Chương 6: Anh Tư Dữ

[Tên chương do editor đặt]

Quý Mộ Ngôn rửa tay ba lần, xác định đã sạch sẽ mới rời khỏi nhà vệ sinh.

Tề Tùng đã lãnh hội sự tàn nhẫn của Quý Mộ Ngôn, cả quá trình an tĩnh như gà, một câu cũng không dám nói.

Sau khi quay lại Quý Mộ Ngôn tiếp tục luyện đàn, cho đến khi Trình Khánh tìm cậu.

Trình Khánh nói: "Ngày mai bắt đầu chụp ảnh bìa cho <> bao gồm ảnh chụp cá nhân và ảnh chụp nhóm, trước đây cậu có kinh nghiệm gì chưa?"

Quý Mộ Ngôn lắc đầu, Trình Khánh nói tiếp: "Được rồi, buổi chiều tôi tìm người tới dạy cậu chút kinh nghiệm."

___

Buổi chiều, khi giáo viên tới dạy Quý Mộ Ngôn, Trình Khánh vẫn luôn ở bên ngoài nhìn, anh ta phát hiện Quý Mộ Ngôn học cái gì cũng rất nghiêm túc, tuy rằng là tiểu thiếu gia của Quý Gia nhưng cũng không có bị người nhà chiều ra tật xấu gì.

Sau khi giáo viên dạy xong hỏi qua Trình Khánh: "Cậu đi đâu đào được viên ngọc này thế?"

Trình Khánh thầm nghĩ đây không phải là viên ngọc tôi tìm thấy mà là tổ tông tự mình đến cửa, song ngoài mặt vẫn cười cười: "Đây là át chủ bài, lúc cậu ấy chưa xuất đầu lộ diện còn mong ngài giữ bí mật."

Giáo viên cười: "Yên tâm đi, lăn lộn trong giới lâu như thế chút ánh mắt này tôi vẫn có, thêm nữa là dù có muốn nói thì tôi cũng không dám nói."

Trình Khánh là người đại diện của Tần Tư Dữ, Tần Tư Dữ là người Tần gia, mà Hoàn Vũ chỉ là một bộ phận sản nghiệp của Tần gia, thái độ của Trình Khánh có thể thể hiện rất nhiều thứ.

Sau khi ăn tối xong, Trình Khánh đưa Quý Mộ Ngôn trở về,

Lúc Quý Mộ ngôn trở về, Tần Tư Dữ vẫn chưa về, Trình Khánh do dự hỏi: "Có cần tôi ở lại với cậu không?"

Quý Mộ Ngôn lắc đầu.

Trình Khánh nói: "Vậy tôi đi trước, cậu có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi hoặc Tần Tư Dữ."

Quý Mộ Ngôn tắm rửa xong nghe thấy dưới lầu có tiếng động, đứng ở hành lang nhìn xuống thấy Tần Tư Dữ nằm trên sô pha, đầu gác lên gối dựa, đang chợp mắt.

Vừa nhìn đã biết là uống say rồi.

Quý Mộ Ngôn yên lặng lùi về sau, muốn quay về phòng mình ngủ, nhưng không biết vì sao, Tần Tư Dữ vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên gọi cậu lại.

Quý Mộ Ngôn: "........."

Sống dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, Quý Mộ Ngôn tuy không tình nguyện, nhưng vẫn bước xuống, mỗi tội cậu ngồi ở mép sô pha, cách xa Tần Tư Dữ, chỉ thiếu điều viết hai chữ ghét bỏ lên mặt.

Tần Tư Dữ nhìn dáng ngồi đoan chính như học sinh tiểu học của cậu, biếng nhác cười: "Ghét mùi rượu?"

"Ừa." Quý Mộ Ngôn nói.

"Vậy tại sao lại không ghét mùi thuốc lá?" Tần Tư Dữ nhắm mắt xoa huyệt Thái Dương, hỏi bừa.

Quý Mộ Ngôn không trả lời.

Tần Tư Dữ cũng không thèm để ý, dùng giọng điệu trưởng bối dặn dò: "Trẻ con thì đừng hút thuốc, đến lúc phổi hỏng rồi thì chỉ biết khóc thôi."

Quý Mộ Ngôn không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Tần Tư Dữ ba giây, Tần Tư Dữ kỳ lạ hiểu được ý của cậu chính là "Anh không có tư cách giáo dục tôi."

Tần Tư Dữ bật cười.

Tính cách bạn nhỏ còn khá ương ngạnh.

Nụ cười này của Tần Tư Dữ không biết tác động đến dây thần kinh nào, đầu bắt đầu đau, hắn ôm đầu, đau đến mức hít khí lạnh: "Lại đây, giúp tôi xoa đầu."

