Chương 72.

Chương 72.

Em là vợ của tôi. . . .

Đây là lần thứ ba Tư Ngữ nghe thấy Lục Tịch xưng hô như thế này.

Nàng nhất thời nghĩ không ra hai lần trước Lục Tịch nói câu này có ngữ khí và thần thái như thế nào, giờ phút này chỉ cảm thấy chữ đó đặc biệt mềm mại ngọt ngào, nhẹ nhàng dễ chịu chui vào trong lỗ tai, khiến cả trái tim của nàng run lên.

Đôi mắt chứa đầy thâm tình sâu không thấy đáy của Lục Tịch chăm chú nhìn nàng, đồng tử xinh đẹp lấp lánh ánh sáng nhạt, ôn nhu mà bao lấy bóng dáng nhỏ bé của nàng.

Trái tim Tư Ngữ đập loạn, lui về phía sau một bước.

Người phụ nữ này đang trêu ghẹo nàng.

Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là rơi vào bẫy.

Bàn tay Tư Ngữ đè lấy trái tim đang đập điên cuồng, nuốt ngụm nước miếng, hốt hoảng quay đầu đi, mất tự nhiên mà nói sang chuyện khác: “Tôi còn có việc.”

“Đi chỗ nào?” Thấy nàng xoay người muốn đi, Lục Tịch gọi nàng lại.

“Đồn công an.”

“Tôi đi cùng em.”

“. . . . Không cần!”

Tư Ngữ phất tay một cái, vội chạy đi.

Hiện tại nàng và Lục Tịch tựa như hai cái bia ngắm sống, không biết bao nhiêu phương tiện truyền thông đều đang nhìn chằm chằm vào các nàng, Lục Tịch còn tự bạo đã kết hôn, nếu mà đi cùng nàng tới đồn công an, truyền thông chắc chắn sẽ nghi ngờ mối quan hệ giữa nàng và Lục Tịch.

Tư Ngữ tìm thấy Chu Kỳ và Tiểu Hạ, ba người đi thẳng đến đồn công an địa phương.

Bài bóc phốt đã bị xóa đi, các cư dân mạng phẫn nộ chuyển sang Weibo. Mặc dù dư luận trên mạng tạm thời bị áp chế bởi đại dưa mà Lục Tịch thả ra, nhưng đủ thứ điều tiếng chửi bới Tư Ngữ vẫn liên tục không ngừng nổi lên. Liên quan đến danh dự của một người, đồn công an rất nhanh chóng thụ lý.

Thụ lý không có nghĩa là sẽ có kết quả ngay lập tức, công an bảo các nàng trở về và chờ đợi.

Biết được hiện tại Tư Ngữ đang ở cùng với Tiểu Hạ, Chu Kỳ ngẩn người, nói: “Cô cãi nhau với Lục tổng sao?”

Tư Ngữ: “. . . .”

“Chuyện này thì liên quan gì đến Lục tổng?” Tiểu Hạ hoàn toàn nghe không hiểu các nàng đang nói cái gì.

Chu Kỳ không để ý đến vẻ mặt khó hiểu của Tiểu Hạ, nhìn thẳng vào Tư Ngữ: “Lần trước lên hot search, tôi hỏi thì cô nói là giữa cô và Lục tổng không có gì, vì sao cô lại gạt tôi?”

Tư Ngữ tự biết mình đuối lý, lúng túng nói: “Tôi cũng không phải là cố ý muốn giấu chị, chủ yếu là quan hệ của tôi với chị ấy quá phức tạp. . . .”

Nghệ sĩ nhà mình lại có thể kết hôn từ ba năm trước đây, Chu Kỳ là người đại diện mà hoàn toàn không biết chuyện này, nếu đổi lại là người khác cô đã sớm trách mắng, nhưng nghĩ đến đối tượng Tư Ngữ kết hôn là Đại BOSS của công ty, Chu Kỳ đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Ban đầu cô cho rằng Tư Ngữ chỉ là một thiên kim đại tiểu thư, không nghĩ tới lại là phu nhân tổng tài!

Nếu chuyện Tieba này xử lý không tốt, bát cơm của cô còn có thể giữ được sao?

Chu Kỳ đột nhiên cảm thấy Alexander*, vốn đang rất tò mò về quan hệ giữa Tư Ngữ và Lục Tịch, hiện tại cũng không dám hỏi.

(*) Alexander: Tiếng lóng Internet, nghĩa là một người đang phải chịu rất nhiều áp lực.

Quan hệ phức tạp, chắc là liên hôn giữa các hào môn đi? Nếu là một nghệ sĩ bình thường, Chu Kỳ chắc chắn sẽ hỏi cho rõ ràng. Nhưng tổng tài và phu nhân tổng tài. . . . Vẫn là nên quên đi.

“Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không sắp xếp công việc cho cô, chờ chuyện này qua rồi nói sau.” Chu Kỳ cuối cùng cũng nói.

Hiện tại trên mạng có rất nhiều lời mắng chửi, Tư Ngữ cũng không có tâm trạng nào để làm việc.

