Chương 30: Xe số lượng có hạn

Nghe em gái khóc lóc làm nũng, Liễu Hàn Yên cũng không lập tức đáp ứng.

Cô trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói:

- Thiển Thiển, đừng nghịch nữa, chuyện này chị sẽ xử lý.

- Nhưng hắn bắt nạt em! Em nói mình là người Liễu gia mà hắn còn bảo em xéo! Căn bản là không thèm coi người Liễu gia vào đâu! Hơn nữa không phải chị là người hiểu rõ em nhất sao?

Liễu Thiển Thiển không cam lòng.

- Từ nhỏ em thích gây chuyện rắc rối, rất nhiều chuyện chị cũng có thể che chở cho em. Nhưng chuyện của Tần Xuyên liên quan tới ước định vài chục năm giữa Liễu gia ta với Tần gia.

Hai nhà Liễu Tần chúng ta nhiều đời quan hệ tốt, cho dù hắn là tử tôn đã bị Tần gia vứt bỏ bên ngoài hơn 20 năm, chỉ cần không bị trục xuất khỏi gia môn thì chính là người của Tần gia, em không được phép làm loạn.

Liễu Hàn Yên bình thản nói nhưng lại mang theo khí thế không cho vi phạm.

Tiểu ma nữ hiểu chị mình rất rõ, miệng cong lên, cô biết chị mình đã có chút mất hứng.

- Được rồi, em đợi chị tự mình đánh hắn một trận! Hắn dám cúp điện thoại của chị!

- Ngoan, buổi tối chị và em cùng ăn cơm, em không nên chạy linh tinh.

Giọng Liễu Hàn Yên lại trở nên ôn hòa.

- Rốt cục chị cũng rảnh sao? Em nhất định sẽ về sớm! Hì hì…

***

Chạng vạng tối, Tần Xuyên ở trong quán net chờ Diệp Tiểu Nhu tới thay ca, cô bé lại mãi không xuất hiện.

Diệp Tiểu Nhu đang là sinh viên năm ba đại học Đông Hoa, mỗi buổi chiều sau khi học xong sẽ tới tiệm Net để làm.

- Quái, chị tiểu Nhu từ trước đến nay đều tới đúng giờ, có việc cũng gọi điện thoại. Chẳng lẽ tới bệnh viện chăm sóc chú Đông Cường?

Khâu Húc buồn bực.

Tần Xuyên cảm thấy không đúng. Theo lý thuyết, cha con Ôn gia đã đáp ứng chi trả tiền chữa bệnh cho Diệp Đông Cường, ắt sẽ phái người chăm sóc Diệp Đông Cường.

Nói như vậy cho dù Diệp Tiểu Nhu tới bệnh viện thật thì cũng phát hiện chuyện này, sẽ gọi điện thoại cho hắn mới phải.

- Anh gọi điện thoại một chút.

Tần Xuyên bấm gọi cho Diệp Tiểu Nhu, nhưng không kêu được bao lâu thì điện thoại bị tắt máy.

Thử lại một lần nữa, lần này điện thoại đã tắt nguồn.

Tần Xuyên biết chuyện này tuyệt đối không tầm thường, hẳn là có người cố ý không cho Diệp Tiểu Nhu nghe điện.

- Anh Xuyên, sao vậy? Chị tiểu Nhu không nghe?

Khâu Húc đứng một bên hỏi.

Tần Xuyên không rảnh nói chuyện với gã, nahnh chóng ngồi vào trước máy tính, liên tục gõ lệnh trên bàn phím.

Khâu Húc không biết Tần Xuyên lại giở trò gì, tò mò nhìn sang, kết quả không hiểu gì cả.

Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một cửa sổ phần mềm, vô số tọa độ cùng các chữ tiếng Anh xuất hiện, Tần Xuyên không ngừng thu nhỏ lại phạm vi.

Khi phạm vi thu nhỏ tới thành phố Đông Hoa, một điểm tọa độ đỏ rất đặc biệt hiện ra.

- Anh Xuyên, đây là thứ gì? Sao em chưa từng thấy qua?

Khâu Húc mơ hồ nói.

Đương nhiên là gã chưa từng thấy qua, bởi vì đây do Tần Xuyên xâm lấn bộ thông tin, thu được tọa độ của điện thoại.

Nói ngắn gọn chính là kỹ thuật khi cảnh sát đuổi bắt tội phạm thường dùng.

Tuy rằng điện thoại của Diệp Tiểu Nhu bị tắt nhưng vẫn không ảnh hưởng tới việc Tần Xuyên sử dụng kỹ thuật Hack để tiến hành truy tìm.

Tần Xuyên nhìn kỹ địa điểm, đứng dậy nói:

- Tôi ra ngoài tìm tiểu Nhu, một mình cậu trông tiệm nhá.

Nói xong, không đợi Khâu Húc kịp phản ứng, Tần Xuyên đã chạy ra tiệm Internet, cưỡi chiếc xe đạp Phượng Hoàng kia.

Thông qua truy tung, Tần Xuyên phát hiện điện thoại của Diệp Tiểu Nhu xuất hiện trong một khu mua bán cũ kỹ, chỗ đó có rất nhiều văn phòng từ những năm 90, nhưng đa số các công ty đã rời đi.

