Chương 31

Chương 31.

Lần trước ở đoàn phim, nếu không phải Tư Ngữ kịp thời cứu người, đẩy Lục Tịch ra khỏi chỗ máy móc rơi xuống, hậu quả không dám tưởng tượng. Lúc này đây, chuyện chậu hoa Lục Tịch lại bị liên lụy trong đó, tuy rằng không có bị thương, nhưng mà chuyện này cũng đủ làm Tiền Lỗi run sợ trong lòng.

Sao lại có thể trùng hợp như vậy, hai lần xảy ra chuyện đều có Lục Tịch ở bên cạnh?

Hắn kinh sợ hỏi Lục Tịch: “Lục tổng, có cần tôi để người an bài khách sạn cho ngài không?”

“Chúng tôi đã đặt phòng khách sạn rồi.” Trần Nghiên nói.

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Tiền Lỗi xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Cũng không còn sớm nữa, tôi để người đưa ngài về khách sạn trước đi."

Lục Tịch không cự tuyệt, lúc rời đi, cố ý như vô tình nhìn về phía Tư Ngữ.

Tư Ngữ cúi đầu suy nghĩ mọi chuyện, lúc này không chú ý tới ánh mắt của cô.

Đã quay phim xong, nhưng Lương Dư Phỉ lại ở trong bữa tiệc đóng máy xảy ra chuyện, hơn nữa lúc xảy ra chuyện còn có người đầu tư đứng bên cạnh, chờ những người khác đi hết rồi, Tiền Lỗi mới gọi giám đốc khách sạn tới lý luận: “Chúng tôi ở chỗ này của anh chúc mừng, kết quả lại ra chuyện như vậy, anh nói xem làm sao bây giờ?”

Giám đốc nhìn chậu hoa rơi dập nát trên mặt đất, còn có vài vết máu, cẩn thận nói: “Thiết kế bày biện của khách sạn chúng tôi rất an toàn, hơn nữa mỗi ngày đều có người kiểm tra. Bồn hoa này tuy rằng treo ở chỗ cao, nhưng mà không gian đặt mặt bàn rất lớn, trừ phi có người di chuyển, trong tình huống bình thường là không có khả năng rơi xuống. Xin hỏi người của anh có người nào di chuyển bồn hoa này hay không?”

Tiền Lỗi táo bạo mà nói: “Hoa này lại không phải là bảo bối, chúng tôi không có việc thì động tới nó làm gì. Anh đừng mơ tưởng đẩy trách nhiệm đến trên người chúng tôi!”

“Tiền tiên sinh ngài tạm thời đừng nóng nảy.” Giám đốc nhẹ nhàng nói: “Tôi không có trốn tránh trách nhiệm, chỉ là muốn hỏi rõ ràng, nếu là vấn đề bên chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ phụ trách đến cùng.”

Biểu tình của Tiền Lỗi không dễ chọc, giám đốc thiếu chút nữa khom lưng với hắn.

Đang lúc hai người giằng co, một thanh âm xen vào nói: “Không phải có cameras sao? Xem một chút là sẽ biết.”

Tiền Lỗi theo tiếng nhìn lại, kinh ngạc nói: “Tư Ngữ? Cô như thế nào còn chưa đi.”

Tư Ngữ hỏi một đằng trả lời một nẻo mà nói: “Đạo diễn Tiền, lần trước ở phim trường Lục tổng thiếu chút nữa bị va phải, lúc này đây lại gặp được chuyện như vậy, ngài không cảm thấy kỳ quặc sao?”

Tiền Lỗi xác thật có nghi ngờ, chỉ là hắn không muốn hoài nghi người trong đoàn phim, theo bản năng cảm thấy là sai lầm của khách sạn: “Ý của cô là?”

“Tôi cảm thấy chuyện này giống như là có người cố ý bày ra.” Ngữ khí Tư Ngữ kiên định mà nói: “Cho nên tốt nhất vẫn là xem máy quay một chút.”

Vì thế vài người đi đến phòng theo dõi của khách sạn.

Chuyện mười phút trước mới phát sinh, muốn tra cameras rất dễ dàng.

Sau khi xem toàn bộ chuyện đã trải qua, giám đốc khách sạn vốn đang thập phần bất mãn với Tiền Lỗi trầm mặc.

