Chương 77.

Chương 77.

Đêm đầu tháng sáu không tính là mát mẻ, trong gió xen lẫn với hơi nóng từ từ thổi qua, trong sân những cây ngọc lan ở dưới ánh đèn đường ảm đạm đang lười biếng lay động cành lá, mùi hoa tỏa ra bốn phía.

Lúc Lục Tịch bước ra khỏi phòng ngủ chính, đồng hồ điện tử treo tường ở dưới lầu vừa vặn nhảy sang 23:00.

Đêm đã khuya, mọi người hầu như đã ngủ, trong biệt thự rất yên tĩnh.

Đèn ngoài hành lang chiếu vào người cô, mái tóc có chút rối, chiếc váy ngủ trên người hơi nhăn lại, trên khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng vẫn còn lưu lại hai mạt ửng hồng.

Cô đứng ở cửa thoáng ổn định lại hơi thở, xoay người về phòng cho khách, lúc đi ngang qua một căn phòng nào đó, cửa bỗng được mở ra.

Lục Vi vừa mới đi ra khỏi phòng suýt chút nữa đυ.ng vào cô, nhìn kỹ lại, bực bội mà nói: “Chị làm gì thế, hơn nửa đêm không đi ngủ đi còn ở đây làm cái gì.”

“Đang chuẩn bị đi ngủ.” Lục Tịch liếc mắt nhìn quần áo và trang dung của cô, nhíu mày, hỏi: “Đã trễ thế này em còn muốn đi đâu?”

“Có người chị em đêm nay tổ chức sinh nhật, mời em qua đó chơi.”

Lục Vi trời sinh mê chơi, trước kia Lục Tịch chưa bao giờ quản cô, từ lần nọ cô suýt chút nữa bị Lương Dư Phỉ hãm hại, mới nhận ra mình thật sự quá ít quan tâm đến cô em gái này.

Vẫn là phải quan tâm.

“Ở bên ngoài không được uống rượu linh tinh, đừng chơi quá lâu.” Lục Tịch nghiêm mặt mà nói.

“Em biết rồi, chị mau đi ngủ đi, ngủ ngon!” Lục Vi vô tâm vô phế đáp ứng, đang muốn vội vàng rời đi, vừa mới đi được một bước đã quay lại, kéo lấy Lục Tịch đang chuẩn bị đi về phía phòng ngủ cho khách, “Không phải chị nói muốn ngủ sao?”

Lục Tịch gật gật đầu.

“Vậy sao chị không ngủ ở trong phòng chị?” Lúc trước Lục Vi đi đóng phim không có ở nhà, cô còn chưa biết chuyện Lục Tịch và Tư Ngữ ngủ riêng.

Lục Tịch liếc mắt nhìn hướng về phòng mình, sắc mặt dịu đi, nói: “Tư Ngữ ở bên trong. Chị ngủ phòng cho khách.”

“Chị ấy ngủ phòng chị, để chị ngủ phòng cho khách?” Lục Vi kinh ngạc nói: “Hai chị cãi nhau sao?”

“Suỵt ——” Lục Tịch ra hiệu cho cô đừng ồn ào, “Không có cãi nhau.”

“Không cãi nhau thì chị ngủ phòng cho khách làm gì?” Lục Vi hoàn toàn không tin, cô cùng Tư Ngữ lúc nào gặp mặt cũng cãi nhau, đối với Tư Ngữ vẫn luôn có thành kiến, nhỏ giọng hỏi: “Chị ấy đuổi chị ra ngoài?”

“... Cô ấy không có đuổi chị, là chị chủ động ngủ phòng cho khách.” Lục Tịch lườm cô, “Bọn chị bây giờ rất ổn, không được nói lung tung.”

Lục Vi nửa tin nửa ngờ, vẫn không chịu bỏ qua hỏi: “Nếu rất ổn thì sao lại muốn ngủ riêng?”

Ánh mắt Lục Tịch khẽ chuyển động, cô vén mái tóc đang xõa trước ngực ra đằng sau, sắp xếp lại lời nói, “Ngủ riêng an toàn hơn.”

“An toàn hơn?” Lục Vi như lọt vào trong sương mù, “Chị có ý gì?”

Lục Tịch không muốn nói thêm nữa, biểu tình thay đổi, lãnh đạm hỏi: “Em có đi nữa hay không?”

“Đi đi đi.” Lục Vi nói vậy những vẫn không buông cô ra, tròng mắt chuyển động, nói: “Chị, em hỏi chị chuyện này.”

“Nói đi.”

“Chuyện đó...” Tựa hồ là khó có thể mở miệng, Lục Vi tạm dừng một chút mới nói: “Chị và Tư Ngữ rốt cuộc đã làm chuyện đó chưa?”

“....”