Hai bên không tiện đường, các nàng chào Chu Kỳ rồi tách ra ở trước cửa đồn công an.

Bay tới bay lui lăn lộn một ngày, Tư Ngữ mệt rã rời, vừa thắt dây an toàn đang muốn chợp mắt một lát, Tiểu Hạ bên cạnh đột nhiên “A” một tiếng, bỗng nhìn về phía nàng: “Lục tổng đã có vợ rồi, vậy thì ngài ấy vì sao còn muốn theo đuổi chị?!”

Tư Ngữ bị câu hỏi của cô làm cho tỉnh táo vài phần, vỗ trán, buồn cười nói: “Phản xạ của em nhanh thật đấy.”

“Lục tổng như vậy là nɠɵạı ŧìиɧ đó!”

“. . . .”

“Từ từ, lúc trước chắc là chị cũng không biết Lục tổng có vợ rồi đi?”

“Biết chứ.”

“Chị biết?!” Tiểu Hạ đột nhiên cất cao giọng: “Biết mà chị vẫn còn đi thích ngài ấy?!”

“Ai, ai nói tôi thích chị ấy.” Lông mi của Tư Ngữ hơi run run.

“Chính chị nói mà, lúc quay 'Nụ Cười Của Em' chị còn theo đuổi Lục tổng! Buổi tối hôm tổ chức tiệc đóng máy, chị ăn mặc vô cùng gợi cảm nói muốn dùng sắc đẹp quyến rũ Lục tổng, chị quên rồi sao?”

“. . . .” Cô không nói thì Tư Ngữ gần như quên mất chuyện ngốc nghếch mà mình đã từng làm.

Tiểu Hạ cả kinh nói: “Chị sẽ không theo đuổi Lục tổng lúc biết ngài ấy đã có vợ chứ?! Vậy chị còn. . . . Ưm?”

Tư Ngữ bị cô ồn ào đến đau đầu, che lại cái miệng đang lải nhải của cô, nói: “Tôi chính là vợ của chị ấy.”

“Hả?!” Tiểu Hạ mở to hai mắt.

Tư Ngữ nhìn vào trong mắt cô tràn ngập sự kinh ngạc, bất đắc dĩ mà nói: “Chúng tôi đã kết hôn từ ba năm trước, bởi vì chỉ là hợp đồng hôn nhân, cho nên không có công khai với bên ngoài.”

Nói xong mới buông tay ra.

Tiểu Hạ thở hổn hển, không thể tưởng tượng nổi mà kêu: “Trời ạ ——”

“Lần trước tôi đã nói cho em biết.”

Lần trước? Tiểu Hạ nghiêng đầu cố gắng nhớ lại.

“Vẻ mặt gì đây?” Tư Ngữ tỏ vẻ buồn bã, “Hay là cảm thấy tôi trắng trẻo xinh đẹp người gặp người thích như vậy không xứng với tổng tài đại nhân của các em sao?”

“Không không không ——” Tiểu Hạ liên tục lắc đầu, cuối cùng cũng nhớ ra quả thật nàng đã từng nói mình là vợ của Lục Tịch, ngạc nhiên nói: “Lần đó em tưởng là chị nói đùa với em!”

“Không nói đùa, là sự thật.” Tư Ngữ nghiêm túc nói.

Tiểu Hạ giật mình, chậm rãi tiêu hóa thông tin, khuôn mặt lộ vẻ hoang mang nói: “Nếu chị và Lục tổng đã sớm kết hôn, sao lại còn theo đuổi lẫn nhau làm gì. Tình thú vợ vợ sao?”

Mẹ nó, còn tình thú vợ vợ. . . .

Tư Ngữ đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, xoa xoa huyệt Thái Dương, không nóng không lạnh mà nói: “Lái xe đi, tôi thấy hơi đói bụng rồi.”

Tiểu Hạ thấy vẻ mặt nàng không có hứng thú, biết được là nàng không muốn nhiều lời, ngoan ngoãn im lặng.

Tư Ngữ nhắm mắt lại mơ màng ngủ.

Không phải là nàng không tin tưởng Chu Kỳ và Tiểu Hạ nên mới không muốn nhiều lời, chỉ là không quen mở lòng dễ dàng với người khác.

Hơn nữa chuyện giữa nàng và Lục Tịch rất phức tạp, sao có thể nói rõ ràng chỉ bằng vài ba câu?

Đến nàng còn mơ hồ không rõ.

Lục Tịch về đến nhà, không nhìn thấy Tư Ngữ, biết Tư Ngữ lại đang trốn tránh cô.

Triệu a di hỏi buổi tối cô muốn ăn cái gì, Lục Tịch mệt mỏi xua xua tay nói không muốn ăn.

Cô lên lầu hai, ngừng ở trước cửa phòng Tư Ngữ, hít sâu, giống như mấy lần trước nhẹ nhàng mở cửa ra.

Bên trong quả nhiên không có người.

