Chương 22 (2)

Chương 22

Hơn sáu giờ sáng hôm sau, cả hai người đều bị tiếng chuông đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc.

Lâm An Lan dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng.

Trình Úc thấy cậu còn chưa tỉnh ngủ thì nói: “Em ngủ thêm một lát nữa đi, anh đi pha nước cho em.”

“Không cần đâu.”

Lâm An Lan ngáp một cái rồi xuống giường thay quần áo, Trình Úc thì đi hứng nước để rửa mặt.

Hai người ăn bữa sáng bằng bánh quy, sửa soạn qua loa một chút rồi đi đến trường tiểu học.

Lý Vĩnh Tư đến sớm hơn hai người họ, đang ở trong văn phòng giáo viên sắp xếp thời khóa biểu.

Lúc Lâm An Lan đến thì cô mang thời khóa biểu đã sắp xếp xong đến cho cậu xem: “Buổi sáng học Ngữ văn, Toán, Tiếng Anh, Mỹ thuật, buổi chiều học Toán, Ngữ văn, Tiếng Anh, Thể dục, cậu thấy sao?”

Lâm An Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Em xoá môn tiếng Anh của buổi chiều đi, tiếng Anh cần có hệ thống học tập riêng, nếu không sẽ rất dễ quên, hơn nữa cũng không thiết thực lằm đối với bọn trẻ. Đổi thành môn Toán đi, toán thiết thực với quan trọng hơn.”

“Được.” Lý Vĩnh Tư đổi môn tiếng Anh buổi sáng thành môn Toán rồi dán thời khóa biểu lên tường.

Phòng làm việc này rất nhỏ, chỉ có có hai cái bàn tương đối lớn, hai bên có hai cái ghế tựa để giáo viên ngồi soạn bài.

Nhưng Lâm An Lan vẫn lịch sự ngồi xuống một cái bàn khác và giữ khoảng cách với cô.

Cậu lấy đồ ăn vặt mua ngày hôm qua ra, lấy một phần đưa cho Lý Vĩnh Tư: “Lát nữa lên lớp chia cho bọn nhỏ.”

Lý Vĩnh Tư không ngờ cậu lại còn mua đồ ăn vặt cho học sinh, kinh ngạc nói: “Anh Lâm, anh thật chu đáo, ngay cả em cũng không nghĩ tới, cảm ơn anh.”

“Có gì đâu.” Nói xong Lâm An Lan quay lại bàn làm việc bắt đầu chuẩn bị bài học.

Tám giờ, học sinh lục tục đi vào lớp.

Môn đầu tiên là Ngữ văn do Lâm An Lan phụ trách. Lý Vĩnh Tư làm động tác cổ vũ cậu. Lâm An Lan cầm đồ ăn vặt và sách vở bước ra khỏi văn phòng đi đến lớp học.

Kết quả vừa bước vào cửa cậu lập tức sững người---Trình Úc đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng của phòng học. Vừa thấy cậu anh lập tức ngồi thẳng người, vô cùng gương mẫu như trong quân đội.

Lâm An Lan trừng mắt nhìn anh. Không phải bây giờ anh phải đang ở một lớp học khác chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho hôm nay sao? Sao bây giờ lại ở đây?

Còn Trần Anh Kiệt ngồi cạnh anh sao cũng có mặt ở đây luôn vậy?

Lâm An Lan nghi hoặc nhìn Trình Úc, Trình Úc cười cười với cậu, nháy mắt với cậu một cái.

Lâm An Lan không còn cách nào khác đành mắt nhắm mắt mở cho anh tiếp tục ngồi, giả vờ xem anh cũng là một học sinh trong lớp.

Cậu bước tới bục giảng, đầu tiên là giới thiệu bản thân mình, sau đó nói với đám nhóc dưới bục giảng: “Bây giờ đến lượt các em giới thiệu về bản thân mình, bắt đầu từ bạn ở hàng đầu tiên cạnh cửa, tên của em là gì? Sau khi giới thiệu xong thì lên chỗ thầy lấy quà.”

