Chương 46

Chương 46.

“Thật xin lỗi, số điện thoại mà quý khách liên lạc tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . . . .”

Thanh âm lạnh băng của hệ thống quanh quẩn trong phòng bệnh không đi, đây đã là lần thứ ba.

Lục Vi không tin Lương Dư Phỉ sẽ hại cô, ở dưới sự chỉ thị của Lục Tịch gọi điện thoại cho đối phương, chỉ là gọi ba lần cũng không có người nghe điện. Cô càng thêm lo âu, nói: “Dư Phỉ nhất định là đã xảy ra chuyện!”

Tư Ngữ đối với đồ ngốc Lục Vi này hoàn toàn hết chỗ nói rồi, người thật sự trượng nghĩa, nhưng cũng ngốc đến mức khiến người khác muốn hành hung một trận. Danh tiết của mình thiếu chút nữa còn khó giữ được, thế mà lúc này, cô lại có thể vì Lương Dư Phỉ mà biện giải.

Là một người bạn tốt khó có được, chỉ tiếc là đầu óc không quá thông minh.

Tư Ngữ lắc đầu thở dài nói: “Cô như thế nào biết cô ta không phải là đang chột dạ cố ý không dám nghe điện?”

Lục Vi há miệng thở dốc, tựa hồ là muốn phản bác nàng, đúng lúc này, điện thoại trong tay vẫn luôn hiển thị “Đang kết nối”, đột nhiên biến thành “Trong cuộc trò chuyện”.

Lục Vi vui mừng lộ rõ trên nét mặt, vội ấn nút nghe điện, bởi vì quá kích động, không cẩn thận đυ.ng phải nút loa, tiếng khóc bên kia rõ ràng truyền tới.

Nghe ra là thanh âm của Lương Dư Phỉ, Lục Vi vội hỏi: “Dư Phỉ sao cậu lại khóc? Cậu ở nơi nào a? Cậu không sao chứ?”

Đối mặt với ba câu hỏi liên tiếp của Lục Vi, Lương Dư Phỉ vẫn khóc không ngừng, sau một lúc lâu sau, mới thút tha thút thít nói: “Vi Vi, mình. . . Mình sợ quá, bọn họ đem mình. . . . Đem mình. . . .”

“Cậu đừng khóc nữa a, bọn họ rốt cuộc làm gì cậu?!” Lục Vi gấp đến độ nhảy xuống giường, “Cậu hiện tại ở đâu, mình lập tức đi tìm cậu!”

“Mình. . . . Mình ở khách sạn.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện không lâu, Lục Vi thu được định vị mà Lương Dư Phỉ gửi tới WeChat.

Lục Vi luống cuống tay chân mà mặc quần áo đi giày, nói: “Chị, Dư Phỉ đã xảy ra chuyện, chúng ta mau đi cứu cậu ấy đi!”

Tư Ngữ cùng Lục Tịch lại liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự nghi hoặc.

Chẳng lẽ thật sự là nàng tiểu nhân hiểu lầm Lương Dư Phỉ? Trong lòng Tư Ngữ bắt đầu dao động.

Trong điện thoại Lương Dư Phỉ ba phải cái nào cũng nói được làm Lục Vi lo lắng không thôi, cô cũng không có tâm tư cãi cọ với Tư Ngữ xem Lương Dư Phỉ có thể hại mình hay không, hận không thể mọc cánh lập tức bay đến bên người Lương Dư Phỉ.

Bởi vì không có làm thủ tục nằm viện, Lục Vi tỉnh lại là có thể trực tiếp xuất viện.

Chiếc xe Bentley màu trắng ở trên đường phố đêm khuya vắng vẻ chạy nhanh, chạy thẳng đến khách sạn mà Lương Dư Phỉ nói kia.

Sau khi ở phía trước quầy lễ tân đăng ký là khách đến thăm, ba người các nàng lập tức tìm được phòng.

Lục Vi giơ tay muốn gõ cửa, mới vừa đυ.ng tới cánh cửa, cánh cửa kia hình như không có khóa chặt đã bị đẩy ra.

Lục Tịch cũng không kịp nhắc nhở cô cẩn thận, trơ mắt nhìn người em gái ngốc nghếch lỗ mãng của mình vọt vào trong, cô cùng Tư Ngữ vội đuổi theo sau.

Áo khoác, áo len, nội y, giày, còn có túi xách của phụ nữ, rơi rớt tan tác mà bị ném trên sàn nhà. Tình cảnh này, đặc biệt giống như là loại hình ảnh chiếu trên phim truyền hình mà thiếu nhi không nên xem.

Tư Ngữ âm thầm kinh hãi: Chẳng lẽ Lương Dư Phỉ thật sự gặp chuyện bất trắc?