“Nói một chút đi mà, em bảo đảm không nói cho người khác.” Trong mắt Lục Vi tràn đầy bát quái cùng tò mò.

Lục Tịch mím môi, nói: “Chưa.”

“Chưa?” Lục Vi vẫn không tin, mở to mắt, chỉ vào vị trí nào đó trên cổ cô: “Vậy đây là cái gì?”

Lục Tịch cúi đầu nhìn, tất nhiên là không nhìn thấy gì cả, cô vô thức đưa tay chạm vào đó, còn chưa có chạm vào làn da, chợt nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, giật mình.

Trong căn phòng tràn ngập ái muội, người phụ nữ bị hôn đến nỗi tay chân nhũn ra khẽ dựa vào trên vai cô thở dốc, mềm giọng nói: “Không cho phép mặc như này quyến rũ em lần nữa.”

“...Tôi không có.”

“Không có?”

Nàng cười khẽ ra tiếng, nói: “Vậy lần sau đổi kiểu nào kín đáo hơn đi.”

Vừa dứt lời, người kia đột nhiên vùi đầu vào cổ cô mυ"ŧ thật mạnh một cái.

.... Cho nên đã để lại dấu vết?

Nghĩ đến cảnh vừa rồi hai người hôn nhau mãnh liệt, trái tim Lục Tịch bỗng đập nhanh hơn.

Lục Vi có thể nhìn thấy trong đôi mắt thanh lãnh của cô bỗng tràn đầy nhu tình, nhướng mày, nói tiếp: “Nếu chưa làm thì vết dâu tây nhỏ này ở đâu ra, đừng nói với em là chị tự mυ"ŧ.”

Dâu tây nhỏ...

Xem ra Lục Vi đã hiểu lầm.

Tuy rằng cô cùng Tư Ngữ chỉ là ôm ấp hôn hít, nhưng chuyện riêng tư như vậy Lục Tịch cũng không định nói cho người thứ ba, cô lấy tay che vết dâu tây lại, gương mặt thay đổi, lại trở về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, nói: “Trẻ con đừng có hỏi nhiều như vậy.”

“Hừ.”

Lúc đứng ở trước gương, nhìn thấy trên cổ trắng nõn của mình có dấu hôn như quả dâu tây nhỏ, Lục Tịch hơi thất thần.

Tư Ngữ hôn cổ cô khi cô đang hứng, lại đè nàng hôn sâu một lần nữa, lúc ấy không cảm thấy có gì đó không ổn, hiện tại nhìn thấy dấu hôn rõ ràng này, cô không kìm nổi suy nghĩ Tư Ngữ cố tình làm thế.

Cũng may là màu khá nhạt, dùng kem che khuyết điểm một chút hẳn là có thể che được.

Ngày hôm sau bị gọi đi ăn bữa sáng, Tư Ngữ bước ra khỏi phòng gặp phải Lục Tịch, nhìn thấy dưới đôi mắt cô có quầng thâm mờ mờ, hồ nghi hỏi: “Chị thức đêm sao?”

Lục Tịch lắc đầu, nói: “Có hơi mất ngủ. Em thì sao?”

“Em... em ngủ rất ngon, còn có một giấc mơ đẹp.”

Mới là lạ.

Tối hôm qua sau khi Lục Tịch đi về phòng, Tư Ngữ nằm ở trên giường nghĩ ngợi lung tung, càng nghĩ càng hưng phấn, một lúc lâu sau mới ngủ.

Có điều nàng không có quầng thâm mắt.

Nói dối chột dạ, nàng giả vờ nhìn sang chỗ khác, chậm rãi bước xuống lầu.

“Tối hôm qua tôi mơ thấy em.” Lục Tịch bỗng nói.

Tư Ngữ tim đập loạn một nhịp, lắp bắp hỏi: “Mơ, mơ thấy cái gì?”

Lục Tịch bước tới thì thầm vào tai nàng: “Mơ thấy làm một chuyện rất thân mật với em.”

“Chuyện rất... thân mật?” Tư Ngữ lẩm bẩm.

“Đúng vậy, còn thân mật hơn cả hôn môi.” Ánh mắt Lục Tịch hơi tối lại, giọng nói khàn khàn đầy ma lực, “Muốn biết chi tiết không?”

Trong đầu “ong” một tiếng, Tư Ngữ chỉ cảm thấy khí huyết xông thẳng lên đầu, bên tai nóng lên. Nàng vừa mở miệng, khóe mắt lại thoáng thấy có người nào đó đi ra khỏi phòng, vội vàng ngậm lại.

“Sao lại đứng ở đây?” Lục lão phu nhân được bảo mẫu đẩy ra ngoài.

“....”

“....”

Tư Ngữ liếc mắt nhìn Lục Tịch một cái, hít sâu, nở một nụ cười với Lục lão phu nhân: “Bà nội, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Lục lão phu nhân nhìn chằm chằm vào mặt nàng, “Sao mặt con lại đỏ như vậy?”

