Chương 41

Ngày thứ 5 đếm ngược đến kỳ hạn, Thời Thanh và Úc Thần Niên xuất cung.

Đích đến là thanh lâu.

Khi Úc Thần Niên đứng với Thời Thanh trước cửa thanh lâu, sắc mặt đã không còn dễ nhìn, lúc hắn thấy được vẻ mặt "khách quen" của cậu được các cô nương nhiệt tình chào đón, mặt còn đen hơn nhọ nồi.

"Ôi chao! ! Thời tiểu gia!"

Thời Thanh đi vào, tú bà liền tươi rói đến đón, giọng điệu thân thiết vô cùng: "Đã lâu lắm rồi ngài mới đến đó, Tình Tình Thúy Thúy đã ngóng chờ ngài lắm đấy."

"Mấy bữa nay lạnh lắm, ta lười đi."

Tiểu thiếu gia đối với loại tình huống được mọi người vây quanh tập mãi thành quen, vung vung tay tùy ý nói: "Hôm nay ta mang theo người đến, tìm một vài cô nương tốt, có tướng mạo kỹ năng."

"Ôi chao! Ôi chao! Tiểu gia ngài yên tâm, chỗ này không thiếu gì cô nương tốt."

Tú bà nói xong, thấy Thời Thanh đi lên tầng, liền xoay người nhiệt tình kéo tay Úc Thần Niên: "Gia à, tôi chưa bao giờ thấy ngài, không biết là công tử nhà ai?"

Úc Thần Niên ngẩng đầu, nhìn tiểu thiếu gia tự mình lên lầu trên cũng không thèm quay đầu lại, trầm mặc bỏ tay tú bà ra.

Tú bà sững sờ: "Gia, ngài..."

Bà đối mặt với tầm mắt của thanh niên kia.

Đáy mắt tràn đầy sát khí, chỉ im lặng nhưng làm người bà phải run rẩy, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch.

"Ngươi làm cái gì đấy, chậm chết rồi."

Đứng trên cửa cầu thang, Thời Thanh mới phát hiện Úc Thần Niên không đi cùng, thiếu kiên nhẫn quay người thúc giục: "Nhanh lên, ta chết rét luôn đây."

Úc Thần Niên thu hồi tầm mắt lạnh lùng, đi lên cầu thang, cùng Thời Thanh đến gian phòng cậu hay dùng.

Vừa vào cửa, hương thơm đã xông đến trước mặt, tiểu thiếu gia không nhịn được ho khan, bọp mũi quạt quạt nhắc nhở:

"Cái mùi chết người này, lần trước ta đã bảo đừng có dùng nữa rồi, hôi chết đi được, mau đổi đi."

Úc Thần Niên theo sau nghe vậy, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi thường xuyên đến nơi này?"

"Tất nhiên."

Thời Thanh quen cửa quen nẻo ngồi xuống ghế, bình thản đẩy ấm trà sang chỗ Úc Thần Niên: "Rót cho ta chén trà làm ấm người coi, trời lạnh chết đi được."

Thanh niên trầm mặc ngồi xuống, vừa rót trà vừa hỏi: "Ngươi chỉ mới lớn, sao lại đến những chỗ thế này."

"Người khác tuổi ta đã kết hôn luôn rồi, ta đi tìm thú vui không phải rất bình thường sao?"

Tìm thú vui.

Nghe đến ba chữ này, Úc Thần Niên siết chặt tay cầm tách trà, trong lòng như nổi lửa.

Đúng rồi.

Có lẽ vì những ngày qua Thời Thanh đều quấn lấy hắn, làm hắn quên mất.

Thời Thanh ăn chơi có tiếng, truyền khắp kinh thành, bản thân cậu cũng không che giấu, thậm chí còn khoe khoang.

Trước đây cậu còn nói tay cô nương đầu bảng của thanh lâu sờ không êm, muốn tìm phụ hoàng ban cho một cung nữ xinh đẹp.

【 Keng! Độ bài xích của Úc Thần Niên: 70/100 】

【 Keng! Độ bài xích của Úc Thần Niên: 71/100 】

【 Keng! Độ bài xích của Úc Thần Niên: 72/100 】

Hệ thống muốn khóc.

【 Kí chủ, độ bài xích của hắn đang tăng như điên kìa huhuhu 】

Thời Thanh nhấp ngụm trà: 【 Đừng có gấp. 】

Cửa bị mở ra từ bên ngoài, nhóm oanh oanh yến yến mang theo một làn gió thơm đi vào, "Thời tiểu gia đã lâu không đến."

"Không thể hiểu nổi tiểu gia có thể nhân tâm như vậy, một tháng không hề đến gặp thϊếp."

Thời Thanh bị một đám cô nương vây quanh, thích ý vô cùng, quen thuộc liếc mắt đưa tình với các nàng:

"Một tháng gì chứ, dạo này trời lạnh, ta không tới có mấy ngày thôi, hai ngày trước không phải tới rồi sao."

Các cô nương đều cười duyên cãi lại:

"Tiểu gia nguỵ biện, thϊếp bảo ngài không đến gặp thϊếp, lần trước ngài đến cũng không gọi thϊếp, làm người ta đếm ngày đợi ngài, đúng tròn một tháng rồi."

"Đúng đó tiểu gia, nếu ngài sợ lạnh thì trong này rất ấm nè, theo phân phó của ngài, luôn đốt than mỗi 12 giờ đấy."

Thời Thanh bây giờ như bị sắc đẹp mê hoặc, hoàn toàn không hung hăng như bình thường, rất dễ nói chuyện: "Tốt, tốt, dung mạo rất dễ nhìn, ngươi nói gì cũng đúng."

Sắc mặt Úc Thần Niên ngồi bên cạnh nhìn cậu lẫn giữa đám mĩ nhân ngày càng khó coi, tay siết ấm trà lộ cả gân xanh.

Hắn chưa từng nghĩ đến Thời Thanh mỗi ngày có thể ở lại cung cùng hắn đến hoàng hôn lại vốn có thể đã đến thanh lâu.

—— "Rắc!"