Giám đốc thẳng lưng, chỉ vào Lương Dư Phỉ lén lút trong video, nói: “Tiền tiên sinh, ngài cũng thấy được, là vị Lương tiểu thư này tự mình di chuyển chậu hoa, tự mình cầm lấy dây kéo chậu hoa rơi xuống trên đầu mình. Cho nên, chuyện này xác thật không phải trách nhiệm của chúng tôi.”

“Thật xin lỗi. . . . Vừa rồi đã hiểu lầm các anh.” Tiền Lỗi co được dãn được, ý thức được sai lầm nhanh chóng đi xin lỗi.

“Không sao.” Giám đốc nói: “Hiện tại tình hình đã sáng tỏ, ngài xem chuyện này có thể dừng ở đây được hay không?”

Vẻ mặt Tiền Lỗi xấu hổ, gật đầu nói: “Phiền phức các anh rồi.”

“Không cần khách khí.”

“Từ từ.” Mắt thấy hai người này sắp xong việc, Tư Ngữ vội nói: “Giám đốc, có thể đưa bản khác của đoạn video này cho chúng tôi được không?”

Giám đốc thấy trên tay nàng cầm một cái USB, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, tươi cười thân thiện mà nói: “Đương nhiên không thành vấn đề.”

Sau khi từ phòng điều khiển đi ra, Tiền Lỗi hỏi Tư Ngữ muốn USB, nói: “Cho tôi đi, tôi đi hỏi Dư Phỉ một chút xem cô ấy rốt cuộc vì sao lại muốn làm như vậy.”

Còn có thể vì sao, người nào đó si tâm vọng tưởng chưa từ bỏ ý định, ở trong phim trường bỏ lỡ cốt truyện “Anh hùng cứu mỹ nhân”, nhân dịp tiệc khánh công muốn diễn lại một lần nữa.

Lúc ấy nhìn thấy hành động kia của Lương Dư Phỉ, Tư Ngữ buồn bực không thôi, thời điểm check cameras mới đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, quả thật đối với mạch não của người xuyên sách này xem thế là đủ rồi.

Tự mình đập mình, đây là cái thể loại ngu ngốc gì?

Tư Ngữ không nhịn được cười ra tiếng, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tiền Lỗi, ung dung nói: “Đạo diễn Tiền, ngài chẳng lẽ còn nhìn không ra Lương Dư Phỉ là đang cố ý sao? Còn vì sao làm như vậy, mmmm. . . . Tôi cảm thấy cô ta có khả năng thích Lục tổng, cố ý thương tổn mình, để khiến cho Lục tổng chú ý. Người này vì người mình thích mà đi thiết kế hết thảy, ngài đi chất vấn cô ta không phải làm cô ta xấu hổ sao? Hơn nữa người bị thương lại là cô ta không phải Lục tổng, ngài hà tất phải nhọc lòng?”

Lương Dư Phỉ trà xanh đa dạng chồng chất, Tư Ngữ cảm thấy Tiền Lỗi đi hỏi cũng hỏi không ra lý do. Lục Tịch lông tóc vô thương, muốn định tội Lương Dư Phỉ cũng định không được, hà tất làm điều thừa.

“Dư Phỉ thích Lục tổng?” Tiền Lỗi ngạc nhiên, cẩn thận suy nghĩ, trong video khi Lương Dư Phỉ đối mặt với Lục Tịch có chút xấu hổ ngại ngùng, xác thật có chút ý vị sâu xa.

Vì để cho người mình thích chú ý liền tự tổn thương chính mình, cốt truyện này cũng quá cẩu huyết đi?! Tiền Lỗi thực sự không thể lý giải.

Hình tượng bên ngoài của Lương Dư Phỉ vẫn luôn rất tốt, một khuôn mặt tựa như mối tình đầu, làm người khác cảm thấy rất đơn thuần. Lần đầu tiên Tiền Lỗi nhìn thấy cô cũng rất vừa lòng, cho rằng cô là đóa hoa trắng tinh khôi thuần khiết, không nghĩ tới sẽ làm ra chuyện tâm cơ như vậy.

