Chương 81: Ngày thứ 81 ly hôn

Chương 81: Ngày thứ 81 ly hôn.

Khoảng thời gian nghỉ ngơi của Lương Yên sắp kết thúc, thời gian vào đoàn phim tiếp theo cũng được đưa vào lịch trình quan trọng. Bộ phim tình cảm công sở đô thị, nữ chính từ một cô gái ngây thơ sau khi trải qua nhiều việc liền trở thành một nữ cường nhân mạnh mẽ. Lúc đầu Lương Yên nghĩ sẽ nhận một bộ điện ảnh, nhưng sau khi xem qua kịch bản thấy không tốt lắm, cuối cùng vẫn là nhận bộ phim truyền hình này, diễn vai nữ cường nhân công sở toi luyện một chút, giá cát-sê đối phương đưa ra cũng rất tốt.

Phim tiếp theo của Lục Lâm Thành là phim đề tài chiến tranh, anh ở trong trong diễn một người yêu nước, người làm trong nghề như Lương Yên, sớm đã thấy được ảnh tạo hình, xem Lục Lâm Thành mặc quân trang cô xém trúng nữa run cả chân.

Lục Lâm Thành rất hài lòng với dáng vẻ của Lương Yên khi nhìn thấy anh mặc quân trang, cuối cùng quả thật làm cho cô bị run chân.

Bất quá không phải do bộ quân trang mà là do bị "ăn".

Còn nữa Lương Yên và Lục Lâm Thành trước đó đã quay bộ cổ trang « Tiên Quân động lòng người », hậu kỳ « Tiên Quân động lòng người » đã làm xong, có Lục Lâm Thành bộ phim này được truyền bá rộng rãi trên mạng, đài truyền hình gần đây đã bắt đầu đăng lên trailer, khung giờ vàng tám giờ hàng ngày sẽ phát sóng.

Lương Yên x Lục Lâm Thành tổ hợp chồng trước vợ trước, vua màn ảnh hạ phàm quay phim cổ trang truyền hình, nam thần vào phim trường vì theo đuổi vợ yêu, lại thêm vào đây chuyển thể từ đại nguyên tác, mỗi một tin tức được đăng lên đều là điểm nóng, tất cả dêud trên tập hợp cùng một chỗ, trailer của « Tiên Quân động lòng người » đã bỏ xa những phim khác một một khoảng xa.

Công việc đầu tiên sau khi Lương Yên bị đồn " Mang thai" là đi tham gia tuyên truyền phim « Tiên Quân động lòng người ».

Công việc gần đây của Lục Lâm Thành đều ở thành phố S, cho nên trực tiếp từ thành phố S bay trở về chạy tới buổi họp báo, Lương Yên khó có được hai ngày thanh tâm quả dục nên sẽ xuất phát từ chung cư Nam Tĩnh đến buổi họp báo.

Cô cố ý chọn một chiếc váy đuôi cá ôm eo màu trắng, hai bên phần eo được thiết kế chạm rỗng có chút gợi cảm, sau khi mặc vào eo thon sẽ được phô ra một cách rõ ràng, đây chính là vì phá đi tin đồn mang thai của cô.

"Nếu lại có người nói chị mang thai chị sẽ để hắn sinh ra đứa bé mới được." Lương Yên một bên soi gương một bên nói.

Bành Bành giơ máy ảnh DSLR* giúp Lương Yên chụp ảnh, thấy cô mặc váy đuôi cá dáng người linh lung tinh tế hâm mộ đến pháy khóc: "Ô ô Yên tỷ vóc người đẹp thật."

Lương Yên chống nạnh bày ra dáng pose, nói mà không có biểu cảm gì: "Em ban đêm ít ăn khuya lại dáng người cũng sẽ tốt thôi."

Trên đời này nào có nhiều nữ minh tinh ăn hoài không mập như vậy, những nữ minh tinh trong giới tạo ra mấy cái danh hiệu thánh ăn phần lớn đều là giả, ngay cả trên Weibo cũng đăng những tấm mỹ thực, phần lớn đều chỉ là chụp đăng lên cho fan hâm mộ xem, chụp xong sau thức ăn liền tiến vào bụng trợ lý.

Bành Bành: "... ... ..."

Cô vẫn sẽ lựa đi ăn khuya.

Lương Yên xoay người để Bành Bành chụp góc cạnh.

Bành Bành chụp xong buông máy ảnh xuống, cơ hồ trong mắt đều là lệ nóng nhìn góc cạnh đường cong chữ S của Lương Yên, lại nhịn không được: "Lão bản nương thật tốt tính. Fuck."