Mà chủ nhân của đống quần áo đó thì đang trần trụi lộ ra bả vai, tựa như một con búp bê bị chơi hư, tóc tai hỗn độn, mặt đầy nước mắt, run bần bật mà ôm chăn ở trên giường khóc thút thít.

“Dư Phỉ!” Lục Vi sợ hãi kêu lên chạy đến bên mép giường, điên cuồng mà lay lay bả vai của cô, “Dư Phỉ cậu làm sao vậy, cậu đừng làm mình sợ!”

Cái chăn rơi xuống dưới, Lương Dư Phỉ bên trong cái gì cũng không có mặc.

Lục Vi hít hà một hơi.

“Vi Vi, cậu rốt cuộc. . . .” Lương Dư Phỉ đang chuẩn bị bổ nhào vào trong l*иg ngực của Lục Vi mà “Hu hu hu”, dư quang lại thoáng nhìn thấy trong phòng còn có hai người khác, thấy rõ là Tư Ngữ cùng Lục Tịch đang sóng vai đứng ở đuôi giường nhìn kỹ chính mình, trong lòng cô hoảng hốt, theo phản xạ có điều kiện mà nhặt cái chăn vừa rơi xuống khóa lại trên người, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Hai người. . . .”

“Là chị của mình đưa mình tới đây.” Lục Vi cho rằng cô là đang thẹn thùng, vội trấn an nói: “Chúng mình là tới cứu cậu.”

“Lương tiểu thư.” Lục Tịch lãnh đạm lên tiếng, “Xin hỏi cô đây là tình huống như thế nào?”

“Đúng vậy Dư Phỉ, cậu đây là. . . .” Lục Vi nhìn quần áo đầy đất cùng thân thể cô không manh áo che thân đang dùng chăn để che lại, muốn nói lại thôi.

Lương Dư Phỉ hoàn toàn ngốc rồi, cô cho rằng chỉ có Lục Vi một người tới đây, không nghĩ tới Tư Ngữ cùng Lục Tịch cũng đi theo mà tới. Hiện tại phải làm sao bây giờ?

“Dư Phỉ?” Lục Vi cho là cô bị sợ hãi, nhẹ giọng nói: “Nơi này không có người ngoài, cậu cứ việc nói, đừng sợ.”

Ánh mắt Lương Dư Phỉ lo sợ mà nhìn qua Tư Ngữ cùng Lục Tịch, môi run rẩy, ấp a ấp úng nói: “Mình không biết. . . . Lúc mình tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang ở khách sạn, quần áo cũng bị người khác lột sạch, trên người. . . Mình. . . . Oa ——”

Lời còn chưa nói xong, Lương Dư Phỉ đã bắt đầu lên tiếng khóc lớn.

Nhìn Lương Dư Phỉ ở trên giường khóc lóc phảng phất như là thật sự tuyệt vọng, không biết vì sao, Tư Ngữ cảm thấy thật giả tạo. Trực giác nói cho nàng biết, nơi này có cổ quái.

“Ý của cô là, cô bị người khác cưỡng bức?” Tư Ngữ hỏi.

Bả vai nhỏ gầy của Lương Dư Phỉ rụt rụt lại, cắn răng, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ gật gật đầu.

“Có phải là do những tên súc sinh đó làm hay không!” Lục Vi lòng đầy căm phẫn nói.

Lương Dư Phỉ lại gật gật đầu.

Lục Vi vén tay áo lên, tư thế như muốn đánh lộn, hùng hùng hổ hổ nói: “Đồ con rùa đen, đến người của mình mà bọn họ cũng dám động! Chúng ta đi báo cảnh sát đi!”

“Đừng!” Vừa nghe thấy báo cảnh sát, sắc mặt Lương Dư Phỉ đột nhiên thay đổi, nói: “Bọn họ có khả năng quay lại video!”

“Video?” Lục Vi choáng váng, xin giúp đỡ mà nhìn về phía Lục Tịch, “Chị, làm sao bây giờ?”

Ánh mắt Lục Tịch khó lường mà nhìn về phía Lương Dư Phỉ, không nhanh không chậm mà nói: “Cô nói cô bị người khác. . . Nhưng mà trên người của cô lại không có bất kỳ dấu vết bị cưỡng bức nào.”

Biểu tình Tư Ngữ cổ quái mà nhìn cô, nghĩ thầm: Cô đến trên người người ta có dấu vết hay không mà cũng biết, nhìn cũng quá cẩn thận đi!

“Em. . . .” Lương Dư Phỉ ngập ngừng: "Em hôn mê, cái gì cũng không nhớ rõ."