Căn phòng đã được Triệu a di dọn dẹp ngăn nắp, mọi thứ vẫn như trước khi Tư Ngữ rời đi, trong không khí phảng phất còn lưu lại mùi hương chỉ thuộc về nàng, nhạt đến mức gần như không ngửi thấy.

Cảm giác mất mát mãnh liệt lại lần nữa dâng lên trong lòng, Lục Tịch đóng cửa lại, lấy điện thoại ra, ngón tay tìm kiếm dãy số quen thuộc nào đó, do dự thật lâu, mới hạ quyết tâm ấn nút gọi.

Ngộ nhỡ không nghe máy. . . .

Trái tim Lục Tịch đang đập rộn ràng từ từ trở lại bình thường.

Thời gian như bị kéo dài ra.

Khi đầu dây bên kia truyền tới hai chữ khô khan “Gì vậy”, cô thở hắt ra, nắm chặt điện thoại: “Sao em còn chưa có trở về?”

Tư Ngữ vừa mới rửa sạch quả táo chuẩn bị ăn, ậm ừ nói: “Chị thả ra dưa lớn như vậy, nói không chừng mỗi ngày đều có một đám paparazzi nằm vùng ở gần biệt thự, tôi không muốn trở về làm mục tiêu.”

Lục Tịch cũng không nghĩ tới vấn đề này, dừng một chút, nói: “Vậy khi nào thì em về?”

Tư Ngữ buồn bực vẩy vẩy quả táo cho ráo nước, nói: “Chuyện đó nói sau.”

Nghe thấy nàng trả lời mình một cách qua loa, Lục Tịch trầm mặc một lát, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy có thể nói cho tôi biết hiện giờ em đang ở đâu không? Chuyện trên Tieba kia rất ồn ào, tôi chỉ là muốn biết chắc nơi em sống có an toàn hay không.”

Trước khi bài viết Tieba kia bị xóa đi, Tư Ngữ cũng có nhìn qua một chút, bình luận phần lớn là bôi xấu không có căn cứ rồi tùy tiện mắng chửi vài câu, một số cư dân mạng cực đoan tỏ ra phẫn nộ, giữa những hàng chữ hận không thể lôi nàng ra để nghiền xương thành tro bụi. Nếu không phải trước lúc xuyên sách nàng đã ở trong giới giải trí rộng lớn lăn lộn gần mười năm, Tư Ngữ đã sớm bị những bình luận đó làm cho tức giận đến mức ngất đi rồi.

Lục Tịch lo lắng nàng bị những cư dân mạng cực đoan đó tấn công sao?

Trái tim Tư Ngữ bỗng nhiên đập nhanh hơn, hắng giọng một cái, không lạnh lùng cứng rắn như lúc trước nữa mà nói: “Hiện tại tôi ở cùng với Tiểu Hạ, tiểu khu này có bảo an và máy quay theo dõi 24/24, không có thẻ từ thì những người khác không dùng được thang máy. Cảm ơn đã quan tâm.”

“. . . .”

“. . . .”

“Còn có chuyện gì nữa không?” Tư Ngữ mất tự nhiên mà sờ sờ tai.

“Em ăn chưa?”

“. . . Chưa.”

“Vậy à.” Lục Tịch tựa hồ cũng không tìm được chuyện gì khác để nói, khẽ thở dài, nói: “Em ăn trước đi.”

Tư Ngữ nhìn màn hình điện thoại tối đi một chút, mới nhớ ra là chưa ăn táo.

Không ngọt cũng không đủ giòn, chua chua ăn không ngon chút nào.

Nàng vẫn ăn hết quả táo.

Gần đây không có thông báo, cũng không có lịch trình quay chụp, nhàn rỗi đến hơi buồn chán, Tư Ngữ chỉ có thể ở trong phòng chơi điện thoại.

Chu Kỳ sợ dư luận trên mạng ảnh hưởng tới nàng, dặn dò nàng mấy lần không được lên Weibo, Tư Ngữ lại không để trong lòng.

Ấn vào thì nhìn thấy có 99+ thông báo, nàng cũng không ngạc nhiên chút nào.

Weibo của nàng vẫn luôn tắt chế độ người lạ nhắn tin, những thông báo @ này đoán chừng đều là mắng nàng, Tư Ngữ trực tiếp phớt lờ.

Ở đầu trang chủ có một đoạn video buổi họp báo của "Nữ Huấn Luyện Doanh", do weibo Quang Ảnh Official đăng tải vào buổi chiều, bìa video là khuôn mặt tuyệt đẹp cực kì nổi bật của Lục Tịch.

Cũng không biết là có phải bị nhan sắc của Lục Tịch hấp dẫn hay không mà video này đã có hơn 50 triệu lượt xem.

Tư Ngữ không suy nghĩ nhiều, click mở video.

Cuộc họp báo kéo dài hơn nửa tiếng vừa dài dòng vừa nhàm chán, nào là thực tập sinh rồi đến huấn luyện viên. . . . Tư Ngữ nghe mà như lọt vào trong sương mù, cả video chỉ nhìn chăm chú vào Lục Tịch, khuôn mặt kia bất kể là quay chụp ở góc nào cũng đều đẹp đến mức khiến người khác không thể bỏ qua.