Lương Yên là ông chủ của Bành Bành, Lục Lâm Thành liền thành bà chủ trong miệng Bành Bành. Lương Yên luôn cảm thấy gọi như vậy có chút không đúng, nhưng cô đúng là ông chủ của Bành Bành, mà trên đời này chỉ có "bà chủ" chứ không có từ ngữ "chồng của ông chủ", nên dứt khoát để Bành Bành gọi như vậy.

Lương Yên chừng cô ấy một chút.

Lúc trước chọn trúng gia hỏa này làm trợ lí chính là nhìn trúng tài năng chụp ảnh, làm việc tận tâm và rất đơn thuần, nhưng là hiện tại cái "Đơn thuần" này, Lương Yên cảm thấy Khương Mộc đã nhìn lầm.

Bành Bành thay fans CP " Năm phút vợ chồng" tinh mắt nói: "Yên tỷ, chị chừng nào thì cho bà chủ một cái danh phận đây."

Lương Yên mặt lạnh lùng: " Chị cảm thấy trợ lý của chị gần đây nói hơi nhiều, chị muốn tìm một người ít nói."

Bành Bành lập tức che miệng lại.

Không nói không nói.

Hai người cùng bước vào thang máy.

Khương Mộc hiện tại đang ở hiện trường buổi họp báo, Lương Yên khoác trên người một cái áo khoác, cùng Bành Bành hai người lái xe đi.

Trong thang máy, Lương Yên cùng Lục Lâm Thành nhắn tin Wechat. Buổi họp báo còn một giờ nữa sẽ bắt đầu, Lục Lâm Thành đã đến hiện trường rồi, nói cho Lương Yên biết diễn viên nhí diễn vai con họ cũng đến.

Lương Yên liếc mắt: [ nhớ kỹ để người ta kêu anh là Lục thúc thúc. ]

Lục Lâm Thành cười nhạt, trả lời một chữ: [ Ừ ]

Lục Lâm Thành:[ chờ em tới, không vội. ]

Lương Yên thăm dò trong điện thoại, cùng Bành Bành đi vào tầng ngầm ga ra.

Kỹ thuật lái xe của Bành Bành không tệ, thậm chí còn có thể nhàn nhã hát một bài, Lương Yên ngồi ở phía sau, dùng di động xem quá trình họp báo một lát nữa.

Hôm nay là thứ bảy, trên đường số lượng xe chạy tương đối lớn, đường đến buổi họp báo đều rất đông, lại thêm hôm nay hai người tựa hồ có một chút đen, tại ngã tư đường đều gặp phải đèn đỏ.

Lương Yên nhìn đồng hồ đeo tay một lần, cách lúc bắt đầu họp báo chỉ còn nửa giờ, cô không muốn đến trễ để bị nói làm màu, nên dục Bành Bành lái nhanh một chút.

Bành Bành cầm tay lái gật đầu.

Qua ngã tư kế tiếp thật vất vả mới đợi đuổi kịp đèn xanh, Bành Bành rất cao hứng chuẩn bị chạy qua, kết quả lúc xe cô đến gần đèn xanh lại biến thành đỏ.

"... ... ..."

Hai người lại nhức cả trứng đợi chín mươi giây đèn đỏ.

Sau lưng xe đợi đèn đỏ xếp dài như đuôi rồng.

Đèn xanh sáng lên, Bành Bành vì để biểu hiện trình độ lái xe của kim bài trợ lý trước mặt ông chủ nên lập tức đạp xuống chân ga xuất phát.

Xe Lương Yên là chiếc xe khởi động nhanh nhất trong ba chiếc xe đứng hàng đầu.

Cứ như thế đến khi một chiếc xe Van màu xám bạc đột nhiên vượt đèn đỏ từ đường bênh cạnh xông ra.

Tốc độ cực nhanh, đường đi lạng lách không có kĩ thuật gì.

Bành Bành ngừng thở, đạp gấp thắng xe: "! ! !"

Con ngươi Lương Yên bỗng nhiên thu nhỏ: "! ! !"

Trên đường lớn vang lên tiếng thắng xe thê lương chói tai.

Đám người chờ đèn đỏ thét chói tai vang lên rồi chạy đi.

"Phanh" một tiếng vang thật lớn.

Đầu xe Van màu xám bạc đυ.ng vào đuôi xe Mercedes màu đen.

Mảnh vỡ thân xe văng khắp nơi, bất quá phần lớn đều là của chiếc xe Van, đuôi xe bên trái của chiếc Mercedes bị đâm đến lõm sâu vào, đèn sau xe cũng nát.

Tất cả túi khí an toàn đều tung ra ngoài, Lương Yên ngồi ở phía sau xe, lúc hai xe va chạm thân thể chịu lực đập về phía trước.

Trước mắt Lương Yên tất cả đều là màu trắg, trong lỗ tai ông ông ù đi, cái gì cũng không nghe thấy. Vào thời khắc ấy, cô cảm nhận được mình cách chữ tử vong chỉ trong gang tấc.