Tay cầm của ấm trà vỡ, Úc Thần Niên mới hoàn hồn, im lặng vứt xuống bàn.

Hắn nhìn Thời Thanh căn bản không để ý đến bên này.

Nếu như đang ở trong cung, tiểu thiếu gia nhất định sẽ cười nhạo hắn cầm ấm trà cũng không xong.

Nhưng bây giờ, Thời Thanh đang bận nói chuyện cùng một đám cô nương, không hề liếc mắt nhìn hắn một lần.

Úc Thần Niên càng đen mặt hơn.

Áp suất quanh người hắn thấp dần, mấy cô nương không chen đến được tới chỗ Thời Thanh bị hù sợ, không dám tiến tới nữa, bộ dạng đáng thương vô cùng.

Cũng may Thời Thanh nói chuyện xong rồi, nói: "Hôm nay thấy các ngươi, tiểu gia tâm tình tốt, đến hát cho ta nghe đi."

"Vâng ạ!"

Thời Thanh luôn luôn hào phóng, lúc tâm tình tốt càng hào phóng hơn, nghe cậu nói thế, các cô nương cũng cao hứng đứng lên hết, dàn đội hình đánh đàn, ca hát, nhảy múa.

Trong phòng trở nên náo nhiệt.

Tiểu thiếu gia hí ha hí hửng ngồi trên ghế xem, vừa tách vỏ đậu phộng vừa xem, nghĩ một chút, nhìn trái phải, rồi gọi to: "Bên ngoài có người không."

"Dạ, đến đây!"

Nếu như là khách quen thì ở thanh lâu nào cũng sẽ cho sai vặt đứng ngoài cửa, Thời Thanh vừa gọi, một gã sai vặt tuổi không lớn chạy vào.

"Tiểu gia, ngài có dặn dò gì sao?"

"Cho ngươi."

Thời Thanh quăng cho gã một thỏi bạc vụn, thấy gã nhận, hất cằm, "Xuống dưới xem người quen của ta đến chưa, nếu rồi thì nhanh báo tin."

"Dạ, tiểu nhân đi ngay ạ."

Gã sai vặt nâng bạc vụn, cười giơ neng hở lợi, không nhiều lời lui ra ngoài đóng cửa đi xuống lầu.

Gã vừa đi, Thời Thanh liền cầm đậu phọng ném vào trong mâm, ghét bỏ nói: "Gì thế này, khó bóc chết đi được."

Tiểu thiếu gia đặc biệt cây ngay không sợ chết đứng: "Úc Thần Niên, bóc cho ta."

Thanh niên từ khi đám cô nương đi vào chưa hề nói chuyện, trong không khí náo nhiệt tiếng đàn ca, sắc mặt khó coi của hắn vô cùng không hợp.

Thậm chí có cô nương đi qua còn có chút tránh né hắn.

Nhưng Thời Thanh như không để ý, tâm tình rất tốt thưởng thức ca vũ, thấy Úc Thần Niên im lặng không nói gì, gương mặt xinh đẹp của thiếu niên lộ ra bất mãn.

Cậu cầm bàn tay của thanh niên đặt xuống mâm, thúc giục: "Bóc cho ta, ta không bóc đâu."

Úc Thần Niên: "Ta cũng sẽ không."

Đây là lần đầu tiên hắn từ chối mình, khuôn mặt tiểu thiếu gia lập tức cứng đờ, không vui hất tay ra, khoảng thời gian này quan hệ của hai người không tệ, cậu không trở mặt, chỉ nói nhỏ trong miệng:

"Ta có lòng mang ngươi đi khám phá xã hội, mà thái độ ngươi là gì đây, bóc vỏ đậu cũng không muốn."

"Thôi, không cần ngươi nữa, được rồi, các ngươi..." Cậu nói với các cô nương đang nhảy múa: "Ai cũng được, tới bóc đậu cho ta."

Một cô nương tướng mạo diễm lệ biết nghe lời ngừng lại, cười tiến lên, "Tiểu gia, để thϊếp."

Mắt thấy đôi tay ngọc ngà của nàng chạm vào hạt đậu, thanh niên bỗng nhiên bưng cả dĩa lên.

Cô nương ngơ ngác nhìn Úc Thần Niên đặt dĩa trước chân bắt đầu bóc vỏ đậu, ngây ngẩn cả người.

Thời Thanh vui vẻ: "Không phải bảo không bóc à?"

Úc Thần Niên không lên tiếng, chỉ trầm mặc bóc vỏ đậu phộng.

Cô nương nhìn hắn, lại nhìn Thời Thanh: "Tiểu gia?"

Thời Thanh xua tay cho nàng xuống, rầm rì hếch cằm nhìn Úc Thần Niên: "Bóc cho tốt, cho sạch sẽ đấy, bên trong có cái vỏ giòn ta không thích, bóc hết đi."

Úc Thần Niên im lặng, lúc Thời Thanh dời mắt sang các cô nương thì bóp nát đậu phộng trong tay ném sang một bên.

Tiểu thiếu gia hoàn toàn không nhận ra tâm trạng người bên cạnh không tốt, còn rất vui vẻ xem ca vũ, theo thói quen dựa vào bả vai Úc Thần Niên, không chớp mắt nhìn các cô đàn hát khen hay.

Không thấy được đút thêm đậu phộng, cậu cũng không quay sang Úc Thần Niên mà vẫn cứ dựa vào hắn, ngón tay nhỏ chọc chọc: "Sao ngươi chậm thế, bóc nhanh lên."

Oán trách Úc Thần Niên bóc vỏ đậu mà cũng chậm, bỗng tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.

Thời Thanh không thèm cử động, lười biếng nói: "Vào đi."

Gã sai vặt cung kính đi vào, "Tiểu gia, Ngô nhị công tử đến."

Thời Thanh đột nhiên ngồi thẳng.

"Được rồi được rồi, biết rồi, ngươi đưa Ngô nhị lên đây, tiếp tục đi."

Gã sai vặt đáp xong đi ra ngoài, tiểu thiếu gia gọi hai cô nương đang đánh đàn gần nhất đến: "Hai người tới đây."