Hình tượng một người trong giới giải trí có thể dễ dàng sụp đổ chỉ qua một vài hành động, chỉ là tự mắt chứng kiến một nữ diễn viên sụp đổ hình tượng đẹp đẽ, Tiền Lỗi cảm thấy thổn thức.

Hắn nhìn qua vô số người, đây là lần đầu tiên nhìn lầm.

Tư Ngữ thấy hắn đã bị mình thuyết phục, thả USB lại trong túi xách, xoay người rời đi.

“Từ từ.” Tiền Lỗi gọi lại nàng, “Cô lấy đoạn video này, không phải là muốn. . .” Đăng tải lên trên mạng bôi đen cô ấy đi?

Qua hơn hai tháng ở chung, Tiền Lỗi phát hiện Tư Ngữ rất thẳng thắn chân thành, thấy thế nào cũng không giống như là loại người sẽ ở sau lưng dùng ám chiêu. Hình tượng Lương Dư Phỉ ở trong lòng hắn đã sụp đổ, chẳng lẽ hình tượng Tư Ngữ cũng muốn sụp? Chẳng lẽ ánh mắt nhìn người của hắn kém như vậy? Tiền Lỗi lâm vào sự hoài nghi.

Tư Ngữ nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười cười nói: “Yên tâm đi đạo diễn Tiền, tôi không ác độc như vậy, chỉ cần người không phạm tôi tôi bảo đảm không phạm người. Video này tôi đi đưa cho Lục tổng xem.”

“Lục tổng?” Tiền Lỗi hơi hơi suy tư, nói: “Cô là muốn cho Lục tổng biết, đây hết thảy đều là do Dư Phỉ cố ý thiết kế?”

“Đúng vậy.”

“. . . . Vì sao?” Nói rất đúng người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng đây là đang làm gì?

“Bởi vì tôi cũng thích Lục tổng a.” Tư Ngữ lộ ra tươi cười giống như hồ ly, không cố kỵ mà nói thẳng: “Lương Dư Phỉ muốn câu dẫn Lục tổng, tôi đương nhiên không thể để cô ta thực hiện được, tôi phải làm Lục tổng thấy rõ bộ mặt thật của cô ta. Phụ nữ sao, vì tình yêu luôn là không từ thủ đoạn.”

“. . . .”

“Đạo diễn Tiền cảm thấy tôi làm như vậy là không đúng sao?”

Chuyện giữa tình địch đối chọi gay gắt với nhau, Tiền Lỗi một người ngoài cuộc thật đúng là không nên xen vào, cứng họng trong chớp mắt, nói: “Tôi coi như cái gì cũng không biết.”

Nói xong sải bước rời đi, vừa đi vừa ở trong lòng cảm thán: Phụ nữ thật đáng sợ.

Lúc trước nghe được Tư Ngữ nói Lương Dư Phỉ xứng đáng bị đập, Tiểu Hạ tưởng các nàng có xích mích, Tư Ngữ nhìn thấy Lương Dư Phỉ xui xẻo thì vui sướиɠ khi người gặp họa. Sau khi xem video xong, cô bừng tỉnh đại ngộ, nhỏ giọng nói: “Lương Dư Phỉ này thật sự rất dối trá a, bề ngoài thì như Tiểu bạch hoa thanh thuần, không nghĩ tới sau lưng lại có tâm cơ như vậy.”

Tư Ngữ không bày tỏ ý kiến.

“Tiểu Ngữ chị là như thế nào đoán được cô ta cố ý?”

Tư Ngữ cười lạnh nói: “Không phải đoán, là tôi tận mắt nhìn thấy cô ta động tay chân với bồn hoa kia.”

“May mắn bị chị phát hiện rồi đi tra máy quay.” Vẻ mặt Tiểu Hạ tràn ngập khinh thường với Lương Dư Phỉ, tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Tiểu Ngữ, chị nói chị thích Lục tổng?!”

“Không thể sao?” Tư Ngữ ngẩng cổ 45 độ nhìn lên sao trời, si mê mà nói: “Người phụ nữ hoàn mỹ vừa xinh đẹp vừa có tiền giống như Lục tổng, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy đã bị cô ấy mê đảo, trong lòng rốt cuộc không thể chứa người khác.”