“Cô là muốn nói, cô bị người khác cưỡng bức lúc đang hôn mê?” Tư Ngữ chen vào nói.

Lương Dư Phỉ rưng rưng nước mắt gật đầu.

“Nhưng mà vừa rồi Lục Vi hỏi có phải là những tên súc sinh đó làm hay không, cô lại gật đầu.” Tư Ngữ rất có hứng thú mà nhìn cô, nói: “Nếu là bị cưỡng bức lúc đang hôn mê, cô như thế nào biết là ai cưỡng bức cô?”

Đôi mắt Lương Dư Phỉ lập loè, ậm ừ nói: “Tôi. . . . Tôi là bị bọn họ bắt được, lúc sau mới bị hôn mê.”

“Phải không?” Tư Ngữ kéo kéo khóe miệng, cười như không cười mà nói: “Lúc cô chạy ra khỏi căn phòng kia đυ.ng vào trợ lý Tiểu Hạ của tôi, lúc ấy cô vẫn rất thanh tỉnh, xin hỏi là cô ở chỗ nào bị người khác hạ thuốc mê?”

“Tôi. . . .” Lương Dư Phỉ đột nhiên không đáp được.

Tư Ngữ tiếp theo lại hỏi: “Vì sao cô lại chạy, Lục Vi còn ở trong phòng? Có phải là cô cố ý bỏ mặc cô ấy vào nơi nguy hiểm như vậy hay không?”

“Không phải!” Sắc mặt Lương Dư Phỉ trắng bệch, vội phủ nhận. Lúc ấy tình hình rất nguy cấp, cô căn bản không có nhìn thấy rõ mình đυ.ng vào ai, bị Tư Ngữ chất vấn, luống cuống, “Tôi chạy ra ngoài, là. . . Là vì muốn tìm người khác hỗ trợ!”

“Cô không tìm.” Tư Ngữ nhất châm kiến huyết mà nói: “Cô rõ ràng đυ.ng vào người khác, vì sao không xin giúp đỡ với đối phương? Phàm là cô kêu một tiếng cứu mạng, cho dù không có ai dám quản, cũng sẽ hấp dẫn người xem náo nhiệt tới đây. Nhưng mà cô lại không nói một tiếng nào đã chạy đi.”

“Không. . . . Không phải như thế!” Lương Dư Phỉ chuyển hướng mục tiêu lên trên người Lục Vi, khóc lóc cầu xin: “Vi Vi, mình muốn cứu cậu, mình không có bỏ mặc cậu, cậu nhất định phải tin tưởng mình!”

“Mình đương nhiên tin tưởng cậu.” Lục Vi nói.

“Cô là heo sao?!” Tư Ngữ nhịn không được trực tiếp mắng Lục Vi: “Cô ta nói chuyện trước sau mâu thuẫn, trăm ngàn chỗ hở, vậy mà cô cũng tin?”

Lục Vi cả giận nói: “Chị mới là heo! Dư Phỉ đã nói là đi tìm người cứu tôi, chị vì sao muốn đổi trắng thay đen bôi nhọ cậu ấy!”

Thật sự không thể nói chuyện cùng với đồ ngốc này, nếu không một giây thôi cũng sẽ bị tức chết.

Tư Ngữ nỗ lực khắc chế cảm xúc bạo lực trong thân thể, hít sâu, nhìn Lương Dư Phỉ nói: “Vậy được, tôi hỏi lại cô. Trong căn phòng đó tổng cộng có bao nhiêu người xã giao với các cô? Hạ thuốc mê cho cô lại là mấy người nào?”

Lương Dư Phỉ: “. . . .”

Lương Dư Phỉ không biết là đang yên lặng đếm số người, hay là đang chuẩn bị bịa sẵn ra trong đầu, gắt gao cắn chặt răng không lên tiếng.

“Lúc chúng tôi xông vào, có một người ngủ như chết ở trên sô pha, thanh tỉnh thì có hai người, Lục Vi bị người ta hạ thuốc mê, nhưng cô cùng người đại diện của cô đều không thấy đâu cả.” Tư Ngữ không kiên nhẫn chờ cô giải thích, nói: “Cô nói là cô bị những tên súc sinh ở trong phòng đó nhân lúc hôn mê đưa tới nơi này, chỉ cần kiểm tra máy quay của KTV cùng khách sạn, là sẽ biết cô không có nói dối.”

Tư Ngữ dừng một chút, quay mặt nhìn Lục Tịch, nói: “Bằng vào năng lực của Lục tổng, muốn tra máy quay hai địa phương đó hẳn là không khó đi?”

Lục Tịch thật sâu nhìn nàng một cái, lại nhìn nhìn Lương Dư Phỉ ở trên giường, nói: “Khách sạn này Lục gia có đầu tư.”