Các cô vâng lời, tiểu thiếu gia bảo hai người ngồi xuống, nắm tay thì thầm:

"Dựa vào người ta một chút, mau lên, tỏ vẻ thân mật vào."

Các cô nương cũng đã quen rồi, vừa mắng yêu vừa cười duyên làm nũng: "Thế này còn chưa gần nữa sao."

"Đúng đó tiểu gia, ngài yên tâm, Ngô nhị công tử sẽ không biết đâu."

Úc Thần Niên nhìn cảnh này, trong mắt có chút nghi hoặc.

Trước Thời Thanh bị các cô nương vây quanh, nhưng cậu chỉ nói chuyện chứ không làm nên hành động gì.

Bây giờ tỏ ra thân mật, không giống như là cậu muốn làm gì mà là muốn để Ngô nhị công tử kia thấy.

Hắn không chần chừ, trực tiếp hỏi Thời Thanh: "Ngươi làm gì vậy?"

"Nhìn không ra à?"

Tiểu thiếu gia rầm rì, ôm hai mỹ nhân còn cao hơn mình, đắc ý hất cằm: "Ngô nhị quen biết, nhất định sẽ tới chào hỏi với ta."

Úc Thần Niên im lặng nhìn cậu nói xong lại tiếp tục giả vờ.

Cho nên?

Để Ngô nhị thấy bộ dạng ôm mỹ nhân trong lòng làm gì?

Thời Thanh thấy Úc Thần Niên vẫn nhìn mình, chậc chậc lên tiếng:

"Ngươi đần thế không biết, bạn bè mà biết ta đến thanh lâu chỉ để xem ca vũ thì lại chả cười vào mặt ta à."

Nói xong câu đó, cậu liền thấy thanh niên kia bỗng nhiên nở một nụ cười nhẹ với mình.

【 Độ bài xích của Úc Thần: 65/100% 】

【 Độ bài xích của Úc Thần: 60/100% 】

【 Độ bài xích của Úc Thần: 53/100% 】

Thời Thanh: 【 Muốn gϊếŧ địch thì phải biết lùi để tiến. 】

Hệ thống hưng phấn gào: 【 Kí chủ quá lợi hại! ! Còn 2 điểm nữa thôi! ! 】

Mà ở trong mắt Úc Thần Niên, tiểu thiếu gia mặt mày khó hiểu, không biết vì sao hắn đột nhiên cười nên duỗi chân đá hắn một cái:

"Đang yên đang lành ngươi cười cái gì!"

"Không có gì."

Úc Thần Niên tất nhiên sẽ không nói ra lí do, hắn chỉ nhanh nhẹn lột vỏ đậu phộng đưa vào miệng thiếu niên.

Thời tiểu thiếu gia cho rằng hắn đang lấy lòng mình, hé miệng ăn hết, vừa nghiền ngẫm vừa tỏ vẻ đắc ý.

Ngô nhị công tử đến chào hỏi, thấy Thời Thanh vẫn quen thuộc trái phải ôm ấp.

Đợi gã rời đi, tiểu thiếu gia lập tức buông lỏng hai cô nương, "Các ngươi dùng hương huân gì thế, nồng quá."

Các cô làm người hầu hạ, không giống như các tiểu thư phải có mặt mũi, nghe nói vậy chỉ cười hì hì:

"Chúng thϊếp không có được bao nhiêu, làm sao mua nổi huân thơm chứ."

Theo lý thuyết, tiếp khách mà nói ra câu gây khó chịu này này sẽ làm khách nhân không vui.

Nhưng tiểu thiếu gia xấu tính kiêu căng thì không hề có vẻ là nổi giận, còn như đang thương tiếc họ.

Thời Thanh móc ra một tấm ngân phiếu, trực tiếp đặt ở trên bàn, phóng khoáng nói: "Hôm nay ta rất hài lòng, đừng dùng cái mùi nồng thế nữa, chết người đấy."

"Đa tạ tiểu gia."

Cô nương nói lời này vui mừng vô cùng.

Tờ ngân phiếu này ít nhất cũng phải năm mươi lượng, đây là tiền riêng khách cho, tú bà chỉ có thể nhận một nửa, còn lại cái nàng mỗi người một phần, không ít chút nào.

Được thưởng, các cô nương càng tận tâm hầu hạ hơn.

Dáng người nhảy múa mềm mại không ít.

Tâm trạng các cô rất tốt, Thời Thanh cũng vậy, ngay cả Úc Thần Niên biết được tiểu thiếu gia sĩ diện nên cố tình tỏ vẻ dày dặn tình trường, mới thả lỏng đi rất nhiều.

Bầu không khí thoải mái vô cùng.

Thanh niên bóc vỏ đậu phộng, liên tục đút cho Thời Thanh đang dựa vào mình xem ca vũ, thấy cậu nhìn không chớp mắt, như vô tình hỏi:

"Ngươi đối xử với các cô nương này rất tốt."

Tiểu thiếu gia cũng không che giấu: "Đúng thế, từ nhỏ ta đã thích nữ nhân mà, không phải khắp kinh thành đều biết à?"

Úc Thần Niên vẫn ôn hòa nhã nhặn.

"Nhưng theo ta thấy kiểu thích mà ngươi nói không giống như bọn họ loan truyền."

Ít nhất trừ một vài trò vặt giả vờ kia, Thời Thanh sẽ không động chạm gì những cô nương này.

Thời Thanh: "Nói làm gì, tiểu gia ta danh tiếng vang xa mà."

Hai cô nương ở lại bưng trà nghe hai người nói chuyện, xen vào nói: "Chúng thϊếp đã gặp rất nhiều loại khách nhân, nhưng tiểu gia là người duy nhất đối tốt với chúng thϊếp thôi, mấy ngày trước, nếu không phải có ngài ra tay cứu giúp thì cô nương bị khách nhân đánh chửi kia chỉ sợ sẽ gặp phải tội lớn."