“Cho nên, chị nói chị cùng Lương Dư Phỉ có xích mích, là bởi vì Lục tổng???”

Tư Ngữ thu xiếc vừa diễn lại, gõ trán cô, nói: “Thật là một đứa bé lanh lợi.”

Tiểu Hạ cười hắc hắc, nói: “Nói như vậy, chị cùng Lương Dư Phỉ chính là tình địch a! Khó trách chị chán ghét cô ta.” Cô chỉ vào USB trong tay nàng, “Chị thật sự muốn đưa cho Lục tổng xem sao?”

“Ừ.”

“Loại kỹ nữ tâm cơ như Lương Dư Phỉ này không xứng với Lục tổng, Tiểu Ngữ em ủng hộ chị!” Tiểu Hạ nắm tay kích động mà nói: “Chị lớn mật lên, sớm ngày bắt được trái tim Lục tổng!”

Tư Ngữ còn không biết Lục Tịch ở tại khách sạn nào, nàng nhắn tin trên WeChat hỏi Trần Nghiên, Trần Nghiên nói cho nàng biết tên khách sạn cùng số phòng.

Lục Tịch lại có thể ở cùng khách sạn với nàng, cùng tầng, hơn nữa còn là đối diện chéo.

Thật sự quá tiện.

Sau khi trở lại khách sạn, Tư Ngữ không vội đi tìm Lục Tịch, nàng về phòng mình trước, tẩy mùi rượu trên thân đi, phun chút mùi hương nước hoa thoang thoảng, thay đổi váy ngủ gợi cảm.

Nàng cố ý làm cho đầu tóc hơi hơi hỗn độn, để mặt mộc, như xuất thủy phù dung*.

(*) Xuất thủy phù dung: Hoa sen mọc lên từ nước trong.

Nhìn làn da mình vô cùng mịn màng, đôi mắt long lanh sáng ngời, đôi môi mềm mại đầy đặn, Tư Ngữ nhìn vào trong gương tự luyến nói: “Nhìn chính mình mà tôi cũng phải động tâm, không tin lần này Lục Tịch còn có thể cầm giữ được.”

Tiểu Hạ lau lau nước miếng, thẳng tắp nhìn nàng nói: “Tiểu Ngữ, chị cứ như vậy đi gặp Lục tổng sao?”

“Có vấn đề sao?”

Tiểu Hạ nhìn dáng người nàng thướt tha, giơ tay nhấc chân cũng phát ra phong tình mê người, chần chờ nói: “Chị đây là muốn dùng sắc mê hoặc đi. . . .”

“Không sai a.” Tư Ngữ thản nhiên thừa nhận.

Tiểu Hạ: “!”

Trong lúc Tiểu Hạ đang kinh ngạc cảm thán, Tư Ngữ khoác một cái áo khoác mỏng, lắc lắc vòng eo thon nhỏ mở cửa phòng đi ra. Một chân vừa mới bước ra được một nửa, đã vội thu về.

“A ——” Tiểu Hạ theo sau bị nàng dẫm vào chân.

“Suỵt ——”

“Làm sao vậy?” Tiểu Hạ dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu hỏi nàng.

Trên mặt Tư Ngữ thu hết lại phong tình, cau mày, nói: “Phía trước có tình địch.”

Tiểu Hạ nghe được mà như lọt vào trong sương mù, thăm dò nhìn ra bên ngoài.

Trên hành lang yên tĩnh, Lương Dư Phỉ quấn băng gạc ở trên đầu đang gõ cửa phòng Lục Tịch.

Tiểu Hạ vội thu đầu về, như lâm vào đại địch mà nói: “Cô ta có phải cũng muốn dùng sắc mê hoặc Lục tổng hay không a! Động tác của cô ta như thế nào còn nhanh hơn so với chị, hiện tại làm sao bây giờ?”

Còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là phải yên lặng hóng biến này.

Quần áo của Lương Dư Phỉ còn chưa có thay đổi, trên váy liền áo màu trắng dính vài giọt máu, hẳn là mới từ bệnh viện trở về. Đầu thì đã bị băng bó, còn ăn mặc kín cổng cao tường như vậy, dùng sắc mê hoặc hẳn là không có khả năng.