“Chắc tại nóng quá...”

Lục lão phu nhân không nghi ngờ gì.

Tư Ngữ cảm thấy mình hoàn toàn là bị Lục Tịch dạy hư. Sau khi Lục Tịch đi rồi, trong đầu nàng chỉ toàn suy nghĩ về giấc mơ thân mật mà cô nói đến, nghĩ đến ruột gan cồn cào, mất hồn mất vía.

Ngay cả Lục lão phu nhân cũng nhận thấy sự khác lạ của nàng, nhìn khuôn mặt nàng đỏ ửng mãi không nhạt đi, lo lắng hỏi: “Kiều Kiều, có phải con phát sốt rồi không?”

Tư Ngữ ấp úng nói: “Không có không có, con... con dễ đỏ mặt khi nóng lắm. Không sao đâu bà nội, con đi rửa mặt một lát là ổn.”

Nàng vào trong toilet, dùng nước lạnh rửa mặt, cuối cùng mới tỉnh táo đôi chút.

Đều tại Lục Tịch, sáng sớm đã nói chuyện ái muội trêu chọc nàng!

Trước kia sao nàng không phát hiện ra người phụ nữ này không biết xấu hổ như vậy???

Trêu chọc xong là chạy đi luôn, thật là quá đáng!

Dựa vào cái gì mà mỗi lần đều là cô trêu chọc mình?

Tư Ngữ khẽ cắn môi, lấy điện thoại ra vào WeChat, ấn vào ảnh đại diện của Lục Tịch và gửi một tin nhắn.

Trong phòng họp lớn.

Lục Tịch ngồi ngay ngắn ở chủ vị, trên mặt không chút biểu cảm, nghe mấy người điều hành thảo luận vài ngày nữa sẽ ra mắt trò chơi "Thần Vực", màn hình điện thoại đặt trên bàn lặng lẽ sáng lên.

Cô không để ý lắm liếc mắt, nhìn thấy tên người gửi tin nhắn, đôi mắt khẽ nheo lại, cầm lấy điện thoại, mở khóa xem tin nhắn.

Ngữ: “Buổi tối chờ Tịch trở về rồi chúng ta tâm sự chi tiết ~”

Ngón tay dừng trên màn hình của Lục Tịch run run, trong lòng cũng khẽ run lên.

“Lục tổng, ngài cảm thấy thế nào?” Cuộc thảo luận kết thúc, một cán bộ cấp cao nhìn về phía người ra quyết định ngồi trên chủ vị.

Chỉ thấy Lục tổng luôn cẩn trọng luôn nghiêm túc của bọn họ, tay cầm điện thoại hình như là đang ngẩn người. Mấy cán bộ cấp cao rất ngạc nhiên.

Trần Nghiên ngồi ở bên cạnh làm thư ký của cuộc họp phát hiện ra Lục Tịch thất thần, chạm vào cô: “Lục tổng.”

Lục Tịch buộc phải rời mắt khỏi màn hình, ngước mắt, phát hiện ra mọi người đều đồng loạt nhìn mình, đặt điện thoại xuống, bình thản ung dung mà nói: “Nói đến chỗ nào rồi?”

Trần Nghiên báo cáo ngắn gọn kết quả cuộc thảo luận vừa rồi cho cô nghe.

Lục Tịch mười ngón tay giao nhau suy tư một lát, giải quyết dứt khoát: “Cứ làm như vậy đi. Tan họp.”

Trần Nghiên in các bản ghi chú cuộc họp ra, gõ gõ cửa văn phòng, không nghe thấy tiếng trả lời, lập tức đẩy cửa đi vào.

Cô còn tưởng rằng Lục Tịch đi vệ sinh hoặc là đang bận chuyện khác nên mới không nghe thấy tiếng gõ cửa, không nghĩ tới Lục Tịch lại đang cầm điện thoại ngẩn người.

Điện thoại đẹp đến thế sao?

Trần Nghiên cảm thấy hôm nay Lục tổng có chút khác thường, nhưng dáng vẻ lại không giống như là có tâm sự.

Cô đặt các bản ghi chú cuộc họp xuống rồi đi ra ngoài.

Một lúc lâu sau Lục Tịch mới chú ý tới mấy bản ghi chép kia, cầm lên xem, nhìn nhìn một lát lại bắt đầu thất thần.

Tin nhắn kia của Tư Ngữ khiến cô không thể nào bình tĩnh nổi.

Tới giờ ăn trưa, Trần Nghiên tiến vào hỏi cô hôm nay muốn ăn gì, căn tin sẽ mang lên cho cô sau.

Lục Tịch suy nghĩ một chút rồi nói: “Không cần đâu, tôi đi xuống ăn với cô.”