Tiểu thiếu gia vung vung tay, còn rất tự kiêu: "Có gì đâu, chỉ là thấy lão đấy già rồi mà còn nổi máu da^ʍ thôi, còn muốn đánh ta, ông đây một chân cũng đạp sấp mặt lão được rồi."

Cô nương nhắm mắt cho qua việc lão khách làng chơi kia nghe danh Thời Tiểu gia đã ngã rồi, ngưỡng mộ vuốt lông:

"Vâng, sao ông ta có thể đánh lại ngài được."

Úc Thần Niên ngồi bên cạnh nghe, đột nhiên nhíu mày lại; "Có người muốn đánh ngươi?"

"Một ông lão mà thôi."

Thời Thanh hừ lạnh một tiếng: “Luôn miệng nói cái gì mà ngại trong nhà thê thϊếp không có tư vị nên muốn tới thanh lâu tìm thú vui. Kết quả mới đến liền ghét bỏ cô nương trong thanh lâu mặc y phục quá lộ liễu, mắng một hồi lâu còn định đánh người, ta đây mới phải ra tay.”

Cô nương kia rót cho Thời Thanh chén trà: “Khách nhân đến thanh lâu đều chỉ xem chúng ta như đồ chơi. Thấy nha đầu kia bị đánh, có người còn đứng bên cạnh khen hay. Chỉ có tiểu gia ngài ấy là nguyện ý ra tay giúp đỡ, trong lòng tỷ muội chúng thϊếp đều cảm kích vô cùng.”

Được khen, Thời tiểu gia càng thêm đắc ý.

“Không có gì, ta không ưa nhất chính là loại nam nhân không biết yêu quý nữ tử. Đặc biệt là loại cảm thấy nương tử trong nhà quá đoan trang nên tới thanh lâu tìm thú vui, xong lại ngại nữ tử thanh lâu quá lỗ mãng gây ra chuyện. Nếu ngại chuyện lớn thì đừng có đến thanh lâu, chẳng qua chỉ là dưới đáy quần nhiều hơn một thứ đồ vật, có gì ghê gớm chứ! Phụ thân ta là thừa tướng, ta cũng không lớn lối như vậy!”

“Vâng, tiểu gia nói đúng.”

Cô nương này đối với kim chủ dĩ nhiên là trong tư thế “mắt bị mù”, hoàn toàn cho rằng Thời Thanh-Thời tiểu gia, công tử bột chuyên đi gây chuyện, đệ nhất phách lối nổi tiếng khắp kinh thành là không tồn tại.

Tiểu thiếu gia được thổi phồng đến mức vui vẻ, dựa vào bả vai Úc Thần Niên cũng càng ngày càng không tiết chế.

“Lần sau nếu gặp phải chuyện như vậy, các ngươi cũng không cần nhịn ở trong lòng. Theo ta thấy, loại người mang việc thê thϊếp nhà mình làm đề tài mua vui với bên ngoài là thứ ghê tởm nhất.”

“Mà Lưu tam lang làm sao còn chưa tới vậy? Ta ở đây chơi cũng đã lâu a.”

Thời Thanh đứng lên, quần áo bởi vì mãi cọ trên người Úc Thần Niên nên có chút loạn.

Úc Thần Niên cũng đứng lên, tự nhiên giúp thiếu niên chỉnh lý y phục.

Tiểu thiếu gia cũng đặc biệt yên tâm để cho hắn chỉnh, một bên thì oán giận: “Ta hôm qua đặc biệt cùng hắn ước hẹn, hắn chắc không phải lại ngủ quên đó chứ.”

Cô nương hầu hạ bên cạnh để bình trà xuống: “Lưu tiểu gia tối hôm qua có đến thanh lâu. Sáng sớm hôm nay mới hồi phủ, chỉ sợ là thật sự đã ngủ quên rồi.”

Lông mày xinh đẹp của Thời Thanh lập tức nhăn lại, “Lưu tam sao lại không giữ chữ tín chứ.”

“Quên đi quên đi, các ngươi cũng đừng múa nữa, nghỉ một lát đi, ta ra ngoài xem chút.”

Nói xong, Thời Thanh lôi kéo Úc Thần Niên cùng nhau rời khỏi.

Hai người ở lan can đứng không bao lâu, liền thấy hai nam nhân uống say vừa nói vừa cười đi tới bên này.

Hai người nói chuyện âm thanh không hề lớn, nhưng bởi vì khoảng cách gần nên Thời Thanh cùng Úc Thần Niên đều nghe rõ ràng.

“Trần huynh, huynh hằng đêm ngủ tại thanh lâu, công chúa trong nhà không có ý kiến gì sao? Nhìn Ngũ Phò mã thử xem, ở trên đường tình cờ gặp nữ tử, liếc mắt nhìn cũng không dám!”

Người được gọi là “Trần huynh” mặt đầy đắc ý, khoát tay nói: “Không sao, Nhị công chúa tính tình nhu nhược. Đừng nói ta đến thanh lâu, dù ta ta nghênh đón hai mươi thị thϊếp vào cửa, nàng cũng không dám có ý kiến!”

Vừa nghe đến ba chữa Nhị công chúa, thần sắc Úc Thần Niên lập tức ngưng lại.

Nhị công chúa chính là do dưỡng mẫu của hắn sinh ra.

Lúc trước, khi hắn mới có mấy tuổi, phế hậu bản thân khó bảo toàn, không thời gian đi chăm sóc Úc Thần Niên, phần lớn thời gian đều là Nhị công chúa đến chăm sóc hắn cho dù hắn chỉ là đệ đệ cùng cha khác mẹ.

Sau đó hắn cùng phế hậu vào lãnh cung, Nhị công chúa vừa vặn đến tuổi lấy chồng liền bị gả cho đích tử của một quan viên quan viên tam phẩm ở kinh thành.

Người kia, hẳn chính là nam nhân họ Trần kia đi.

Hai người vẫn còn đang nói:

“Thiệt hay giả? Đây chính là hoàng nữ, thân nhi nữ của Bệ hạ, tính khí coi như tốt cũng không đến mức như vậy chứ.”