Đám học sinh nghe thấy quà thì hai mắt đều sáng hết lên, nhìn chằm chằm Lâm An Lan tò mò không biết quà của cậu là gì.

“Bắt đầu nào.” Lâm An Lan cười nhìn bé gái ngồi ở hàng thứ nhất sát cửa ra vào: “Em tên là gì?”

Bé gái sợ hãi đứng lên, dáng người cô bé không cao lắm, giọng nói mềm mại: “Em là Vương Oánh Oánh.”

Lâm An Lan gật đầu: “Được rồi, em lên lấy quà đi.”

Vương Oánh Oánh vui vẻ, hai cái chân ngắn chạy lên bục giảng. Lâm An Lan ngồi xổm xuống, bảo cô bé nhắm mắt lại, sau đó mở túi ra.

“Em tự lấy đi, lấy được món nào thì món đó là quà của em.”

Vương Oánh Oán vươn tay ra, lấy được một túi khoai chiên.

Cô bé vẫn nhắm mắt ôm túi khoai chiên, ngoan ngoãn nói cám ơn với Lâm An Lan: “Em cảm ơn thầy.”

“Được rồi, em có thể mở mắt ra rồi, trở về chỗ ngồi đi.”

Vương Oánh Oánh mở mắt ra, thấy mình đang ôm trong ngực túi khoai chiên, khuôn mặt tràn đầy vui sướиɠ, vô cùng phấn khích chạy trở về chỗ ngồi.

Những đứa trẻ khác thấy cô bé cầm quà về cũng trở nên dạn dĩ hơn, lần lượt giới thiệu bản thân mình, một vài đứa tính cách năng động, giới thiệu xong tên thì tự động giới thiệu luôn tuổi và sở thích của mình.

Bọn nhỏ ha ha cười, lớp học tức thì trở nên sinh động hẳn lên.

Lâm An Lan cười phát hết quà cho bọn trẻ rồi mới bắt đầu lên lớp.

Trình Úc nhìn cậu quay lưng lại và bắt đầu viết lên bảng đen, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và chăm chú.

Anh nhớ trước đây lúc còn học cấp ba anh cũng từng ngồi bên dưới, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Lâm An Lan ở phía trên.

Anh từng thấy cậu mặc sơ mi trắng quay lưng về phía anh, cũng đã từng thấy cậu trong một chiếc áo len rộng giơ tay lên viết chữ, và thậm chí anh cũng đã từng thấy cậu trong chiếc áo khoác của đại học, tao nhã không khác gì một công tử trong lịch sử phương Tây.

Anh đã nhìn bóng lưng của Lâm An Lan rất nhiều lần, lần nào anh cũng muốn bước tới và ôm lấy cậu từ phía sau.

Anh nghĩ, cậu gầy như vậy, vòng eo chắc cũng rất nhỏ, ôm chắc chắn rất thoải mái.

Anh phác thảo trên giấy bóng lưng của cậu, nhưng cuối cùng vẫn lấy bút mực đen vội vã tô đen lên, làm như mình chưa từng vẽ.

Lúc đó thật sự là anh nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày anh thật sự có thể ôm cậu.

Trình Úc nhìn cậu chăm chú một hồi lâu, cúi đầu, cầm bút trên bàn định vẽ bóng lưng cậu lần nữa.

Nhưng anh chưa kịp vẽ thì Trần Anh Kiệt ngồi bên cạnh đã động bút trước, trên giấy của anh viết: Chúng ta ở lại đến hết tiết học này hay sao?

Kỳ thực lúc ấy Trình Úc rất ngạc nhiên khi cậu ấy đồng ý cùng anh đến lớp học.

Công việc của họ hôm nay là làm đầu bếp trong trường tiểu học, chương trình sợ họ không quen dùng bếp lửa của nông thôn nên đã đặc biệt nhờ dì Vương từng nấu cơm cho bọn trẻ đến dạy bọn họ.

Dì Vương rất nhiệt tình dẫn họ đi tham quan chỗ nấu cơm trong trường học, rồi bảo họ đợi một chút đến giờ nấu cơm sẽ hướng dẫn cụ thể cho hai người họ.