Tất cả hình ảnh phản chiếu tái hiện trước mắt.

Khi còn bé, ánh đèn điện chớp tắt trong phòng, ba mẹ luôn luôn cãi nhau, chén đĩa mảnh sứ vỡ nát trên mặt đất, cô đứng bên cạnh cắn ngón tay, tóc khô héo, vô cùng đói.

Trường thể thao vĩnh viễn tràn đầy mùi mồ hôi trong phòng huấn luyện, tiếng chói tai ầm ầm, huấn luyện viên vỗ vỗ thân thể cô, nói có thể thêm trọng lượng tạ. Áσ ɭóŧ trên người cô đã giặt đến sờn, ống quần bị đổ lông, một lần rồi một lần thực hiện động tác cử tạ, tạ huấn luyện trong tay so với cân nặng của cô cũng không kém bao nhiêu. Tóc ngắn của cô bị mồ hôi thấm ướt, một túm một túm bết vào da đầu, mồ hôi lướt qua bên trán, mặt đỏ bừng, gò má, cuối cùng hội tụ ở dưới cằm, sau đó một giọt một rồi một giọt rơi vào đất xi măng, hòa với tro bụi trên mặt đất.

Tuổi dậy thì, cô bắt đầu cảm thấy bộ ngực hơi hơi căng đau, trên qυầи ɭóŧ dính vết máu, cô khi đó còn tưởng rằng mình phải chết, nằm trên giường ký túc xá, trong tay nắm chặt mười đồng tiền mình bán phế phẩm kiếm được.

Cô bắt đầu cao lớn, thân thể trổ mã rất nhanh, cũng không biết ăn cái gì, làn da ngày càng trắng nõn, huấn luyện viên trường thể thao so sánh lại tiêu chuẩn, nói cô đã không còn thích hợp để luyện cử tạ. Thầy chủ nhiệm biết cô không có chỗ để đi, đem cô chuyển đến ban nghệ thuật sát vách.

Lớp nghệ thuật mỗi ngày đều luyện hình thể, cô vừa mới chuyển vào, theo không kịp tiến độ, trong phòng tập thể hình giống như một con vịt con xấu xí vụn về, đứng trong góc nhỏ, bị tất cả mọi người chế giễu cô lập.

Về sau bắt đầu thu cử, đại đa số người trong lớp đều chọn trường sư phạm nghệ thuật chuyên nghiệp hoặc là học viện nghệ thuật trong tỉnh, chỉ có cô, lấy tiền làm thuê, chạy đến thủ đô thi học viện điện ảnh.

Rất may mắn, cô đã vượt qua kì thi, thi đậu vài ngôi trường này.

" Trường học thể thao nhỏ này ra về sau không chừng sẽ có một đại minh tinh a." Thầy chủ nhiệm thật cao hứng, trường thể thao ăn mừng, còn tại cửa trường học treo biểu ngữ.

Cô về ký túc xá thu dọn đồ đạc, phát hiện giường mình bị vẩy đầy mực nước, quần áo bị cắt, tất cả đều là lỗ rách.

"Ôi trời, đây không phải đại minh tinh của chúng ta trở về sao." Bạn cùng phòng tập hợp một chỗ, dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.

Cô yên lặng đem ga giường và quần áo cắt nát ném vào thùng rác, không nói gì, cũng không khóc.

Học đại học, cô bận rộn làm công, bạn cùng lớp ngay cả tên cô cũng không biết.

Cô nhớ mang máng có một bạn nam trong trường học theo đuổi cô, bị cô từ chối. Ở ngoài trường cũng có đàn ông theo đuổi, câu đầu tiên nói với cô là một tháng sẽ cho cô hơn một vạn.

Lương Yên liền để người đàn ông kia cút đi.

Người đàn ông kia nói cô giả tạo.

Về sau tốt nghiệp, bạn học một sẽ ký với công ty điện ảnh truyền hình, hai là dựa vào quan hệ trong nhà bắt đầu gây dựng sự nghiệp, còn có người đi thẳng về nhà kế thừa gia sản.

Hiện thực, không giống như những gì thầy chủ nhiệm năm đó đã nói, không phải tất cả học sinh đi ra từ học viện đều sẽ trở thành đại minh tinh, cô lẻ loi một mình chạy đến thành phố Cổ Đông, diễn những vai quần chúng không đáng chú ý trong phim truyền hình, quen biết được một Khương Mộc cũng tới đây dốc sức làm việc.

Sau đó...

Lương Yên đầu đau muốn nứt ra, tất cả hình ảnh giống như lướt qua đầu, rõ ràng là mơ hồ, mơ hồ rõ ràng, âm thanh người nói chuyện sắc nhọn.