“Ta còn có thể gạt ngươi sao, mẫu thân ta mỗi ngày đều dạy nàng quy củ, nàng đến cái rắm cũng không dám thả một cái. Lần trước ta nạp nữ nhân thanh lâu làm thϊếp, nàng ta nói cái gì mà không cùng kỹ nữ hầu hạ chung một chồng, bị ta tát một cái, khóc mấy ngày, xong rồi không phải vẫn hầu hạ ta như thường đó sao.”

Cả người Phò mã gia đều là mùi rượi, nhưng vẫn còn mang ngữ khí ghét bỏ, nói:

“Nói cho ngươi biết, dù là công chúa cũng phải phân chia tôn ti. Mẹ đẻ của Ngũ công chúa là Quý phi, còn thê tử nhà ta là phế hậu sinh ra, nàng ngay cả lệnh bài ra vào cung cũng không có, nơi còn hơi sức đi gây sự với ta.”

Thời Thanh quay đầu, nhìn về Úc Thần Niên đứng ở bên cạnh mình.

Hắn cúi đầu, trên mặt không thấy rõ thần sắc, nhưng có thể nhìn ra toàn bộ thân thể đều gắt gao căng chặt, hai tay đặt ở trên lan can cũng nắm thành quyền, dùng sức đến nỗi cả cánh tay đều run rẩy.

Hắn không muốn nhịn.

Nhưng vẫn phải nhịn xuống.

Khi không có quyền lực, ngay cả nhi tử của quan tam phẩm hắn cũng không thể đắc tội được.

Úc Thần Niên thở ra một hơi thật sâu, nhàn nhạt nói với Thời Thanh: “Chúng ta trở về đi.”

“Chờ một chút.”

Thời Thanh rời khỏi lan can, đi theo phía sau hai người kia. Đợi đến lúc bọn họ xuống lầu mới đứng từ phía sau đá một cước hướng về phía mông của Trần công tử.

Chỉ chuyện trong nháy mắt, Trần công tử vừa rồi còn thong thả tán dóc liền trực tiếp lăn xuống cầu thang.

Mắt thấy hắn đã lăn xuống, tiểu thiếu gia lúc này mới bạch bạch bạch chạy xuống cầu thang.

“Ai! ! Ai vậy! ! Không muốn sống chăng! !”

Trần công tử đầu óc choáng váng mới vừa bò lên, còn chưa kịp nói hai câu lời hung ác gì liền đã bị Thời Thanh như một con tiểu báo đột nhiên xông lại ấn lên mặt đất đánh cho no đòn.

Người bên cạnh vốn còn muốn cản, vừa nhìn người đánh chính là Thời Thanh, lập tức do do dự dự đứng ở một bên khuyên:

“Thời tiểu gia, chuyện đang tốt lành sao lại động tay động chân, ngài đừng đánh nữa.”

“Ta chính là muốn đánh!”

Thời Thanh tranh thủ trả lời một câu, sau đó không để ý đến Trần công tử đang kêu gào thảm thiết, liên tục hạ quyền lên mặt của hắn.

Úc Thần Niên cũng từ trên lầu đi xuống, ngăn lại Thời Thanh còn đang đánh đến thập phần hăng say: “Đừng đánh nữa.”

Nếu là làm lớn chuyện này đến tai phụ hoàng. Dựa theo tính khí của Phụ hoàng, biết Thời Thanh vì Nhị công chúa mới đánh người, nhiều lắm cũng chỉ là răn dạy người nhà họ Trần vài câu mà thôi.

Đến lúc đó, họ Trần bị đánh cho một trận đến không còn mặt mũi kia lại sẽ lôi Nhị công chúa ra trút giận tiếp thôi.

“Được, ngày hôm nay có người xin tha cho ngươi, ta tạm thời thả ngươi.” Thời Thanh thuận theo Úc Thần Niên đứng dậy, lại ngại không đủ hả giận, tiện thể đạp mạnh một cái vào khuôn mặt bị bầm dập của Trần công tử.

Trần công tử kêu đau thảm thiết, hắn phẫn hận được người đỡ đứng lên, “Thời Thanh! ! Ngươi đừng tưởng rằng như vậy liền xong! Ngày hôm nay ta nhất định phải cáo trạng với Bệ hạ!”

Trước mồm mép luôn nói mình không có chút hung hăng nào, tiểu thiếu gia bị Úc Thần Niên chặn ngang ôm vào trong ngực vây mà vẫn còn giương nanh múa vuốt muốn xông lên đánh người:

“Ngươi cáo trạng đi! Ngươi cáo trạng đi! !”

“Ta là nhi tử của thừa tướng, còn có thể sợ ngươi, một cái nhi tử của quan tam phẩm à?!”

Câu nói này thật sự là khiến người giận sôi.

Trần công tử tức giận đến cả thân thể đều run, vươn ngón tay chỉ vào Thời Thanh, hung hăng nói: “Được! ! Được! ! Ngươi chờ đó ta! !”

Mắt thấy hắn đi, tú bà vội vã xuống dưới lầu hòa giải: “Ôi chao, các đại gia đừng như vậy.”

“Thời tiểu gia, xin ngài cũng bớt giận, chuyện là thế nào? Sao đang tốt lại đánh nhau rồi?”

“Không có chuyện gì.”

Thời Thanh bị Úc Thần Niên ôm eo, hừ lạnh một tiếng: “Đi, chúng ta tiếp tục uống rượu.”

Úc Thần Niên: “Chỉ sợ hắn sẽ thật sự đi tìm phụ hoàng cáo trạng.”

“Đi thì đi! Ta cũng không sợ hắn ta.”

Tiểu thiếu gia hừ hừ : “Nếu thật sự đi cáo trạng, tự ta cũng có biện pháp đối phó với hắn ta.”

“Được rồi, buông ta ra, người đều đi rồi còn ôm gì chứ.”

Úc Thần Niên thuận theo buông lỏng tay ra.

“Kỳ thực ngươi vốn không cần phải ra tay, cha hắn là người của Ngự Sử đài, ngươi đánh đích trưởng tử* của người ta, còn nói như vậy, cho dù có lý do nhưng chung quy lý lẽ vẫn không thuận.”