Vào mấy phút cuối của video, có một phóng viên đứng lên hỏi chuyện riêng tư của Lục Tịch.

Mặc dù đoạn phỏng vấn này đã xem cùng với mọi người lúc ở công ty, nhưng khi xem lại một lần nữa, tâm tình hình như lại không giống nhau.

Nàng kéo thanh tiến trình về phía trước, dừng lại ở giây khi Lục Tịch nói câu “Cô ấy là vợ của tôi”.

Nhìn Lục Tịch nở nụ cười mỉm nhưng cũng đủ kinh diễm, Tư Ngữ hơi thất thần.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lục Tịch cười, ngoại trừ đẹp mắt, nàng không tìm được từ nào thích hợp hơn để miêu tả.

Lúc nói câu đó, đôi mắt thanh lãnh của Lục Tịch phảng phất như đang tỏa sáng, ôn nhu nhìn thẳng vào ống kính, thật giống như là đang nói với nàng. . . .

Tư Ngữ cảm giác có thứ gì đó nhảy ra, hoa chân múa tay nhảy nhót trong lòng nàng, mừng rỡ reo hò.

Đến 100 nghìn bình luận cũng chưa kịp xem, nàng lại giống như là bị bỏng ném điện thoại xuống, che lại ngực, nằm ngửa ở trên giường.

Thật lâu sau nhịp tim đập vội vã mới trở lại bình thường.

Vẻ mặt của nàng trống rỗng mờ mịt, nhưng tâm trí lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Nghĩ đến Lục Tịch, nghĩ đến mối quan hệ phức tạp nói không rõ tình cảm giữa hai người trong khoảng thời gian này.

Nàng không phải là hoàn toàn không có cảm xúc gì với Lục Tịch.

Những lần Lục Tịch hôn nàng, lấy lòng nàng, nàng xác thật có động tâm.

Mặc kệ là xuất phát từ sắc đẹp, hay là tham luyến sự ôn nhu kia, Tư Ngữ không thể không thừa nhận, nàng có chút thích Lục Tịch.

Nhưng điều này không đủ để khiến nàng bất chấp tất cả đánh cược ở lại đây.

Lúc trở về Tiểu Hạ còn hỏi nàng vì sao không về nhà, Tư Ngữ đột nhiên không trả lời được.

Nàng thường nhớ tới căn nhà cũ nát đã từng sinh sống vài thập niên cùng với bà nội, tuy rằng bà nội sớm đã không còn nữa, nhưng lúc nàng không phải đi làm vẫn sẽ trở về ngắm nhìn, bởi vì nơi đó chứa đựng quá nhiều hồi ức hạnh phúc của nàng. Mà nơi này tất cả đều như là nàng trộm được, cho dù là thân phận, hay là thân tình với Lục lão phu nhân, và sự yêu thích của Lục Tịch.

Xuyên qua được gần một năm, sự ấm áp ở đây mà nàng có thể cảm nhận được đã ít lại càng ít, nàng thậm chí còn không xác định được thế giới này có thật sự tồn tại hay không.

Nàng cũng rất muốn về nhà, nhưng mà nhà của nàng không ở nơi này.

Nếu ý chí có thể sắt đá thì tốt rồi, công lược hoàn thành, tiêu sái rời đi, không vấn vương điều gì.

Nàng đương nhiên biết trốn tránh không phải là cách hay, nhưng mà không tránh thì mỗi ngày đối mặt với Lục Tịch tâm trí sẽ còn rối loạn hơn.

Hơn nữa hiện giờ còn có chuyện trên Tieba kia, nàng nào có tâm trạng đi suy nghĩ đến chuyện yêu đương.

Bên đồn công an đã có kết quả.

Ngày hôm sau, Tư Ngữ cùng Tiểu Hạ, Chu Kỳ đi đến đồn công an.

Lúc nhìn thấy thông tin mà công an tra ra được, các nàng đều bị chấn kinh.

Thông tin đăng ký tài khoản của người đăng tải cho thấy đó là Trịnh Hiểu Yến, và vị trí IP của người đăng đã tìm được là của Lương Dư Phỉ.

Chu Kỳ giật mình nói: “Có khi nào chỉ là trùng tên trùng họ không?”

Tư Ngữ nhìn hai cái tên này thêm vài lần, xác định không có nhìn lầm, nhíu mày, nói: “Trợ lý của Lương Dư Phỉ cũng tên là Trịnh Hiểu Yến.”

Cho nên không có khả năng trùng hợp như vậy.

Công an cũng tìm ra số điện thoại đăng ký của tài khoản đăng bài, Tiểu Hạ vội lấy điện thoại ra, nhập hết mười một con số vào, phía dưới dãy số lập tức hiện lên mấy chữ “Truyền thông Thiên Sách Trịnh Hiểu Yến”.

Chu Kỳ tập trung suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Có thể là Lương Dư Phỉ dùng tài khoản trợ lý của cô ta để đăng bài.”

Tư Ngữ mím môi không nói gì.