Chỉ có một số công ty nhỏ kéo dài hơi tàn ở nơi đó, đồng thời cũng là khu trị an rất bất ổn.

Diệp Tiểu Nhu chắc chắn sẽ không tự nhiên mà tới nơi này, trong đó ắt hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó.

Hiện giờ đang là thời điểm tan tầm, trên đường rất hỗn loạn.

Chỉ có điều tốc độ đi xe đạp của Tần Xuyên giống như bay, không lái xe cơ giới nhưng như một cơn bão trên đường lớn, vượt qua vô số ô tô!

Ngã tư trước mắt xuất hiện đèn đỏ, Tần Xuyên cũng không có ý định dừng lại, trong lòng hắn chỉ quan tâm tới an nguy của cô bé.

Bim bim.

Khi một chiếc xe tải lái qua, tiếng còi vang lên, lái xe cho rằng hôm nay gặp phải kẻ điên không muốn sống!

Cảnh sát giao thông cũng bị dọa sợ, thiếu chút nữa là phải thay quần, không ngừng tuýt còi, mắt thấy một chiếc xe đạp sắp bị xe tải tông trúng.

Nhưng chiếc xe đạp kia không chịu phanh lại, đồng nghĩa không chịu dừng lại!

Tần suất hai chân của Tần Xuyên nhanh hơn, tốc độ xe lại tăng lên, như một cơn lốc, vọt qua cảnh sát giao thông.

Vυ"t một tiếng!

Chiếc xe tải hữu kinh vô hiểm chạy qua, toàn thân lái xe ướt sũng mồ hôi lạnh.

- Đi xe đạp! Dừng lại! Anh vượt đèn đỏ!

Cảnh sát giao thông vừa quay đầu lại hô to đã phát hiện không thấy chiếc xe đạp đâu, tốc độ còn nhanh hơn ô tô!

Theo thói quen gã cầm lấy bộ đàm, định báo cáo có một chiếc xe siêu tốc, nhưng vừa cầm lên lại muốn khóc: Đù má! Ngay cả biển số xe cũng không có, báo cáo cái rắm à?!

Trên một chiếc Maserati, một tên công tử ca đang vuốt ve bàn tay nhỏ bé của bạn gái, khoác lác:

- Bảo bối, em biết không, chiếc xe này của anh là hàng số lượng có hạn…

Gã cho rằng cô gái này nhất định sẽ phát ra tiếng thán phục, sau đó hỏi gã giá tiền.

Thế nhưng cô gái quần áo hở hang này lại dùng biểu lộ như thấy quỷ giữa ban ngày, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm phía bên kia đường.

Công tử ca rất buồn bực, chẳng lẽ có gì trâu bò hơn xe sang? Vì vậy nghiêng đầu…

- Goắt dờ phắc?! Ố mai gọt!

Một chiếc xe đạp cũ kỹ mày đen giống như Hắc toàn phong xuyên qua dòng xe cộ!

Con ngươi công tư ca muốn lòi ra khỏi tròng mắt, gã cúi đầu nhìn công tơ mét, mẹ nó! Đã vượt qua 60km/h! Trong thành phố đã là siêu tốc độ rồi!

Một chiếc xe giá vài triệu lại thua một chiếc xe đạp thời Tống!

Tần Xuyên cũng mặc kệ người ngoài nhìn vào, hắn chỉ nghĩ việc nhanh chóng đuổi tới vị trí của Diệp Tiểu Nhu.

Khi hắn đi vào trong một tòa văn phòng cũ kỹ, mắt nhìn số nhà, số 29 đường Mã An Sơn, chính là nơi này.

Dưới lầu đỗ một chiếc xe Jinbei, Tần Xuyên nhìn có chút quen mắt, nhưng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào trong lầu.

Đa số các tầng trong tòa nhà này đều bỏ không, khắp trên tường là vết sơn cùng tờ rơi quảng cáo, những nơi như này gần như trong vòng một hai năm sẽ bị phá bỏ và di dời.

Tần Xuyên lên tầng nào cũng nghe ngóng cẩn thận, kiểm tra động tĩnh. Rốt cục khi leo lên tầng năm, rốt cục đã nghe thấy tiếng người nói.

Hắn theo tiếng động tìm tới một văn phòng lớn, hai cửa đóng chặt.

Trên cửa có hai chữ lớn viết bằng sơn: Mượn tiền.

Tần Xuyên nhíu mày, đây rõ ràng là một công ty ma của các xã đoàn dưới lòng đất, thậm chí chính là một chỗ cho vay nặng lãi, sao Diệp Tiểu Nhu lại chủ động tới đây?

Cho dù cô cần dùng tiền gấp cũng sẽ không làm ra loại quyết định ngu xuẩn này, hơn nữa chuyện lớn như vậy ắt sẽ thương lượng với hắn.

- Khà khà… Tiểu mỹ nữ, sự kiên nhân của lão đại chúng tôi có hạn, nếu cô không nói mật mã… vậy chớ trách anh em không ăn tối mà đã ăn cô…

Lúc này tiếng cười dâʍ ɖu͙© từ trong khe cửa truyền ra.