(*) đích = đích tôn, trưởng tử = con trai lớn nhất nhà.

Thời Thanh lại hoàn toàn không sợ, bộ dáng vẫn kiêu căng, giương cằm nhỏ: “Trong lòng ta đều biết, nhưng Nhị công chúa là tỷ tỷ của ngươi, ngươi lại là người của ta, gã bắt nạt Nhị công chúa, chính là bắt nạt ta.”

“Bắt nạt ta, tiểu gia ta chắc chắn sẽ không cho hắn sống dễ chịu!”

Ánh mắt Úc Thần Niên nhìn Thời Thanh tối tăm đến hù người.

Cho dù biết tiểu thiếu gia chính là người không nói lý lại có tính bao che khuyết điểm, nhưng khi chuyện “Thời Thanh là vì mình mới ra mặt” này diễn ra trước mắt, trong lòng hắn liền mền mại lại rối tinh rối mù.

Hắn trầm giọng nói: “Vẫn là ta kém cỏi, nếu như ta có thể làm chỗ dựa cho Hoàng tỷ, Trần gia cũng không dám bắt nạt tỷ ấy như vậy.”

“Ôi chao a!”

Thời Thanh đẩy hắn một cái: “Nam tử hán đại trượng phu, làm gì mà lại dây dây dưa dưa như vậy chứ, ngươi là người ở bên cạnh ta, nhất định cũng lây một chút tài trí thông minh của ta. Ngày sau ngươi vào triều, tuyệt đối có thể vượt trội hơn so với đám người ngay cả rắn cũng không dám bắt.”

Nói xong, tiểu thiếu gia có lệ nhón chân lên vỗ vỗ đầu Úc Thần Niên: “Ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định có thể mạnh hơn bọn họ. Đến thời điểm đó mang ngươi xuất hiện, nhất định có mặt mũi!”

Nói xong, thiếu niên liền quay người đi lên thang lầu: “Nào, chúng ta đi xem ca múa tiếp đi!”

Dưới lầu, Úc Thần Niên nhìn theo bóng lưng trên cầu thang.

Thiếu niên chân bước nhẹ nhàng, không buồn không lo.

Người đó nói, tin tưởng hắn.

【 Đinh! Độ bài xích của Úc Thần Niên: 50/10 0 】

【 Đinh! Độ bài xích của Úc Thần Niên: 49/100 】

【 Đinh! Độ bài xích của Úc Thần Niên: 48/100 】

Hệ thống bị nổ mà ra, hưng phấn đến mức cả lời nói đều không lưu loát.

【 Trời ạ kí chủ!! Trời ạ!! 】

Thời Thanh cười híp mắt: 【 Đã nói trước thấp sau sẽ lên cao mà*. 】

(*) thấp lên cao là kiểu điểm “thân thiện” ấy, điểm bài xích xuống thấp thì cái kia lên ấy.

Hệ thống nhìn ghi chép độ bài xích: … Ngày hôm nay thật đúng là quá kí©h thí©ɧ!

Cho nên nói, kí chủ của nó quả nhiên là lão đại!!

※※※

Không quá một canh giờ, lão đại Thời Thanh liền bị người trong cung phái tới yêu cầu khẩn cấp hồi cung.

Thời Thanh không hề kinh sợ, nghênh ngang đi lên xe ngựa.

Đương nhiên, Úc Thần Niên cũng đi theo.

Đến đại điện, quả nhiên thấy Hoàng đế ngồi ở phía trên, bên dưới là Trần công tử sưng mặt sưng mũi khóc lóc khiến nước mắt nước mũi đều chảy hết ra. Còn bên cạnh là một lão nhân biểu tình tức giận mặc quan phục đang quỳ. Thấy Thời Thanh đi vào liền giương mắt lên trừng.

Thời Thanh không khách khí trợn mắt nhìn lại, không thèm liếc nhìn Trần công tử một cái, trực tiếp tiến lên quỳ gối trước mặt Hoàng thượng.

“Thời Thanh thỉnh an Bệ hạ.”

Úc Thần Niên cũng quỳ theo: “Nhi thần thỉnh an Phụ hoàng.”

“Ừm.”

Hoàng thượng lần này không cho đứng dậy, hiển nhiên Trần công tử cùng phụ thân gã đã cáo trạng trước rồi.

Hoàng thượng hỏi: “Thời Thanh, ngươi có biết tại sao trẫm gọi ngươi tới?”

“Thần tử đoán được.”

Tiểu thiếu niên một chút cũng không sợ sệt, thậm chí còn cười hì hì quay đầu lại liếc mắt nhìn Trần công tử một cái: “Ta cùng với Trần công tử hẹn ước chơi đấu vật, nhìn dáng dấp của Trần công tử, chắc chắn là bị thua liền chơi xấu tìm đến Bệ hạ cáo trạng ta rồi.”

“Ngươi nói bậy!”

Trần công tử đột nhiên quỳ xuống: “Ta với ngươi kém nhau gần mười tuổi, từ trước đến giờ không thân với nhau, sao có khả năng cùng ngươi chơi đấu vật!”

“Rõ ràng là ngươi không giải thích được vì sao gây khó dễ ta, đẩy ta xuống cầu thang không nói, lại còn đánh ta…” Hắn bò lên phía trước hai bước, dập đầu lạy hoàng thượng:

“Bệ hạ, chính tai thần nghe thấy, Thời Thanh nói phụ thân mình là Thừa tướng, không sợ ta vì ta chỉ là nhi tử quan tam phẩm! Bệ hạ ngài nghe rồi đấy, Thời Thanh lớn lối như thế, ỷ vào phụ thân là Thừa tướng liền gây sự như vậy, phẩm hạnh thật tồi tệ!”

Mà bên cạnh, Trần đại nhân cũng cùng dập đầu lạy: “Bệ hạ!! Lão thần mặc dù chỉ là quan tam phẩm, nhưng một lòng vì bệ hạ, há có thể để một đứa nhỏ nhục mạ! !”