Trong ấn tượng của nàng, Trịnh Hiểu Yến là một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, chịu thương chịu khó, thân thiện với mọi người, dù biết nàng có xích mích với Lương Dư Phỉ, Trịnh Hiểu Yến từ trước tới nay vẫn luôn khách khí với nàng.

Trịnh Hiểu Yến hoàn toàn không có lý do gì để bôi xấu nàng, cho nên chỉ có thể là Lương Dư Phỉ.

Nhưng mà Lương Dư Phỉ sao lại biết chuyện của năm đó?

Tư Ngữ vừa đọc tiểu thuyết xong đã vội vàng xuyên qua đây, nàng dám chắc trăm phần trăm, trong tiểu thuyết không có viết chuyện nguyên nữ phụ bắt nạt bạn học.

Chẳng lẽ người xuyên vào Lương Dư Phỉ có bàn tay vàng nào đó, có thể biết được tình tiết bên ngoài tiểu thuyết? Cũng không phải, nếu Lương Dư Phỉ thực sự có cái năng lực kia thì đã sớm bôi xấu rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ?

Hay là Lương Dư Phỉ thuê người điều tra nàng?

Lương Dư Phỉ hận nàng thấu xương, vì để bôi xấu nàng mà đặc biệt đi điều tra chuyện thời sơ trung của nàng không phải là không có khả năng.

Nhưng tại sao lúc trước không điều tra mà phải chờ đến lúc này?

Lúc trước Lương Dư Phỉ hao hết tâm tư đi quyến rũ Lục Tịch, Tư Ngữ còn chưa biết chuyện Trương Tiểu Đào, thời điểm đó thích hợp nhất để bôi xấu nàng, làm vậy không những có thể huỷ hoại sự nghiệp của nàng, còn có thể phá hỏng ấn tượng của Lục Tịch đối với nàng, có thể nói là một công đôi việc. Vì sao cố tình lại chọn thời điểm này?

Hay là bởi vì sau khi "Nụ Cười Của Em" phát sóng, một nữ thứ hai như mình cướp mất sự chú ý vốn dành cho nữ chính Lương Dư Phỉ?

Vốn dĩ cho rằng Lâm Sảng là người có khả năng đăng bài bôi xấu nhất, nếu đúng là như vậy thì có thể trực tiếp đi kiện, có ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện của Trương Tiểu Đào làm chứng, Tư Ngữ chắc chắn sẽ thắng, còn có thể làm sáng tỏ sự thật.

Hiện tại tra ra người đăng tải bài viết là Lương Dư Phỉ, muốn kiện đối phương tội bôi nhọ danh dự cũng có thể thắng, bởi vì Lương Dư Phỉ xưng là bạn học trước kia của Tư Ngữ, đây là nói sai sự thật. Nhưng nếu làm như vậy, vẫn chưa làm sáng tỏ được chuyện năm đó Tư Ngữ bắt nạt bạn học, bởi vì trong bài viết đó có rất nhiều bạn học thật cũng lên tiếng, cư dân mạng sẽ cảm thấy Lương Dư Phỉ chỉ là vì ghen ghét mới đăng bài, bọn họ vẫn sẽ tin tưởng “chân tướng” mà bạn học thật nói.

Tư Ngữ đau đầu không thôi.

Chu Kỳ hỏi nàng: “Muốn kiện không?”

Tư Ngữ xoa nhẹ khuôn mặt một lát, im lặng.

Chu Kỳ lại nói: “Có thể kiện Lương Dư Phỉ trước, sau đó để Trương Tiểu Đào xuất hiện làm sáng tỏ giúp cô.”

Tư Ngữ vẫn không nói gì.

Lương Dư Phỉ thì nhất định là phải kiện, nhưng mà làm thế nào để sáng tỏ lời đồn?

Tin đồn bắt nạt bạn học này, nói cho cùng là bởi vì Trương Tiểu Đào lấy trộm đồng hồ của nguyên nữ phụ nên mới gây nên chuyện, mà bất luận Trương Tiểu Đào có đồng ý đứng ra trước mặt mọi người để làm sáng tỏ hay không, cứ cho là Trương Tiểu Đào đồng ý đứng ra, cư dân mạng sẽ tin tưởng sao? Những người đó chắc chắn lại cho là Tư Ngữ mua chuộc Trương Tiểu Đào để tẩy trắng giúp mình.

Chu Kỳ cũng biết đây không phải là một biện pháp tốt, đi đi lại lại mấy bước, nói: “Về công ty trước đi, thảo luận với bọn họ xem có cách nào giải quyết tốt hơn không.”

Ba người rời khỏi đồn công an.

Tư Ngữ ngồi ở trong xe trầm tư.

Vì sao người bôi xấu nàng không phải là Lâm Sảng?

Nếu không phải là vì muốn bôi xấu nàng, tại sao Lâm Sảng tự dưng lại đi kết bạn trên WeChat với Trương Tiểu Đào rồi hỏi thăm chuyện năm đó?

