Chương 4

Thu hoạch lớn nhất của Tạ Uẩn trong tông môn chính là quen biết được với nữ chính Giang Nguyệt bỏ nhà trốn đi bái nhập tông môn nhỏ này.

Hai bên nảy sinh tình cảm lẫn nhau, tâm đầu ý hợp.

Song bởi vì mối huyết hải thâm thù của cha, Tạ Uẩn vẫn lựa chọn rời khỏi tôn môn, học được bản lĩnh chân chính.

Chẳng qua khoảnh khắc mà cậu trở về nhà, lại phát hiện toàn bộ người trong thôn trang không biết đã vùi thây dưới tay yêu ma tự bao giờ.

Nam chính một mình điều tra, dọc đường liên tục gặp được kỳ ngộ, ở lúc sau khi cậu đã học được một thân bản lĩnh, thì phát hiện yêu ma diệt thôn ấy vậy mà lại có quan hệ với gia tộc của nữ chính Giang Nguyệt.

Về sau chính là cảnh tượng ngược luyến tàn tâm, nam chính nhiều lần hiểu lầm ngộ sát nữ chính, sau đó lại vì nữ chính trọng sinh rồi trở nên hắc hóa diệt thế…

Đương nhiên, mấy thứ này đối với Mục Đường mà nói đều không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là……

[Vậy còn tao ở đâu?] Mục Đường ngẩng đầu, mặt không cảm xúc hỏi.

Từ lúc bắt đầu đến nam chính bái sư, cô không thấy được nhân vật nào gọi “Mục Đường” cả.

[Ồ, cái này…] 996 bắt đầu chột dạ.

Nó nhỏ giọng nói: [Thật ra cũng có, không tin cô xem trang thứ 5 hàng thứ 7 đi?]

Trong lòng Mục Đường đột nhiên nảy sinh một dự cảm không lành.

Cô chuẩn xác mở ra trang thứ 5, chợt… Trầm mặc.

Sau một lúc lâu, cô bình tĩnh thì thầm: “Đại sư huynh nói: Thiếu niên ngoài cửa cầm tín vật của sư muội, nói sư muội đã đã xảy ra bất trắc…”

Cô ngẩng đầu: [Đã xảy ra bất trắc?]

Giọng nói 996 càng nhỏ hơn: [Đúng vậy, cô là sư muội của Vấn Đạo tông trong lúc xuống núi làm nhiệm vụ đã chết trong tay yêu mà. Trước khi chết cô được nam chính cứu, nên cô đã giao tín vật cho y, gián tiếp thúc đẩy nam chính bái sư.]

Mục Đường: […]

Ô cê am phai, cô là một nô ɭệ tư bản xui xẻo đang lúc đi công tác nhà nước thì nhân tiện “đi bán muối” luôn.

996 nhìn vẻ mặt sai sai của cô, lập tức bổ sung nói: [Cô yên tâm, tuyến thời gian tôi đưa cô về là trước khi gặp phải yêu ma, chúng ta bắt được nam chính lập tức chạy trốn, tuyệt đối có thể tránh được yêu ma!]

Mục Đường bị từ ngữ mấu chốt kích động, ánh mắt tức thì trở nên sắc bén: [Bắt? Làm sao bắt? Bắt ai?]

996: [...Hả?]

Mục Đường: [Không có gì, mày nghe lầm.]

Cô rất bình tĩnh, giống như sắc bén nháy mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của 996 vậy.

996: [...Oh.]

Không hiểu sao nó lại có cảm giác hơi… Sợ hãi.