Tình huống hiện tại đối với Thời Thanh rất không có lợi.

Hoàng đế ngược lại cũng không sốt ruột, chỉ tiếp tục hỏi: “Thời Thanh, ngươi có gì muốn nói?”

“Thần tử tự nhiên là có.”

Tiểu thiếu niên sống lưng ưỡn đến mức đặc biệt thẳng, vẻ mặt cũng đặc biệt hợp tình hợp lý: “Trần công tử nói chuyện không đầy đủ, thần tử bổ sung một chút.”

“Thần nói chính là, vô luận nhi tử của thừa tướng hay nhi tử của quan tam phẩm, đều cần có tinh thần trung quân báo quốc, lòng vì bệ hạ. Nếu bàn về lòng trung thành đối với bệ hạ, ta là thân nhi tử thừa tướng, tự nhận so với Trần công tử đây mạnh hơn một chút.”

“Ta kính trọng bệ hạ, liền muốn học hỏi mọi thứ từ Bệ hạ, Bệ hạ thích uống canh Hoàng Ngọc, ta cũng thích uống canh Hoàng Ngọc. Bệ hạ từ khi kế vị đến nay, luôn luôn cần cù, chưa bao giờ lười biếng không muốn lâm triều, ta cũng học theo ngày ngày dậy sớm vào cung đọc sách. Bệ hạ tấm lòng bao dung, ta cũng học cách khoan dung với người khác, không hay lắm mồm. Bệ hạ luôn giữ chữ tín, ta cũng đều nói chuyện sẽ luôn giữ lời.”

Nói đến vô cùng thành tâm rằng mình có bao nhiêu kính trọng Hoàng đế.

Trên thực tế lại chỉ đang điên cuồng vỗ mông ngựa.

Cố tình Hoàng thượng lại thích kiểu vỗ này a.

Hắn luôn luôn cảm thấy mình cần cù lại khoan dung, chỉ là ai cũng cảm thấy việc này là điều cơ bản của một vị Hoàng Đế, căn bản chẳng có ai khen.

Nay được Thời Thanh khen như vậy, cả người Hoàng đế đều thấy thoải mái, thần sắc trên mặt cũng trở nên ôn hòa.

Trần công tử: “Ngươi nói bậy! Ngươi rõ ràng nói là ngươi không sợ ta!!”

“Đang yên đang lành sao muốn ta phải sợ ngươi?”

Trần công tử: “Ngươi vô duyên vô cớ đánh ta, sợ ta tìm Bệ hạ làm chủ!”

Thời Thanh hừ hừ: “Ngươi lời này cũng nói được, thật là không có đạo lý, chúng ta trước đã hẹn chơi đấu vật, sao có thể nói là vô duyên vô cớ?! Ngươi có phải là quên mất chúng ta tại sao muốn ước đấu vật không, vậy ta giúp ngươi nhớ lại một chút.”

“Ta nói bản thân kính trọng Bệ hạ, Bệ hạ thích gì, ta cũng thích cái đó. Đối với nhi nữ của Bệ hạ, trong lòng ta cũng là vô cùng kính trọng, ngươi lại tranh chấp với ta trong chuyện kính trọng Hoàng tử Hoàng nữ.”

Thần sắc Trần công tử đột nhiên cứng lại.

Gã không thể tin được nhìn về phía Thời Thanh, Thời Thanh vẫn tiếp tục nói dối, có lý lẽ có chứng cứ: “Ta liền nói, chúng ta là thần tử, vô luận cha ta là thừa tướng hay cha ngươi là quan tam phẩm hoặc làm quan lớn hơn nữa, chúng ta cũng chỉ là thần tử. Thần tử phải kính trọng hoàng thất. Nếu như chỉ là một thần tử, lại không để nhi nữ của Bệ hạ ở trong lòng, đây chẳng phải là đã nói rõ kẻ đó cũng không để Bệ hạ trong lòng hay sao? Nếu người này lại so sanh nhi nữ của Bệ hạ với kẻ ti tiện khác, đó chả phải cũng là đang so sánh Bệ hạ với kẻ ti tiện hay sao?”

Trán Trần công tử bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Thời Thanh liền bỏ thêm một câu: “Không đặt Bệ hạ ở trong lòng là người nào? Không phải chính là loại nghịch tặc có ý đồ tạo phản à?! Nếu thật sự có người như vậy mà để ta xử trí, ta tuyệt đối sẽ mang ra pháp trường chặt tay chặt chân!”

Chân tay Trần công tử bắt đầu mềm nhũn, mồ hôi lạnh ào ào chảy ra.

Đôi mắt Hoàng đế nồi cao cao trên kia có chút nhìn không rõ, cách xa như vậy cũng không thể nào thấy rõ được thần sắc của Trần công tử, chỉ tán thành gật đầu: “Ngươi nói có lý.”

Cũng tỷ như Úc Thần Niên, coi như chính hắn không thích đứa con trai này, cũng có thể mắt nhắm mắt mở nhìn nhi tử khác của mình tùy thời bắt nạt Úc Thần Niên.

Nhưng nếu để cho hắn bắt gặp được cung nhân bắt nạt Hoàng tử, tuyệt đối sẽ nổi trận lôi đình!

Hoàng đế vừa mở miệng, mồ hôi lạnh Trần công tử chảy ra càng nhanh hơn.

Thời Thanh ngoan ngoãn nở nụ cười: “Ta cùng với Trần công tử chính là tranh chấp vì phương pháp đối nhân xử thế như thế, vì vậy quyết định dùng đấu vật để phân thắng bại, thua sẽ nghe thắng.”

Tiểu thiếu niên quay đầu, liếc mắt nhìn Trần công tử khi nghe đến câu nói của hắn thì thở phào một hơi, bỗng nhiên nói: “Chỉ là, Trần công tử vô lại, thua lại tìm đến Bệ hạ cáo trạng, rồi kéo Trần đại nhân đến đây.”

Y thở thật dài, giống như tiếc nuối: “Ôi chao, khi chúng ta chơi đấu vật còn ước định nếu người nào thua thì bị đánh hai mươi mộc bản nữa cơ.”