Một đoạn phim lướt qua, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen trong làn khói, «cheer up! », tìm được nick Wechat bảo bối, ca hát, đàn ông trung niên bụng phệ, uống rượu, hỗn loạn một đêm. Nụ hôn ở hành lang khách sạn kia, cô kiễng mũi chân, đi dạo ở công viên người cao tuổi, còn có từng cảnh kiều diễm ướŧ áŧ. Ngoài ra còn có Trần Tuyết Vân, bốn trăm vạn, xét nghiệm mang thai.

Tiếng khóc của cô, còn có anh cắn nát môi cô.

Lương Yên cảm thấy bị đè nén, nghe được âm thanh, thế nhưng yết hầu giống như bị một bàn tay sắt hung hăng bóp lấy, cô đau đầu nghĩ không ra gì hết, mắt tối sầm lại, triệt để không có ý thức.

** ** ***

Xe van cùng Mercedes va chạm vào nhau không đến nửa phút, đằng sau còi xe cảnh sát liền gào thét mà tới.

Trên ghế lái của xe Van đầy vết máu, người đàn ông trên ghế lái nửa cái đầu lộ ra ngoài khung cửa sổ, đã không có dấu hiệu còn sống.

Trong xe truyền ra tiếng khóc.

Người bên trong chiếc Mercedes màu đen vẫn không có động tĩnh gì, chưa biết rõ sống chết.

Người xung quanh tranh thủ thời gian lấy điện thoại gọi 120.

** ** ***

Buổi họp báo « Tiên Quân động lòng người ».

Đã qua thời gian ấn định hai mươi phút, nữ chính vẫn không thấy tăm hơi, sân khấu toàn màu đen kịt.

Đại diện truyền thông có người xì xào bàn tán.

"Vừa nổi tiếng liền bắt đầu mắc bệnh ngôi sao, để tôi xem cô ta có thể được bao lâi."

"Cô ấy hẳn không phải là người như vậy a, trước kia có người cùng với cô ấy hợp tác nói cô ấy tính cách rất tốt."

"Tình nhân tới rồi cô ấy còn chưa tới? Không phải ở cùng một chỗ sao?"

"Sẽ không phải là mang thai bụng lớn giấu không được, rồi cho chúng ta leo cây."

...

Bên hậu trường, Lục Lâm Thành một lần rồi lại một lần gọi điện thoại cho Lương Yên, đều là ở trạng thái không có người nghe.

Khương Mộc cũng gọi điện thoại cho Bành Bành, đầu bên kia cũng không có trả lời.

Hai người đàn ônh lại một lần nữa gọi điện thoại không người trả lời, nhìn nhau một chút.

Lông mày Lục Lâm Thành khóa chặt, bất an cực kỳ, nhịp tim đập mạnh, trực giác đặc biệt không tốt.

Đạo diễn ra bên ngoài trấn an cảm xúc của truyền thông, về hậu trường lại hỏi Lục Lâm Thành có liên lạc được không.

Lục Lâm Thành lắc đầu: "Chưa được."

"Được rồi, cứ bắt đầu trước đi." Đạo diễn buổi họp báo sắc mặt rất khó nhìn, nhưng ngại Lục Lâm Thành ở đây, đem những lời phàn nàn Lương Yên nuốt vào trong bụng.

"Phiền đợi thêm hai phút." Lục Lâm Thành tiếp tục gọi cho Lương Yên.

Lần này, không còn là giọng nữ băng lãnh máy móc nói "Số điện thoại tạm thời không thể nào nghe được", điện thoại rất nhanh liền được nghe.

"Lương Yên!" Lục Lâm Thành mừng rỡ, lập tức nói với đầu bên kia.

Trong ống nghe lại vang lên thanh âm của một người đàn ônh: "Xin hỏi ngài là người thân của tiểu thư Lương Yên sao? Nơi này của chúng tôi là..."

Lục Lâm Thành cầm di động, nghe được tiếng nói của người đàn ông kia, thân thể cứng lại tại chỗ.

"Thế nào? Đến cùng xảy ra chuyện gì?" Khương Mộc nhìn thấy phản ứng Lục Lâm Thành, lập tức tiến lên hỏi.

Lục Lâm Thành cổ họng giật giật, đối với đầu bên kia điện thoại nói một câu "Tạ ơn" .

Sau đó chạy vội ra ngoài.

Tác giả có lời muốn nói: chương trước đã bị bỏ một đoạn... Thật ra cũng không có gì để mọi người mong đợi.

Còn nữa đừng quên chú ý đến truyện mới « ngây thơ động lòng người » a [ thét lên ] ( tác giả đang pr cho tác phẩm mới)

#Đường Mật

P/s: Yên tỷ đã nhớ lại rồi, anh Lục rất nhanh sẽ có danh phận🤣🤣🤣🤣.