Nhưng mà Tiểu trà xanh này luôn luôn yêu thích làm hồ ly tinh, Tư Ngữ rất tò mò cô lần này lại muốn làm cái gì.

Tư Ngữ cùng Tiểu Hạ hai cái đầu một cao một thấp song song nhìn ra bên ngoài, tư thế có chút buồn cười.

Lương Dư Phỉ gõ lần thứ nhất không có động tĩnh, lần thứ hai cửa mới mở ra.

Lục Tịch tưởng là Trần Nghiên, mở cửa mới phát hiện ra là Lương Dư Phỉ, ngẩn người.

“Lục Tịch.” Sắc mặt Lương Dư Phỉ hiện vẻ tái nhợt, đôi mắt như sương mù mờ mịt, nhìn mà thương. Cô nhìn vưu vật tuyệt thế tựa hồ như mới tắm xong còn đang quấn khăn tắm kín mít, tầm mắt xẹt qua xương quai xanh quyến rũ của Lục Tịch lộ ra bên ngoài, nuốt ngụm nước miếng, nói: “Lúc ấy máu chảy vào mắt nên em không nhìn thấy gì, chị không sao chứ?”

Lục Tịch không biết cô là như thế nào biết được số phòng mình, còn chạy riêng tới quan tâm không khỏi có chút chuyện bé xé ra to, nhìn thấy trên trán cô có băng gạc, dừng một chút, nói: “Tôi không có việc gì. Em thế nào?”

Mặt Lương Dư Phỉ lộ vẻ thống khổ, lắp bắp mà nói: “Đau quá, khâu hai mũi, em sợ để lại sẹo.”

Hai người trao đổi WeChat không đến nửa ngày, Lục Tịch tự nhận là quan hệ cùng cô không thân, hỏi han ân cần hoàn toàn không cần thiết. Nhưng mà cô trơ mắt nhìn Lương Dư Phỉ bị đập phải, động lòng trắc ẩn, nói: “Hiện tại kỹ thuật thẩm mỹ rất phát triển, em không cần quá lo lắng.”

Lương Dư Phỉ: “Oa ——”

Lục Tịch không biết an ủi người khác, thấy hốc mắt cô đỏ bừng như sắp khóc, đột nhiên thấy đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Thời gian không còn sớm, em trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Lương Dư Phỉ thật vất vả đi hỏi mãi mới nghe được Lục Tịch ở phòng nào, mới nói nói mấy câu đã phải rời đi, tuy không cam lòng nhưng mà lại sợ Lục Tịch phiền chán, ngập ngừng nói: “Em đi trở về đây, chị cũng nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ ngon.”

Từ ngủ ngon này đối với Lục Tịch mà nói thì quá thân mật, môi cô giật giật, thật sự nói không nên lời, nhàn nhạt nói: “Đi thong thả.”

Lương Dư Phỉ lưu luyến mỗi bước đi tới thang máy.

Lục Tịch Lục Tịch, em đáng thương như vậy, chị sao lại không nhìn em nhiều hơn một cái? Trong tiểu thuyết nguyên nữ chính bị muỗi cắn một phát chị cũng đau lòng muốn chết, vì sao đầu em bị đập, chị vẫn thờ ơ?

Ánh mắt Lương Dư Phỉ ai oán nhìn cánh cửa phòng kia, càng nghĩ càng thương tâm, càng thương tâm càng buồn bực.

Đêm nay cô tỉ mỉ thiết kế hết thảy, chính là muốn cho Lục Tịch “Anh hùng cứu mỹ nhân” với cô, không nghĩ tới lại bị Tư Ngữ phá hủy!

Tư Ngữ cái đồ nữ phụ ác độc này vì sao luôn phải đối nghịch với cô!

Lương Dư Phỉ chỉ lo lui về phía sau, lại không cẩn thận đυ.ng vào một người, vội không ngừng xin lỗi: “Tôi không cố ý . . .” Câu cuối còn chưa nói xong, quay đầu đã phát hiện được là Tư Ngữ, mày liễu của cô dựng ngược, tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt.

Tư Ngữ kéo kéo áo khoác mỏng, che lại ngực nói: “Muốn ăn tôi sao? Sợ wá.”

Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ cần có một động tĩnh ầm ĩ gì thì cũng rất dễ dàng dẫn người trong phòng đi ra ngoài, Lương Dư Phỉ hận không thể moi gan móc phổi nàng, nhưng cũng không dám mạo hiểm ở nơi công cộng xé rách mặt mũi với nàng.

Bản thân Tư Ngữ chính là nữ phụ ác độc, thanh danh xấu, cho dù không vào giới giải trí, nàng còn có gia tài hàng tỉ. Nhưng mà một khi hình tượng của Lương Dư Phỉ sụp đổ, không có chỗ đứng trong giới giải trí thì cái gì cô cũng không có.

Lương Dư Phỉ lại một lần nữa thống hận tác giả không công bằng, Tư Ngữ một nữ phụ ác độc dựa vào cái gì có tiền như vậy, mà trong thẻ của nguyên nữ chính đáng thương kia chỉ có hai trăm vạn!

Cho nên cô nhất định phải nắm lấy Lục Tịch, cô phải chân chính làm kẻ có tiền, cô phải làm phu nhân hào môn cao cao tại thượng mỗi người đều muốn sủng!

Lương Dư Phỉ liều mạng áp lại bản tính, mới nhịn xuống không có đi lên xé mặt Tư Ngữ so với cô còn đẹp hơn vài phần.

Tương lai còn dài, nữ phụ ác độc nhất định sẽ lộ ra dấu vết, cô chờ.

Lương Dư Phỉ bình phục lại tâm tình, làm bộ dường như không có việc gì mà muốn bỏ qua cho nàng chạy lấy người.

Tư Ngữ duỗi tay ngăn cô lại.

“Làm gì?” Lương Dư Phỉ cảnh giác.

Sắc mặt Tư Ngữ tối tăm, nói thầm vào lỗ tai cô: “Những chuyện cô làm tôi đã xem rất rõ ràng, lần sau nếu là còn dám động vào Lục Tịch, tôi đập chết cô.”

Ngữ khí âm độc lại nhẹ nhàng nói ra, hơi thở lạnh băng phun tới đây, như là có con rắn độc ghé vào bên cổ cô. Phía sau lưng Lương Dư Phỉ chợt phát lạnh, đột nhiên đẩy nàng ra: “Tôi nghe không hiểu chị đang nói cái gì.”

“Cô thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Tư Ngữ thong thả ung dung mà nói: “Sau khi xảy ra chuyện, tôi cùng đạo diễn Tiền đi tra máy quay. Nếu Lục Tịch nhìn thấy những hành động đó của cô, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?”

Đôi mắt Lương Dư Phỉ trừng lớn.

Máy quay! ! !

Cô xác thật không quá suy xét vấn đề này, bởi vì cô căn bản không dự đoán được Tư Ngữ sẽ chạy ra chặn ngang một chân!

Nếu không phải Tư Ngữ, Lục Tịch sẽ không đứng nhìn bàng quan, cô cũng sẽ không bị thương! Lương Dư Phỉ đã sớm nghĩ kỹ rồi, nếu bị người khác hỏi bồn điếu lan kia vì sao lại rơi xuống, cô sẽ nói là mình không cẩn thận túm phải dây mây, như vậy mọi người sẽ không nghi ngờ gì nữa.

Nhưng mà Tư Ngữ xuất hiện, nàng giữ chặt Lục Tịch không cho Lục Tịch đi cứu mình, còn mang theo đạo diễn đi tra xét máy quay!

Sắc mặt Lương Dư Phỉ trắng bệch.

Tư Ngữ thấy đã uy hϊếp được, lười cùng cô nói lời vô nghĩa, lắc vòng eo thon nhỏ đi gõ cửa phòng Lục Tịch.

Từng tiếng gõ cửa kia như là đang nện vào vết thương trên trán của Lương Dư Phỉ, mặt cô lộ vẻ kinh sợ, nhanh chân chạy đi.

Tư Ngữ nhìn bóng dáng cô chạy trối chết, cười lạnh một tiếng.

Trong chớp mắt cửa phòng mở ra, Tư Ngữ lập tức thay đổi thành khuôn mặt tươi cười vui vẻ.