Hơn nữa sau khi Lâm Sảng hỏi thăm xong thì không lâu sau Lương Dư Phỉ liền đăng bài, đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là giữa hai người này có liên hệ gì đó?

Tư Ngữ sầu đến sứt đầu mẻ trán, cánh tay bị người khác huých vài cái, nàng liếc mắt nhìn Tiểu Hạ bên cạnh đang cúi đầu chơi điện thoại, buồn bực mà nói: “Cái gì?”

Tiểu Hạ không ngừng huých nàng, vừa huých vừa nói: “Hóa ra Lâm Sảng và Lương Dư Phỉ quen biết lẫn nhau, Lâm Sảng còn vừa phát Weibo đi dạo phố với nhau.”

Tư Ngữ chộp lấy điện thoại của cô, nhìn thấy nửa giờ trước Lâm Sảng phát Weibo cùng đi mua sắm điên cuồng với Lương Dư Phỉ.

Lâm Sảng và Lương Dư Phỉ không chỉ có quen biết mà còn tương tác qua lại trên Weibo từ bốn tháng trước.

Bốn tháng trước, vừa đúng lúc Tư Ngữ tham gia buổi lễ long trọng, trong buổi lễ đó gặp phải Lâm Sảng, bị Lâm Sảng nói cho biết chuyện Trương Tiểu Đào. Ngày đó nàng nhớ rõ Lương Dư Phỉ cũng tới.

Lâm Sảng hỏi thăm chuyện năm đó, Lương Dư Phỉ quay đầu liền bôi xấu nàng trên Tieba, hai người kia còn quen biết nhau. . . Sao lại trùng hợp như vậy?

. . .

Đôi chân của Lâm Sảng mỏi nhừ không đi nổi nữa, ngồi ở trên ghế salon nghỉ ngơi.

Lương Dư Phỉ cầm mấy túi xách đi tới, hào hứng tràn trề hỏi cô: “Cái nào đẹp hơn? Chọn giúp tôi một cái đi.”

Lâm Sảng nghiêm túc so sánh một lát, chỉ vào một cái trong đó nói: “Tôi thích cái này.”

“Tôi cũng thích cái này.” Lương Dư Phỉ vui vẻ chạy đi quẹt thẻ.

Sau đó hai người xách theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi cửa hàng sang trọng đó.

Những thứ này hầu hết là do Lương Dư Phỉ mua, Lâm Sảng đỏ mắt không chịu được, nói: “Chỗ này chắc cũng tốn không ít tiền đi?”

“Tàm tạm thôi, cũng chỉ có mười vạn.”

Cũng chỉ có mười vạn!

Lâm Sảng nghe thấy cô nói rất nhẹ nhàng, nhịn không được hỏi: “Cô đóng vai nữ chính nhiều như vậy, có phải kiếm được rất nhiều tiền đúng không?”

Lương Dư Phỉ nói thầm một con số vào bên tai cô.

Lâm Sảng hít sâu vào một hơi, ghen tị nói: “Thật hâm mộ cô, tôi xuất đạo được nhiều năm như vậy còn chưa được đóng vai nữ chính. Đừng nói là nữ chính, tôi không đi đóng phim được nửa năm rồi, người đại diện cũng không sắp xếp công việc cho tôi, cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ phải uống gió Tây Bắc mất.”

Điểm này thì Lương Dư Phỉ cùng cảnh ngộ với cô nên rất thông cảm, thở ngắn than dài mà nói: “Tôi cũng đã rất lâu rồi không đi đóng phim.”

“Nhưng mà cô còn có bạn gái!” Lâm Sảng nói: “Bạn gái cô đóng nhiều phim điện ảnh như vậy, còn toàn là vai nữ chính, chắc chắn rất có tiền.”

Lương Dư Phỉ không biết rốt cuộc Lâm Diệc Ngôn có bao nhiêu tiền tiết kiệm, có điều cô biết Lâm Diệc Ngôn ở thành phố B có ba căn nhà. Thật ra có người bao nuôi cũng khá tốt, đóng phim gì đó vừa mệt lại vừa vất vả.

Nghĩ đến Lâm Diệc Ngôn, tâm trạng Lương Dư Phỉ lại vui vẻ, nhìn vẻ mặt ủ rũ của Lâm Sảng, nói: “Đi, tôi mời cô ăn một bữa cơm.”

Điện thoại Lâm Sảng vang lên, lúc nhìn thấy trên màn hình hiển thị mấy chữ “Công ty cổ phần hữu hạn Quang Ảnh Giải Trí”, cô còn tưởng là mình bị hoa mắt, kéo Lương Dư Phỉ lại gần nói: “Cô nhìn giúp tôi xem trên màn hình đang hiện chữ gì?”

“Quang Ảnh Giải Trí. . . .” Lương Dư Phỉ đọc được một nửa bỗng dừng lại, biểu tình có chút kỳ quái.

Lâm Sảng không chú ý tới phản ứng của cô, vào lúc tiếng chuông sắp kết thúc ấn nút nghe máy: “Alo?”