Đương nhiên là mấy người Trình Úc đồng ý, chỉ là một tiếng đồng ý này mà cả ba người có một khoảng thời gian nhàn rỗi.

Lúc này chỉ mới tám giờ, vẫn chưa tới giờ nấu cơm nên chương trình cho họ hoạt động tự do, miễn không chậm trễ việc nấu cơm là được.

Trình Úc không chút do dự xoay người đi đến lớp học, dự định thưởng thức dáng vẻ làm thầy giáo của Lâm An Lan.

Nhưng không hiểu sao Trần Anh Kiệt cũng cùng đi theo anh vào lớp học.

Trình Úc và Trần Anh Kiệt không quen biết nhau nên cũng không buồn để ý, nhưng lúc này rõ ràng là Trần Anh Kiệt đã ngồi không yên.

Trình Úc suy nghĩ một chút rồi viết câu trả lời lên giấy: Ừ, bây giờ mà đi ra sẽ gây mất trật tự lắm, chờ hết tiết học rồi ra.

Đây là lần đầu tiên Lâm An Lan đứng lớp, nên Trình Úc không muốn vì Trần Anh Kiệt rời đi mà làm cho lớp học hỗn loạn.

Trần Anh Kiệt thấy anh nói như vậy thì trong lòng có hơi khó chịu.

Cậu ta liếc mắt nhìn Lâm An Lan trên bục giảng một cái, rồi nhìn Trình Úc ngồi bên cạnh mình đang liên tục nhìn chằm chằm vào Lâm An Lan như thể đang rất chăm chú nghe cậu giảng bài, trong lòng thật sự cảm thấy khó hiểu, cái này thì có gì đáng để nghe chứ?

Vẫn chăm chú như vậy?!

Lẽ nào đây chính là cảnh giới tinh thần của học bá sao?

Cho dù là chữ Hán đơn giản nhất họ cũng cảm thấy vô cùng hứng thú?

Trần Anh Kiệt không thể nào hiểu được, thậm chí cậu ta còn cảm thấy buồn ngủ.

Một tiết học trôi qua, Trần Anh Kiệt thấy mình gần như muốn ngủ gục đến nơi nên anh vỗ vỗ mặt mình, đứng lên nói với Trình Úc: “Đi thôi anh Úc, chúng ta nên về thôi.”

“Cậu về trước đi.” Trình Úc nói.

Bây giờ còn chưa đến giờ nấu cơm, anh không cần phải vội.

“Nhưng không phải anh vừa nói hết tiết thì chúng ta rời đi sao?”

“Tôi chỉ trả lời cậu vậy thôi chứ tôi đâu có nói là tôi sẽ rời đi.”

Trình Úc nói xong thì bước qua mấy băng ghế rời khỏi lớp học.

Trần Anh Kiệt thấy vậy vội vàng đuổi theo thì Trình Úc quay đầu lại nói: “Đừng đi theo tôi, tôi đi xử lý một số việc riêng.”

Trần Anh Kiệt: …

Trần Anh Kiệt đành miễn cưỡng dừng bước, nhíu mày đi về.

Lâm An Lan vừa đi tới cửa phòng giáo viên thì nghe thấy tiếng Trình Úc.

Cậu quay đầu lại nhìn Trình Úc, nghi hoặc hỏi: “Không phải hôm nay anh phải đi làm cơm sao? Sao lại chạy đến lớp học?”

“Anh tới nghe thầy giáo Lâm giảng bài.” Trình Úc cười nói.

Đang nói chuyện anh đột nhiên thay đổi vẻ mặt, giả vờ oan ức đau khổ nói: “Thầy giáo Lâm không công bằng.”

“Sao lại không công bằng ?” Lâm An Lan không hiểu.

“Mọi người đều là học sinh một lớp, tại sao những học sinh khác có quà mà em lại không có? Có phải do em cao hơn các bạn khác không?”

Lâm An Lan: …

Lâm An Lan ị bị anh chọc cho tức cười: “Vậy cho nên bạn học Trình chờ đến hết tiết học đuổi theo tôi tới văn phòng là muốn đòi quà sao?”