Trần đại nhân nghe Thời Thanh nói như thế liền nổi giận.

“Ngươi nói bậy! Con ta rõ ràng không hiểu sao lại bị ngươi đánh. Bệ hạ, chuyện này thần nhất định muốn điều tra rõ ràng, bằng không…”

“Thời Thanh nói rất đúng!”

Âm thanh Trần công tử bỗng nhiên vang lên đánh gãy lời Trần đại nhân.

Trần đại nhân không thể tin được nhìn về phía nhi tử của mình: “Ngươi nói cái gì? !”

Trong lòng Trần công tử cũng rất khổ a.

Hắn cũng không muốn nói như vậy, nhưng nếu hắn không nói thế, Thời Thanh đem chuyện hắn nạp kỹ nữ làm thϊếp lộ ra ngoài thì hắn biết sống làm sao bây giờ?!

Đứt tay, đứt chân, tra khảo, hắn sao có thể chịu nổi khổ như vậy!

“Ta, ta nói Thời Thanh nói rất đúng, là… là ta cùng hắn hẹn chơi đấu vật, trên mặt ta có vết thương, cũng đều là lúc chơi bị trúng.”

Trần đại nhân bối rối.

Thời Thanh quay đầu: “Không sao, ta tha thứ cho ngươi, bất quá mấy mộc bản này, nếu như ngươi không muốn đánh, vậy thì đừng đánh.”

Trần công tử thật sự muốn khóc, trước Thời Thanh mới nói Bệ hạ là người giữ chữ tín!

Hắn nhuyễn chân, liều mạng mà gật đầu: “Đánh!! Muốn đánh! !”

Biểu tình tiểu thiếu niên vô cùng thê thảm: “Thật sự muốn sao? Hai mươi cái cũng không phải việc nhỏ, hơn nữa đây là đang ở trong cung, nói không chừng cũng bị đánh cho da tróc thịt bong.”

Hoàng đế ở trên cũng nhìn ra giữa hai người có điểm gì đó, hắn đương nhiên là thiên vị Thời Thanh, nhưng đối với nhi tử của Trần đại nhân cũng không thể quá mức hà khắc.

“Bất quá là chuyện vui đùa, không cần động thật.”

Thời Thanh: “Đúng đúng đúng, bệ hạ nói đúng, bất quá chỉ là chuyện chúng ta đùa giỡn mà thôi. Trần công tử ngươi xem, người hầu của ngươi đánh tay ta đến mức đều đỏ, ta không phải cũng không nói gì đó sao?”

Trần công tử: “…”

“Đúng rồi, đợi chút nữa chúng ta xuất cung, ta đến quý phủ bái kiến một chút Trần phu nhân đi, nghe nói nàng là một vị phu nhân ôn nhu.”

Nói xong, tiểu thiếu gia ngẩng đầu hướng về phía hoàng đế mềm mại cười:

“Mẫu thân quản giáo ta nghiêm khắc, nên ta yêu thích thân cận với các phu nhân có tính tình tốt. Trần công tử là Phò mã, Bệ hạ từng nói ta có thể xem các điện hạ là ca ca, vậy các công chúa liền là tỷ tỷ của ta. Nghe nói Trần phu nhân đối xử với Nhị công chúa còn tốt hơn so với nhi nữ thân sinh, vừa vặn ta cũng muốn đến thăm Nhị công chúa một chút.”

Trần công tử liền tại chỗ đổ mồ hôi lạnh.

Chiếu theo tính Thời Thanh, nếu thật đến phủ của hắn, nhất định sẽ bắt được thị thϊếp của hắn.

Hiện tại không chứng cứ Thời Thanh còn có thể nói hưu nói vượn như thế.

Có chứng cứ, Thời Thanh nhất định sẽ lấy đầu của hắn!

Thời Thanh phảng phất không thấy Trần công tử đổ mồ hôi, nghiêng đầu, khả ái hỏi: “Trần công tử, có phải không muốn đánh bằng mộc bản hay không? Vốn nói nếu ngươi bị đánh, hôm nay liền không tiện quấy rầy, ta liền ngày mai lại đến. Còn nếu không đánh, vậy ta một lát nữa liền cùng các ngươi hồi phủ vậy.”

“Không!”

Trần công tử hít một hơi thật sâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hoàng thượng: “Bệ hạ! Nam nhi lời hứa đáng giá nghìn vàng, mời ngài ban thưởng cho thần tử hai mươi đại bản đi!!”

Hoàng đế kỳ thực cũng rất muốn đánh hắn.

Đang ngủ trưa lại bị gọi dậy vì đoạn kiện cáo này, mấu chốt nó lại hoàn toàn không rõ ràng!

Nhưng hắn vẫn là một hoàng khoan dung nha, vì vậy lên tiếng nói: “Không cần, một cuộc cá cược mà thôi.”

Vẻ mặt Thời Thanh khoan dung: “Đúng vậy, một cuộc cá cược mà thôi. Chúng ta vẫn là đừng quấy rầy bệ hạ, đi tới quý phủ của ngươi trò chuyện đi.”

Chuyện này chính là uy hϊếp trắng trợn.

Trên mặt Trần công tử nỗ lực nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc:

“Muốn, muốn!”

“Đánh ta đi! ! Van cầu bệ hạ hạ lệnh đánh ta đi! !”

“Chậc.Chậc.Chậc”

Thời Thanh tấm tắc lên tiếng, hạ nhỏ giọng nói với Úc Thần Niên nhưng vẫn đủ để phụ tử Trần gia nghe thấy :

“Ta cho tới bây giờ chưa từng nghe được yêu cầu đáng sợ như vậy. Con người của ta luôn luôn mền lòng, hắn như vậy, ta có chút bị hù dọa a.”

Trần công tử: “…”

Hắn cơ hồ muốn thổ huyết, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Thanh trưng biểu tình “Ta rất sợ đó”, hướng về Úc Thần Niên bên kia dịch dịch.

Tiểu thiếu niên mền mại, yếu ớt nhỏ giọng nói:

“Thật là đáng sợ…”