Trên mặt Lục Tịch ẩn ẩn lộ ra sự không kiên nhẫn, cô còn chưa kịp thấy rõ người gõ cửa là ai, đã bị một cỗ lực mạnh mẽ đẩy mạnh, tiếp theo bị đè ở trên tường.

“Cô. . . .” Lục Tịch kinh ngạc mà nhìn người phụ nữ đột nhiên xâm nhập, nhíu mày, “Cô tới làm gì?”

Tư Ngữ vén áo khoác mỏng lên, lộ ra váy ngủ hai dây gợi cảm bên trong, chớp chớp mắt, mị hoặc mà nói: “Đương nhiên là tới làm ấm giường cô a ~”

Khóe miệng Lục Tịch giật giật, khuôn mặt trầm xuống giận dữ nói: “Không cần, mời cô đi ra ngoài.”

“Không làm ấm giường, vậy làm việc khác cũng được.” Tư Ngữ lắc lắc USB trong tay, thân thể tới gần cô, tươi cười vũ mị, nhẹ giọng: “Lục tổng, có hứng thú cùng nhau xem phim hay không?”

Biểu tình cổ quái của Lục Tịch bày tỏ “Hơn nửa đêm cô lại bày ra trò gì”, lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, trầm mặc không lên tiếng mà đi vào bên trong cầm điện thoại.

Tư Ngữ cứ như vậy bị cô bỏ qua một bên, thoáng nhìn thấy cô cầm lấy điện thoại như là muốn quay số, không rõ nguyên do, hỏi: “Cô làm gì?”

“Báo cảnh sát.”

“. . . .”

“Thịch thịch thịch ——”

Cục Công An thành phố H chẳng lẽ là đi tên lửa sao? Tới cũng quá nhanh đi?!

Tư Ngữ nhanh chóng chỉnh lại váy vóc cho tốt, nhìn Lục Tịch đi mở cửa, thấy người đứng ngoài cửa chính là Trần Nghiên, nhẹ nhàng thở ra.

“Tư tiểu thư?” Trần Nghiên tới đây là để hội báo công tác, trong tay cô cầm một cái máy tính bảng, không nghĩ tới Tư Ngữ cũng ở bên trong, nhìn về phía Lục Tịch, do dự nói: “Lục tổng, nếu không để mai hội báo cũng được? Hay là nói. . . . Đêm nay không cần nói chuyện công việc?”

Nhìn Tư Ngữ mặc thành như vậy, Trần Nghiên cảm thấy mình tới không phải lúc.

Lục Tịch không hiểu thâm ý trong lời nói của cô, kéo người vào trong, nghiêm trang mà nói: “Hôm nay giải quyết chuyện hôm nay.”

“. . . . Vậy đi.” Trần Nghiên khách khí mà gật gật đầu với Tư Ngữ, “Ngượng ngùng a Tư tiểu thư, quấy rầy rồi.”

Nghe được ba chữ kia, Lục Tịch nheo mắt.

“Không có việc gì không có việc gì.” Tư Ngữ cười hì hì nói: “Các cô làm việc của các cô đi, tôi chờ.”

Lục Tịch thấy nàng không biết khách khí chút nào mà ngồi lên sô pha, trầm mặc, nói với Trần Nghiên: “Đi vào bên trong rồi nói.”

Phòng của Lục Tịch là phòng kép, bên ngoài là phòng khách, bên trong là phòng ngủ, ở giữa được ngăn cách bằng tường.

Tư Ngữ cho rằng các cô rất mau sẽ nói xong, chán chết nằm liệt trên sô pha chờ, kết quả đã trôi qua hai giờ.

Nói xong chuyện công việc, Trần Nghiên thật cẩn thận hỏi: “Lục tổng, cần tôi ngày mai hoãn giờ bay lại giúp ngài không?”

Ngón tay thon dài của Lục Tịch đang hoạt động trên máy tính bảng, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Vì sao phải hoãn giờ?”

Đôi mắt Trần Nghiên liếc về phía bên ngoài, ý vị mà nói: “Tôi là sợ ngài cùng Tư tiểu thư. . . .” Lăn lộn lâu quá trễ giờ bay.

Câu nói kế tiếp Trần Nghiên không dám nói.