Trình Úc gật đầu: “Em cũng chăm chú nghe giảng bài mà, nên em cũng muốn có quà.”

Lâm An Lan hào phòng nói: “Được rồi, vậy anh tự lấy một cái đi.”

Cậu mở túi đựng đồ ăn vặt ra để Trình Úc tự lấy.

Trình Úc nhìn đống đồ ăn đầy màu sắc bên trong, cuối cùng lấy ra một cây kẹo mυ"ŧ.

Lâm An Lan chợt nghĩ có lẽ anh thích ăn kẹo.

“Anh hài lòng chưa?” Cậu hỏi Trình Úc.

Trình Úc lắc đầu đưa que kẹo cho cậu: “Thầy Lâm giúp em bóc giấy gói kẹo ra đi.”

Lâm An Lan khẽ cười một tiếng: “Thầy Lâm còn giúp em ăn luôn kẹo đấy, tự lột đi.”

Cậu nói xong thì quay người bước vào văn phòng.

Trình Úc cũng theo cậu đi vào văn phòng.

“Anh vào đây làm gì?”

“Nhìn thầy Lâm chuẩn bị bài.” Trình Úc nói: “Bên anh chưa đến giờ nấu cơm nên có thể tự do hoạt động.”

Lúc này Lâm An Lan mới hiểu ra, cậu chỉ vào cái ghế đối diện mình, nói: “Vậy anh ngồi ở đây đi.”

Chuông báo vào học vang lên, Lý Vĩnh Tư cầm sách vở và túi đồ ăn vặt mà Lâm An Lan đưa cho cô bước ra ngoài, nháy mắt trong văn phòng chỉ còn lại hai người Lâm An Lan và Trình Úc.

Trình Úc bắt đầu rục rà rục rịch, mới nổi lên một chút tâm tư nhỏ thì thấy cameraman phía sau Lâm An Lan.

Anh quay đầu lại, ok fine, phía sau mình cũng có một cái đuôi.

“Các cậu có mệt không?” Trình Úc hỏi cameraman bên cạnh mình.

Cameraman cười cười: “Vẫn ổn.”

“Các cậu đi nghỉ ngơi một chút đi.” Trình Úc tỏ vẻ săn sóc: “Uống miếng nước, hút điếu thuốc, thả lỏng một chút, ở đây có máy quay cố định rồi nên các cậu cũng không sợ sẽ bỏ lỡ cảnh quay đâu.”

Lâm An Lan cũng đồng ý nói: “Đúng đó, hơn nữa tôi đang soạn bài, anh ta cũng chỉ ngồi đó thôi, cũng không có gì đặc biệt nên mấy anh đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Hai người cameraman cũng đã đi theo họ hơn một tiếng đồng hồ nghe vậy thì liếc nhìn nhau rồi nói: “Vậy chúng tôi đi hút điếu thuốc,” nói xong thì mang theo máy quay phim ra ngoài.

Trình Úc thấy họ đi rồi thì đi tới chỗ máy quay phim cố định, vẫy vẫy tay, giọng nói dịu dàng: “Tình cảnh này làm tôi nhớ đến thời học sinh, nên tôi muốn cùng với bạn học cũ Lâm An Lan của mình nói chuyện một chút về thời học sinh của chúng tôi, dính đến khá nhiều người khác nên tôi đành giúp chương trình giữ bí mất vậy.”

Nói xong anh lấy đồ che lên máy quay phim.

Sau đó tắt micro, nhanh chóng đóng cửa.

Lâm An Lan nhìn cái tốc độ không chờ được nữa của anh thì có cảm giác việc anh sắp làm chắc chắn sẽ không đơn giản là cùng nhau nhớ lại những hồi ức năm xưa!

Cậu yên lặng tắt micro của mình, liếc mắt nhìn Trình Úc.

Trình Úc cười híp mắt: “Em cứ soạn bài đi, không cần để ý đến anh đâu.”