“Là Lâm Sảng Lâm tiểu thư sao?” Đối phương nói: “Xin chào, tôi là trợ lý của Quang Ảnh Giải Trí, tôi tên là Trần Nghiên. Là như thế này, công ty chúng tôi đang chuẩn bị quay một bộ phim cổ trang, hiện tại đang tuyển diễn viên, chúng tôi cảm thấy ngài rất phù hợp với bộ phim này, muốn mời ngài tới công ty chúng tôi để thử vai. Xin hỏi hiện giờ ngài có bận gì không?”

“Thử vai?!!!” Lâm Sảng kích động đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên, không cần nghĩ ngợi mà nói: “Được được, hiện tại tôi rất rảnh! Giờ đi thẳng đến công ty của các cô sao?”

“Đúng vậy.”

“Tôi lập tức đến đây!”

Lâm Sảng cúp điện thoại, trả lại mấy cái túi lớn túi nhỏ trong tay cho Lương Dư Phỉ, hưng phấn mà nói: “Tôi không thể ăn cơm cùng cô rồi, tôi phải đến Quang Ảnh để thử vai. Hẹn cô hôm khác, tạm biệt!”

Lương Dư Phỉ không cầm chắc, có mấy túi rơi xuống mặt đất, đợi lúc cô nhặt mấy túi đó lên thì Lâm Sảng đã sớm không thấy bóng dáng.

Nửa năm không có thông báo không đi đóng phim, thu nhập bằng không, đột nhiên nhận được thông báo đi thử vai, Lâm Sảng quả thật mừng đến phát điên rồi, cô cũng không quan tâm là thật hay là giả, logic hay không logic, cô lái xe chạy thẳng một mạch đến cao ốc Quang Ảnh, rồi chạy đến trước quầy lễ tân nói họ tên và mục đích tới đây, lễ tân trực tiếp cho cô đi, còn mỉm cười nói cho cô biết người phỏng vấn đang chờ cô ở phòng nào tầng nào.

Lâm Sảng tìm được phòng đó rồi, lúc đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Tư Ngữ cùng Chu Kỳ, Tiểu Hạ tùy ý ngồi ở bên trong, cô ngẩn người, tưởng là đi nhầm, muốn lui ra ngoài.

“Lâm Sảng.” Tư Ngữ đứng lên đi tới chỗ cô, tươi cười ôn hòa mà nói: “Cô không đi nhầm đâu, là tôi gọi cô lên đây.”

Lâm Sảng rất khó hiểu: “Không đúng, rõ ràng là có người gọi tôi tới đây để thử vai.”

“Chuyện thử vai thì lát nữa nói sau.” Tư Ngữ chỉ vào chỗ trống trên sô pha, “Mời ngồi.”

Lâm Sảng không nhúc nhích, biểu tình khó chịu nói: “Cô tìm tôi làm cái gì?”

Tư Ngữ cũng không miễn cưỡng, đứng đối diện với cô, sắp xếp lại lời nói một chút, nói: “Có người lấy chuyện Trương Tiểu Đào công kích tôi, chắc cô biết rồi nhỉ?”

Chuyện đó rất ồn ào, lên hot search vài lần đều bị xóa đi, làm một con cá mặn nhàn rỗi ở nhà cả ngày, Lâm Sảng mỗi ngày lướt Weibo sao có thể không biết. Cô hếch cằm, lỗ mũi hướng về phía Tư Ngữ, hừ lạnh một tiếng, nói: “Làm chuyện trái với lương tâm, hiện tại cô biết sợ rồi?”

Tư Ngữ cảm thấy phản ứng này của cô có chút ý vị sâu xa, không giống như là chột dạ, là tức giận thì đúng hơn.

“Trương Tiểu Đào cũng đã nói cho cô biết chuyện kia là bị hiểu lầm, vì sao cô còn cảm thấy là tôi làm chuyện trái với lương tâm?”

Lâm Sảng nghẹn họng, bướng bỉnh nói: “Ai biết có phải là cô uy hϊếp Tiểu Đào khiến cô ấy mới không dám nói hay không.”

Tư Ngữ thong thả ung dung mà nói: “Nếu năm đó tôi thật sự làm những chuyện thiếu đạo đức như vậy, Trương Tiểu Đào hẳn là phải hận tôi, bị tôi uy hϊếp, cô ấy hoàn toàn có thể đứng ra nói cho mọi người biết, như vậy có thể mượn cơ hội đó hủy hoại danh dự của tôi. Không phải sao?”

“Bây giờ là xã hội pháp trị, nhà tôi cũng không có ai làm quan chức lớn, cô cảm thấy tôi có thể lấy cái gì ra để uy hϊếp Trương Tiểu Đào?”

“Nếu những tin đồn đó là sự thật, Trương Tiểu Đào đã nắm được nhược điểm của tôi, phải là cô ấy uy hϊếp tôi mới đúng chứ?”

Lâm Sảng cảm thấy nàng nói hơi có lý, nghẹn lời một lát, vẫn mạnh miệng nói: “Vậy. . . Cũng có thể là cô đi mua chuộc cô ấy.”