Hiệu quả công việc hôm nay rất thấp, đi xuống một chút, nói không chừng sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa.

Lục Tịch rất ít khi đến căn tin, vì vậy các nhân viên đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô cùng Trần Nghiên xuất hiện. Cô không bảo Trần Nghiên đi lấy cơm giúp, mà tự cầm khay thức ăn đi xếp hàng, lập tức có nhân viên muốn nhường chỗ cho cô.

“Tôi không vội, cứ theo thứ tự đi.” Lục Tịch nói.

Trần Nghiên nói bình thường cô rất cao lãnh, nên cô đã thử đi vào trong đám đông. Nhưng cô phát hiện không có ai dám chủ động nói chuyện với cô, hơn nữa những người đứng trước hay sau đều tự giác cách cô một thước.

Cái này có hơi xấu hổ.

Cuối cùng cũng đến lượt của cô, Lục Tịch gọi một ít cơm và hai món ăn rồi sải bước rời đi.

Sau khi cô rời đi, những nhân viên đang xếp hàng tức khắc ồn ào hẳn lên, bàn tán xôn xao.

Điều bọn họ bàn tán nhiều nhất chính là ngoại hình của Lục Tịch, Trần Nghiên đã nghe quen, đang gọi đồ ăn chuẩn bị rời đi thì bỗng dưng nghe thấy một nhân viên nữ rụt rè mà nói: “Mọi người có để ý thấy vết đỏ trên cổ Lục tổng không?”

“Tôi có thấy!” Một nhân viên nữ khác nói: “Tuy rằng màu hơi nhạt, nhưng nhìn rất giống với dấu hôn!”

“Ý cô là hickey sao? Sao trên cổ Lục tổng lại có vết hickey được???”

“Đồ ngốc này, đương nhiên là Lục tổng phu nhân...”

“À à, cô không nói tôi cũng đã quên Lục tổng đã kết hôn. Trời ạ, phu nhân Lục tổng thật táo bạo!”

“Phu nhân của Lục tổng rốt cuộc là ai nhỉ?”

“Không biết, Lục tổng giấu kĩ quá.”

“Nhìn vết hickey rõ ràng như vậy, sao Lục tổng không che đi một chút.”

“Cái này cô không hiểu sao, đây rõ ràng là Lục tổng đang show ân ái đó!”

Trần Nghiên nghe các cô càng nói càng hăng say, cầm khay thức ăn đi tới chỗ các cô, nghiêm mặt nói: “Chuyện của tổng tài các cô cũng dám bàn tán?”

Mấy nữ nhân viên kia không chú ý tới cô chưa đi, sợ tới mức không dám lên tiếng.

Trần Nghiên tìm thấy Lục Tịch trong phòng ăn dành riêng cho tổng tài, ngồi xuống đối diện với cô.

Lục Tịch khi ăn rất chuyên chú, ăn uống ưu nhã, không thích nói chuyện.

Trần Nghiên nghĩ đến những lời mấy nữ nhân viên kia nói, không nhịn được nhìn cổ Lục Tịch, quả nhiên phát hiện có một vết hôn hồng nhạt.

Lục Tịch cảm nhận được cô đang nhìn trộm, ngẩng đầu lên: “Nhìn cái gì?”

Trần Nghiên chỉ vào cổ cô, mất tự nhiên mà nói: “Lục tổng, vết hickey của ngài bị lộ.”

Biểu tình Lục Tịch cứng lại, sờ sờ cổ.

Trần Nghiên hắng giọng, lại nói: “Có người phát hiện, vừa rồi mấy nữ nhân viên còn lén buôn chuyện.... sao ngài không che đi một chút?”

Lục Tịch thu tay về, vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình thường, thản nhiên nói: “Buổi sáng có dùng kem che khuyết điểm, có lẽ là do thời gian qua lâu rồi nên mới trôi mất.”

Thảo nào lúc họp không nhìn thấy. Trần Nghiên đã hiểu, không hỏi tiếp.

Mặc dù Trần Nghiên đã đích thân cảnh cáo các nữ nhân viên kia, nhưng chuyện Lục tổng bị vợ hickey và còn để lộ vết hôn khi đi làm vẫn lan truyền khắp công ty.

Mà đương sự Lục Tịch, lúc đang chờ thang máy thì tình cờ nghe thấy nhân viên nào đó cũng chờ thang máy ở phía trước nói: “Nhìn Lục tổng cao lãnh như vậy, không nghĩ tới lại là thụ.”

Lục Tịch: “.....”

Vì sao rõ ràng cô và Tư Ngữ mới chỉ hôn mà tất cả mọi người đều nghĩ lầm là các cô đã 'làm' thật rồi?

Cô không khỏi nghĩ đến giấc mơ không thể miêu tả tối hôm qua, trong lòng lại kích động.