Lâm An Lan cảm thấy trong lòng anh đang có ý đồ xấu: “Anh muốn cùng em tâm sự chuyện gì hả bạn học cũ?”

“Vậy tâm sự về người gọi là Trình Úc đi, lớn lên vừa đẹp trai vừa tốt bụng, trong nhà lại có tiền, là một người hoàn mỹ.”

Lâm An Lan: …

Lâm An Lan cúi đầu chuẩn bị bài.

Trình Úc cười nhìn cậu cúi đầu đọc sách, chậm rãi đi ra phía sau cậu.

Lâm An Lan định nói gì đó thì cảm giác Trình Úc từ phía sau cúi người xuống ôm lấy cậu.

Lâm An Lan không khỏi quay đầu nhìn anh, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, anh chỉ muốn ôm em một chút.” Trình Úc hôn lên mặt cậu một cái.

Anh đã từng ngắm bóng lưng của Lâm An Lan vô số lần, những lúc ấy anh chỉ muốn đến gần và ôm lấy cậu từ đằng sau, nhưng anh không dám, anh không có tư cách.

Anh bất giác siết chặt vòng tay, thấp giọng nói: “An An, bộ dáng của em lúc đứng trên bục giảng rất đẹp.”

Thời niên thiếu, Lâm An Lan ngây ngô mà mong manh trong bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng tiêu sái đứng trên bục giảng.

Lúc ấy Trình Úc thấy cậu rất đẹp.

Bây giờ cậu trở thành một thanh niên gầy gò trong một chiếc áo sơ mi màu trắng tao nhã đứng trên bục giảng.

Trình Úc vẫn thấy cậu rất đẹp.

Thời điểm cậu bước lên bục giảng, trong chớp mắt những hình ảnh trong quá khứ chồng lên nhau, Trình Úc nhìn cậu lúc ấy như thấy lại những hình ảnh lúc cậu còn là học sinh.

Những mong muốn mà anh không dám mơ tưởng rốt cục bây giờ đã có thể thực hiện được.

Đây là một may mắn vô cùng hiếm thấy.

Trình Úc cảm thấy vận may cả đời này của mình đều dùng hết trong năm nay, dùng hết vào lần Lâm An Lan mất trí nhớ này.

Anh ôm Lâm An Lan một lúc lâu mới buông lỏng tay, nhẹ nhàng nói: “Lúc còn đi học anh cũng từng rất muốn ôm em như vậy, chỉ là khi đó không có cơ hội, thật may là bây giờ anh đã có được cơ hội đó.”

Lúc này Lâm An Lan mới hiểu ra, thì ra Trình Úc tức cảnh sinh tình.

Cậu đứng lên ôm lấy Trình Úc: “Vậy em cũng ôm anh một cái.”

“Ừm.”

Hai người lặng lẽ ôm nhau một lát Lâm An Lan mới buông tay ra, hỏi anh: “Mấy giờ các anh mới làm cơm.”

“Mười giờ mới bắt đầu.”

“Vậy là tiết Anh văn anh chỉ có thể nghe được nửa tiết thôi.”

“Hay là thôi đi.” Trình Úc suy nghĩ cho cậu nói: “Anh nghe một nửa sẽ phải rời đi, lớp học cũng không có cửa sau, rời đi như vậy sẽ ảnh hưởng đến tụi nhỏ và kỷ luật của lớp em.”

“Cái này cũng đúng.”

“Cho nên anh đứng ngoài cửa nhìn em là được rồi.”

Lâm An Lan: ! ! !

“Anh có lộ liễu quá không vậy?”

Từ lúc chương trình này bắt đầu ghi hình Lâm An Lan đã cảm thấy bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu Trình Úc cũng trong tư thế sẵn sàng công khai. Nếu không phải ngay từ đầu Trình Úc quăng lá bài ‘bạn học cũ’ này ra thì Lâm An Lan thật sự cảm thấy cả chương trình đều đang nghi ngờ bọn họ.

“Sẽ không, yên tâm, anh có chừng mực.”

“Thật sự?” Lâm An Lan rất nghi ngờ.

Trình Úc bất mãn nhìn cậu: “Em phải tin tưởng chồng em chứ.”

