ly rượu xuống cũng ấm người hơn, tâm trạng bỗng nhiên thư thái hơn rất nhiều.

Hắn đột nhiên ý thức được mình lại suy nghĩ nhiều.

Hiệp hội ma pháp có thái độ gì đối với chuyện này, ai mà biết được?

Vả lại.

Địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối.

Ta còn có Thần Linh Trục Xuất, vội cái gì?

Hôm nay là đến đây nghe hát, ta lại vẫn cứ căng thẳng như vậy làm gì, vẫn là thả lỏng một chút thì hơn.

Sở Vân điều chỉnh một chút tâm tình của mình, quyết định tạm gác chuyện này qua một bên đã.

Trước tiên cứ để bản thân thư thái chút đã, giải tỏa hết áp lực rồi tính tiếp!

“Nào, lão ca, cạn ly!”

“Được, cạn!”

Hai người nâng ly cạn chén.

Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, Sở Vân mới thần thanh khí sảng, thoải mái đi về nhà.

Cộc cộc cộc!

...

Về nhà vừa mới ngủ không bao lâu.

Sở Vân đã nghe thấy có người gõ cửa.

“Ai sớm như vậy đã đến phá giấc ngủ của người khác vậy?”

Sở Vân nhíu mày mở cửa.

Chỉ thấy có ba người đứng ngoài cửa.

Đứng ở chính giữa, là một người đàn ông tóc dài cao khoảng một mét tám, độ đẹp trai thì vẫn thua hắn một chút.

Bên cạnh hắn là một cô gái tóc vàng uốn xoăn, dáng người bốc lửa, đôi chân dài vô cùng quyến rũ.

Còn người cuối cùng, là một tùy tùng, khiêm tốn đi theo phía sau hai người.

Ánh mắt Sở Vân dừng lại trên người cô gái xinh đẹp này thêm hai giây.

“Sở Vân, chúng ta là người của Thiên Lâm các...”

Rầm.

Một tiếng vang trầm.

Ba người của Thiên Lâm các đã nhìn thấy cửa bị đóng sầm lại!



“Cũng nóng nảy quá nhỉ.”

Người đàn ông tóc dài sắc mặt có chút khó coi.

Hắn chính là hội trưởng Thiên Lâm các, Lăng Thiên.

Cũng là anh trai của Lăng Anh.

Khi nghe Lăng Anh báo cáo năm nay thành phố Lâm Hải rất có khả năng xuất hiện một người mới có chức nghiệp đặc thù đã nhị chuyển, thậm chí có thể là chức nghiệp ẩn giấu, hắn đứng ngồi không yên, vô cùng sốt sắng mang người chạy đến.

Đáng tiếc.

Trước đó Sở Vân đều không có nhà, không biết đi đâu.

Lăng Thiên cho người trực chờ ở gần nhà Sở Vân.

Sau khi biết được Sở Vân đã về, vừa sáng sớm đã chạy tới.

Không ngờ, hắn lần nữa đích thân dẫn người tới, thành ý tràn đầy như thế, vậy mà lại bị đóng sập cửa ngay trước mặt!

Lại còn là ngay trước mặt em gái mình bị người ta đóng rầm cửa như vậy nữa chứ.

Lăng Thiên trong lòng có chút bực bội.

“Đáng ghét!”

“Tên này thật sự là quá đáng, không biết lớn nhỏ!”

“Hội trưởng và phó hội trưởng Thiên Lâm các chúng ta đích thân đến nhà, lại có cái thái độ này!”

“Hắn nghĩ hắn là ai chứ.”

Tùy tùng đi theo cũng rất biết lấy lòng cấp trên.

Nhìn thấy Sở Vân đóng cửa, nhịn không được thấp giọng mắng.

“Người có năng lực, nóng nảy cao ngạo một chút cũng là điều bình thường thôi.”

“Công hội của chúng ta về sau lên tam giai, thậm chí là phát triển đến tứ giai, nói không chừng còn phải dựa vào vị Sở tiểu đệ này ấy chứ.”

“Hắn hôm nay cho dù là muốn sao trên trời, thì cũng phải hái xuống cho hắn.”

Lăng Anh khuyên Lăng Thiên.

Nàng mặc dù không biết Sở Vân đến cùng có nội tình như thế nào, nhưng bây giờ chính là thời kỳ mấu chốt để Thiên Lâm các thăng giai!

Thời đại chuyển chức, Lam Tinh thiếu nhất chính là cái gì?

Nhân tài!

Đúng như là nàng nói như vậy.

Nếu như Sở Vân có thể đồng ý gia nhập Thiên Lâm các, bất kể là điều kiện gì, bọn họ đều có thể đáp ứng!

Chỉ cần Sở Vân có thể chứng minh hắn có đầy đủ giá trị!

Cho dù là Sở Vân muốn nàng, nàng cũng sẽ không chút do dự đáp ứng!

“Ừm.”

“Ngươi nói rất có lý.”

“Vậy chúng ta sẽ cho hắn thấy đủ thành ý!”

“Hôm nay chúng ta cũng không đi đâu cả, cứ ở đây chờ hắn đi ra ngoài vậy, coi như là ba lần đến mời!”