Tư Ngữ bật cười nói: “Nếu muốn mua chuộc cô ấy, tôi sẽ làm điều đó triệt để hơn, cho cô ấy đủ nhiều tiền, để cô ấy đứng ra làm sáng tỏ giúp tôi, làm gì còn phải tốn công vô ích đi tìm cô?”

Lâm Sảng mở miệng, không tìm được câu gì để phản bác, nhưng lại bắt được từ mấu chốt, nhíu mày không vui nói: “Vậy rốt cuộc cô tìm tôi làm cái gì? Cô sẽ không cho rằng bài viết kia là do tôi đăng đấy chứ?!”

“Tôi biết không phải là cô.” Tư Ngữ nói: “Công an đã giúp chúng tôi tra được người đăng bài viết đó, là Lương Dư Phỉ.”

“. . . . Cái gì?!” Lâm Sảng rất là kinh ngạc, “Lương Dư Phỉ? Sao lại là cô ta?!”

Tư Ngữ không bỏ qua bất kỳ nét mặt thay đổi nào của cô, không nhìn ra một chút dấu vết diễn kịch, giống như phản ứng bản năng hơn, hơi trầm ngâm, nói: “Cho nên, cô cũng không biết Lương Dư Phỉ muốn bôi xấu tôi.”

“Cô ta muốn bôi xấu cô thì tôi làm sao biết được!” Lâm Sảng bực tức giống như là con mèo bị dẫm vào đuôi, chỉ vào nàng hùng hùng hổ hổ nói: “Quả thật là tôi nhìn cô không vừa mắt, sau 'Nụ Cười Của Em', nhìn thấy cô đóng vai một kẻ bắt nạt bạn học nên tôi nghĩ tới Trương Tiểu Đào, rồi thêm WeChat cũng chỉ là để hàn huyên vài câu. Cô cho rằng tôi hỏi thăm chuyện năm đó là vì muốn bôi xấu cô sao? Tôi khinh! Tôi mới không đê tiện giống như cô!”

Nàng làm cái gì mà bị gọi là đê tiện???

Bị người khác chỉ vào mũi mà mắng, Tư Ngữ một chút cũng không cảm thấy tức giận.

Tại buổi lễ đó, Lâm Sảng ghen ghét nói nàng này nọ, Tư Ngữ đã biết Lâm Sảng bất mãn với nàng, chỉ là không nghĩ tới Lâm Sảng đanh đá chua ngoa như thế, nhưng lại là một người thẳng tính.

Có điều cẩn thận suy nghĩ lại, quả thật Lâm Sảng không có làm chuyện đâm sau lưng nàng. Tới Quang Ảnh phỏng vấn Lâm Sảng không được chọn, nàng được chọn, lúc ấy Lâm Sảng nổi giận đùng đùng chạy tới chất vấn nàng. Trong buổi tiệc tối long trọng đó, Lâm Sảng cũng là trực tiếp chất vấn nàng có phải là đã ôm đùi của cao tầng Quang Ảnh nào đó hay không, đồng thời còn hỏi nàng có nhớ chuyện năm đó bắt nạt Trương Tiểu Đào không.

Nếu Lâm Sảng thật sự muốn bôi xấu nàng, thì hoàn toàn không cần phải nhắc nhở nàng về chuyện năm đó, càng không cần phải đi hỏi Trương Tiểu Đào, do đó gỡ bỏ được nghi ngờ.

Nói như vậy, hóa ra là mình tiểu nhân chi tâm?

Nhìn Lâm Sảng tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, Tư Ngữ lúng túng nói: “Thật xin lỗi, là tôi có thái độ không tốt, trước tiên cô đừng nóng giận. Thật ra tôi tìm cô là vì muốn hỏi cô một chuyện, chuyện Trương Tiểu Đào này có phải cô đã kể cho Lương Dư Phỉ hay không?”

“. . . .” Trên mặt Lâm Sảng hiện vẻ hoảng loạn.

Nhìn thấy phản ứng này của cô, Tư Ngữ cảm thấy là mình đoán đúng rồi, chậm rãi nói: “Là cô cũng không sao cả, người đăng bài viết không phải là cô, có kiện cũng sẽ không liên quan đến cô. Tôi chỉ là muốn biết, lúc cô nói chuyện với Lương Dư Phỉ, có nhắc tới chuyện đó chỉ là hiểu lầm hay không?”

Lúc này Lâm Sảng rất cảnh giác, mím môi thật chặt không chịu nói gì.

Tư Ngữ vỗ vỗ bả vai cô, kiên nhẫn mà nói: “Có phải đã rất lâu rồi cô không được nhận vai diễn đúng không?”

Lâm Sảng cho là nàng muốn chế nhạo mình, sắc mặt xanh mét, hất tay nàng ra cả giận nói: “Không phải chuyện của cô.”

Tư Ngữ không bực không tức, cầm lấy một phần hợp đồng trên bàn, đưa tới trước mắt cô, nói: “Nếu cô có thể giúp được tôi, tôi lập tức cho cô một vai diễn.”