“Lúc nào anh cũng đem từ ‘chồng’ treo ở bên mép, em không dám tin anh nữa.”

Trình Úc bật cười, từ trong ví tiền lấy ra que kẹo mυ"ŧ mà anh vừa lấy được trong túi đồ ăn vặt của cậu ra nói: “ Bây giờ không có ai nhìn nữa rồi, em giúp anh lột đi.”

Lâm An Lan bất đắc dĩ, cầm lấy que kẹo giúp anh lột bỏ giấy gói, rồi nhét vào miệng anh.

“Rất ngọt.” Trình Úc nói.

“Ngọt thật không?”

“Thật sự rất ngọt.” Trình Úc cười nhìn cậu.

Lâm An Lan cũng cười, hôn lên đôi môi đang ngậm que kẹo của anh.

Trình Úc đang muốn cùng cậu hôn môi thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Anh Trình, là tôi.”

Trình Úc: …

Trình Úc mạnh mẽ cắn một cái lên que kẹo, cắn viên kẹo ra thành từng miếng nhỏ rồi mới bất đắc dĩ đi qua mở cửa.

Cameraman vác máy quay đi vào thì thấy Trình Úc đang chậm rãi bật micro, bỏ tấm vải đang trùm lên máy quay cố định trong phòng.

Cameraman:…. Đây chính là cái không bỏ lỡ cảnh quay nào mà anh nói sao?!

Cameraman bi thương nhìn Trình Úc, thầm nghĩ, tên lừa đảo! Quả nhiên đàn ông lớn lên đẹp trai đều không đáng tin! Tên lừa đảo!

Trình Úc nhìn ánh mắt u oán của Cameraman, vừa nhai kẹo vừa nói: “Đừng như vậy, chỉ là chúng tôi nói một số chuyện không thể phát sóng, nên đây cũng là vì chương trình mà thôi.”

Cameraman: ??? Rõ ràng biết không thể phát sóng mà các anh vẫn nói?!

Trình Úc cười híp mắt.

Lâm An Lan yên lặng cúi đầu mặc cho anh nói bậy, nhưng khi ánh mắt chạm đến túi đồ ăn vặt dưới hộc bàn thì nghĩ thầm lát nữa phải lấy hết kẹo mυ"ŧ ra giữ lại cho Trình Úc.

Dù sao thì bạn trai cậu có vẻ rất thích ăn kẹo mυ"ŧ.

Lý Vĩnh Tư vừa dạy xong tiết toán trở về, Lâm An Lan trò chuyện với cô về bài học, sau đó cầm ly nước và sách đi đến lớp học, bắt đầu dạy môn tiếng Anh.

Trình Úc không đi vào lớp cùng cậu mà đứng dựa vào tường, nhìn Lâm An Lan giơ tay viết mấy chữ cái ABCD lên bảng đen.

“Cậu ấy rất ra dáng một thầy giáo.” Trình Úc nói.

Nói xong còn cố ý quay qua hỏi Cameraman: “Đúng không?”

Cameraman cũng chỉ có thể phụ họa nói: “Ừm.”

“Còn rất đẹp trai.”

Cameraman: “Ừm.”

“Vậy chúng ta tiếp tục đứng nghe thêm hai phút nữa đi.”

Cameraman: …

Cameraman cảm thấy tinh lực của anh đúng thật là rất dồi dào, cái này cũng quá trọng tình nghĩa rồi, cũng may đã biết hai người họ là bạn học cũ, nếu không biết còn tưởng là bạn trai đấy!

Anh đã nhìn bao lâu rồi, vẫn còn nhìn!

Chương trình này có nên đổi tên thành [Chúng ta ngắm Lâm An Lan] không?

Nhưng Cameraman cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Sau đó Cameraman cùng Trình Úc lặng lẽ thưởng thức tư thế oai hùng của Lâm An Lan lúc giảng bài.

Chưa nói đến, Cameraman nói thầm, Lâm An Lan thật sự rất giống một thầy giáo, nhìn qua đã có cảm giác là một người được nuôi dưỡng tốt.