Lục Tịch nghe ra lời thuyết minh của cô, tay run lên, ngước mắt, biểu tình nghiêm túc nói: “Tôi cùng cô ấy cái gì cũng không có, nếu cô còn dám suy nghĩ mấy thứ lung tung rối loạn như vậy, tôi liền ném cô vào nhà ăn đi làm cu li mấy ngày.”

Trong lòng Trần Nghiên hoảng hốt, sụp mi thuận mắt mà nói: “Thật xin lỗi Lục tổng, tôi sai rồi. Đúng 7 giờ sáng ngày mai, tôi sẽ tới đây gọi ngài.”

Nói

xong nhanh chóng chạy đi.

Lục Tịch bình tĩnh mà xem bảng báo cáo kia xong, lúc này mới tắt máy tính bảng đi ra ngoài.

Tư Ngữ xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ở trên sô pha, hai mắt nhắm nghiền, giống như đã ngủ.

Lục Tịch đi đến sô pha, cúi người xuống muốn gọi nàng tỉnh dậy, lại nhìn thấy áo khoác trên người nàng mặc không chỉnh tề, nửa bên bả vai bại lộ trong không khí, lúc nằm nghiêng hình dáng trước ngực bị đè ép thật sự rất rõ ràng, trắng trắng mềm mềm, miêu tả sinh động.

Lục Tịch thấp giọng khụ một tiếng, quay đầu đi, ngón tay nhẹ nhàng chọc đầu nàng, gọi nàng: “Tư Ngữ.”

“. . . .”

Dư quang thoáng nhìn trên bàn trà có cái USB nho nhỏ, Lục Tịch cầm lấy, nghĩ đến nàng vừa rồi nói cái phim gì, nhíu mày.

Người trên sô pha lông mi giật giật.

Thời điểm Trần Nghiên rời đi Tư Ngữ đã tỉnh, lại nghe thấy động tĩnh sột sột soạt soạt, nàng khẽ mở một con mắt, nhìn Lục Tịch nửa ngồi xổm, đưa lưng về phía nàng đang nghiên cứu cái USB kia.

“Như thế nào lại là phim Nhật Bản?” Giây tiếp theo nghe được thanh âm hoang mang của Lục Tịch.

Phim Nhật Bản? Không phải là video check từ camera Lương Dư Phỉ làm chuyện xấu sao???

USB này là của Tiểu Hạ đưa cho nàng, mẹ nó cô gái này sẽ không phải thật sự tải phim cấm 18+ ở bên trong đi!

Tư Ngữ hoảng sợ ngồi dậy, lại gần nhìn.

Căn bản là không có phim Nhật Bản gì. . . . .

Trong tay Lục Tịch đang cầm cái USB kia, cười như không cười mà nhìn nàng: “Không giả vờ nữa?”

Tư Ngữ mới phản ứng lại là bị lừa, ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, nói: “Còn không phải là bị cô đánh thức.”

Lục Tịch cũng không chọc thủng lời nói của nàng, đứng lên, từ trên xuống dưới nhìn nàng: “Nói đi, đã trễ thế này tìm tôi có chuyện gì?”

Tư Ngữ duỗi duỗi người, ngáp một cái, nói: “Đưa cô cái USB kia, bên trong có một đoạn video theo dõi check từ máy quay, lấy riêng để cho cô xem.”

“Video theo dõi gì?”

“Cô xem sẽ biết.”

Lục Tịch nhìn nhìn thời gian, đã sắp hai giờ, nói: “Nếu không phải thứ quan trọng gì, hiện tại tôi sẽ không xem.”

Tư Ngữ nói không được, lại ngáp một cái, thanh âm mơ hồ nói: “Tùy cô, tôi phải đi về ngủ.”

Lục Tịch cho rằng nàng đã sớm chờ không nổi rời đi rồi, không nghĩ tới nàng vẫn luôn ở đây, nhìn vẻ mặt buồn ngủ của nàng, có chút băn khoăn, tự mình giúp nàng mở cửa.

Tư Ngữ đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại, một bàn tay mềm như bông đáp ở trên vai cô, ái muội mà hỏi: “Lục tổng, thật sự không cần làm ấm giường sao?”

“. . . . Gặp lại sau!”

Lục Tịch gạt tay nàng ra, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.