Hiểu ngầm là muốn kiểm tra máy quay là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nghe vậy, sắc mặt Lương Dư Phỉ trắng đến mức sắp trong suốt, thân thể lung lay sắp đổ.

Hóa ra lúc trước người cô đυ.ng vào là trợ lý của Tư Ngữ? Vì sao Tư Ngữ lại ở KTV? Là Tư Ngữ cứu Lục Vi?

Vì sao Lục Tịch lại cùng Tư Ngữ tới đây?

Tư Ngữ Tư Ngữ, lại là ả đàn bà này!

Nếu không phải ả đàn bà này hỏi cái này hỏi cái kia, Lục Vi đã sớm tin tưởng cô. Sau khi cô chạy xong liền hối hận, nhưng mà lại không dám trở về tìm Lục Vi, cho nên mới giả dạng là mình bị người khác hạ thuốc mê rồi đưa tới khách sạn phi lễ.

Không nghĩ tới hết thảy lại bị Tư Ngữ phá hủy!

Nhìn thấy Lương Dư Phỉ bị Tư Ngữ hỏi đến á khẩu không trả lời được, Lục Vi cũng phát hiện ra không thích hợp, kinh ngạc mà nhìn cô: “Dư Phỉ, cậu không phải là đang gạt mình đi? Cậu là cố ý bỏ mặc mình rồi chạy đi một mình? Cậu cũng không có bị người khác hạ thuốc mê rồi cưỡng bức???”

“. . . .” Việc đã đến nước này, Lương Dư Phỉ còn có thể nói cái gì?

Lục Tịch dùng máy bàn liên hệ với lễ tân khách sạn, báo ra thân phận, nói muốn kiểm tra máy quay. Đối phương vừa nghe cô nói là con gái của cổ đông hàng thứ nhất Lục Chấn Nam, vội không ngừng nói: “Hẳn là có thể, Lục tiểu thư ngài muốn kiểm tra máy quay nào?”

“Đợi chút chúng tôi đi xuống xem.”

Cúp điện thoại, Lục Tịch nói với Lương Dư Phỉ ở trên giường: “Cô mặc quần áo vào trước đi.”

Nếu kiểm tra máy quay thì thật sự sẽ xong đời!

Lương Dư Phỉ tâm hoảng ý loạn, nước mắt dường như không cần diễn nữa cũng rơi đầy mặt, ôm cánh tay Lục Vi khóc lóc kể lể: “Thật xin lỗi Vi Vi, mình không phải là cố ý muốn bỏ mặc cậu, những người đó rất đáng sợ, mình sợ hãi, đầu óc mình trống rỗng, mình không biết nên làm cái gì bây giờ, mình. . . .”

“Cô thật sự dám gạt tôi???” Lục Vi khó có thể tin đánh gãy lời cô nói: “Cô gọi một cú điện thoại tôi liền chạy tới, kết quả cô lại có thể bỏ mặc tôi như vậy? Bọn họ hạ thuốc tôi, bọn họ còn hút chất cấm! Cô nói cô sợ hãi cho nên mới chạy, nhưng mà cô vì cái gì còn phải nói dối là cô bị người khác hạ thuốc rồi cưỡng bức??? Dư Phỉ, cô như thế nào lại là loại người này!”

“Vi Vi cậu nghe mình nói. . . .”

“Tôi không nghe!” Lục Vi hung hăng đẩy cô ra, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, chỉ vào cái mũi của cô, vô cùng đau đớn mà nói: “Tôi moi tim móc phổi đối tốt với cô, cô lại có thể đối xử với tôi như vậy! Cô thật quá đáng, quá làm tôi thất vọng rồi! Tôi không có loại bạn bè nào như cô!”

Không chờ Tư Ngữ cùng Lục Tịch phản ứng lại, Lục Vi bị tổn thương sâu sắc đã che mặt chạy ra khỏi phòng.

Cánh cửa “Phanh” vang lớn một tiếng.

Trong lòng Lương Dư Phỉ cũng theo đó mà run rẩy, đối diện với đôi mắt âm lãnh vô cảm của Lục Tịch, khắp cả người của cô đều phát lạnh.

“Lúc trước tôi đã cảnh cáo, cô lại làm như gió thổi bên tai.” Lục Tịch dùng thanh âm thanh lãnh độc hữu của mình, gϊếŧ người không cần dùng dao, nói: “Lương tiểu thư, tất cả những hợp đồng hợp tác của cô cùng Quang Ảnh sẽ dừng lại tại đây, tôi bảo đảm, cô về sau sẽ không có bất kỳ tài nguyên gì nữa. Đi thôi.”

Hai chữ cuối cùng là nói với Tư Ngữ.