Ngoài ra còn rất đẹp trai.

Cameraman và Trình Úc cùng ngắm Lâm An Lan một hồi lâu rồi mới lưu luyến rời đi.

Trước khi đi Trình Úc còn làm động tác cố lên với Lâm An Lan, vừa đúng lúc Lâm An Lan quay qua thấy được, mỉm cười với anh.

Dịu dàng và ôn hoà như một cây xanh lúc xuân về, Trình Úc mỉm cười nhìn cậu, quay người đi đến bếp của trường học.

Lúc này Giản Nhã Đạt cũng từ cửa hàng mà Viên Nhạc làm việc vội vã trở về, Trần Anh Kiệt cũng từ vườn trái cây trở lại trường.

Dì Vương thuần thục để hai người đàn ông đi lấy nước, rửa đồ ăn, rửa nồi, rồi mới bắt đầu chuẩn bị làm cơm.

Giản Nhã Đạt đi lấy gạo mới kinh ngạc phát hiện ở đây không có nồi cơm điện.

“Như vậy thì làm sao nấu cơm được đây?” Cô buồn rầu nói.

“Nấu bằng cái này này.” Dì Vương chỉ vào cái nồi to trên bếp đất.

Giản Nhã Đạt sững sờ.

Dì Vương cười nói: “Không sao, không cần vội, chúng ta đi thái rau trước đi.”

Trình Úc lại khá am hiểu việc này nên anh nhận việc thái rau, chơi đùa với con dao phay trong tay vô cùng thuần thục. Trần Anh Kiệt nhìn đến nỗi cằm sắp rớt xuống đất, lắp bắp hỏi: “Anh Úc, anh….Trước kia anh từng làm đầu bếp sao?”

“Không có.” Trình Úc nói.

“Vậy cái kỹ thuật này của anh…”

“Thật lợi hại.” Giản Nhã Đạt khen ngợi nói: “Anh Úc, anh đúng là nam thần trong lòng em.”

Trình Úc chỉ mỉm cười không nói gì.

Thật ra lúc đầu anh cũng không biết và cũng không thích nấu ăn, nhưng sau đó có một lần anh nằm úp sấp trên bàn trong lớp học nghỉ ngơi thì nghe thấy Lâm An Lan đang trò chuyện với những người khác.

Có một nữ sinh hỏi Lâm An Lan: “Lâm An Lan, cậu thích kiểu con gái nào?”

Trình Úc mở mắt ra, ngẩng đầu lên, cằm tựa lên cánh tay lặng lẽ chờ câu trả lời của cậu.

Đương nhiên là Lâm An Lan không trả lời những câu hỏi như thế này.

Nhưng Tưởng Húc lại ồn ào nói: “Cậu ấy thích kiểu con gái dịu dàng.”

Lâm An Lan bất mãn nhìn: “Cậu nói mò gì vậy.”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tưởng Húc cười nói: “Cậu thích kiểu con gái dịu dàng, hiền lành, ít nói, ngoan ngoãn, nghe lời, ngoài ra còn phải biết nấu ăn.”

Đám nữ sinh “Ồ” một tiếng thật dài: “Thì ra là vậy.”

“Cậu ấy nói bậy.”

“Vậy cậu nói xem cậu thích kiểu người như thế nào?”

“Tớ thích thì tớ thích thôi.” Lâm An Lan nói.

“Vậy nếu có một người đặc biệt đặc biệt đặc biệt thích cậu, vậy cậu có nguyện ý thử thích người đó không?”

-----

Tác giả có lời muốn nói: An An: Không muốn.

Trình Úc: Hoa tàn. ( tên Trình Úc đồng âm với hoa tulip = Tiểu Hoa, An An không muốn cùng Trình Úc thử nên Trình Úc buồn = hoa tàn.)

An An: Nhưng anh là ngoại lệ, em nguyện ý thử cùng anh!

Trình Úc: ! ! !

Hoa tulip bên người Trình Úc “Oành” “Oành” “Oành” nở ra một vòng.

Trình Úc: Vui vẻ ~~