Quý Mộ Ngôn tự hỏi một phút, cuối cũng vẫn bị mùi rượu nồng nặc trên người đối phương đánh bại: "Mùi trên người anh quá nồng."

Sau khi trận đau đầu qua đi, Tần Tư Dữ nằm ngửa trên ghế sô pha, tức giận đến nghiến răng.

Tên nhóc không có lương tâm này!

Hắn uống nhiều rượu như vậy còn không phải vì cậu! Nếu không phải vì Quý Mộ Ngôn, hắn cũng không nợ nhân tình của Phó Triết Nam, Phó Triết Nam nhìn thì thành thật, thực tế thù dai cực kỳ, nếu không phải tửu lượng của hắn tốt, buổi tối hôm nay có khi phải ngủ trên nền đất của khách sạn rồi.

Quý Mộ Ngôn nhìn Tần Tư Dữ tức đến mức nghiến răng, nghĩ tới chứng khao khát da thịt của mình, cân nhắc một hồi mới đi nhà bếp pha một ly nước mật ong.

Quý Mộ Ngôn nín thở tới gần Tần Tư Dữ, đầu ngón tay trắng nõn lộ ra màu hồng nhạt: "Cho anh này."

Tần Tư Dữ uống một ngụm nước mật ong, lúc này mới nguôi giận.

Một người lớn như hắn sao lại so đo với một đứa trẻ làm gì?

Tần Tư Dữ bày ra tư thái trưởng bối, nhẹ nhàng quan tâm nói: "Tôi nghĩ rồi, nếu cậu sợ tối, ngủ không được thì tôi gọi điện cho ông ngoại cậu, gửi mấy con gấu bông kia về đây?"

Quý Mộ Ngôn suýt chút nữa sặc nước bọt.

"Không, không cần." Giọng nói cậu lộ ra hoảng loạn và khẩn trương: "Ông ngoại không biết gấu bông của tôi ở đâu, hơn nữa gấu bông cũng không có hiệu quả lắm."

"Không có hiệu quả lắm?"

Quý Mộ Ngôn sợ bị lộ, chỉ có thể căng da đầu nói: "Đúng đúng, gấu bông là vật chết, không thể so sánh.... so sánh với..."

Tần Tư Dữ dùng đầu óc lúc say rượu suy đoán logic của Quý Mộ Ngôn: "Cậu vẫn muốn ngủ cùng tôi?"

Đã lớn rồi vẫn cần ngủ với người khác là một chuyện cực kỳ thẹn thùng, vành tai Quý Mộ Ngôn đỏ lên, chịu đựng cảm giác thẹn thùng: "Ừ."

Thấy bạn nhỏ ỷ lại chính mình như thế, Tần Tư Dữ thoải mái, thoải mái đến độ hắn không khống chế được tâm trạng hiền từ của mình: "Hôm nay có vui không? Có ăn uống cẩn thận không? Có ai ức hϊếp cậu không?"

"Mọi chuyện đều tốt." Quý Mộ Ngôn không nói tới chuyện của Tề Tùng.

Nhìn thấy Quý Mộ Ngôn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi, Tần Tư Dữ càng thoải mái, thoải mái đến mức hắn không nhịn được bắt đầu cợt nhả: "Tôi còn chưa nghe thấy cậu gọi tôi như nào đâu? Cậu định xưng hô với tôi như thế nào?"

Quý Mộ Ngôn nói: "Ảnh đế Tần."

Tần Tư Dữ lắc đầu: "Quá xa cách."

Quý Mộ Ngôn nghĩ ngợi rồi nói: "Tần Tư Dữ."

Tần Tư Dữ nghẹn lại, cười lên tiếng: "Cậu đang kể chuyện cười lạnh cho tôi nghe à?"

Quý Mộ Ngôn nhìn chằm chằm Tần Tư Dữ đâu đó mười giây, quay đầu đi không nói nữa.

"Đừng giận, tôi nói đùa thôi." Tần Tư Dữ dịu dàng dỗ dành: "Không thì tôi cho cậu hai lựa chọn, tự cậu chọn một cái."

Quý Mộ Ngôn quay đầu nhìn hắn.

"Anh Tư Dữ với anh" Tần Tư Dữ giơ 2 ngón tay, chậm rãi nói: "Tự cậu chọn một cái."

Khóe miệng Quý Mộ Ngôn run rẩy, mặt vô cảm nói: "Chú Tần."

Tần Tư Dữ đau đầu: "Chú? Đùa cái gì đấy, tôi cũng chỉ lớn hơn cậu mười một tuổi." (Chỗ em lớn hơn 5 tuổi đã kêu chú rồi Tần Cẩu ạ).

Quý Mộ Ngôn giọng nói trầm trầm: "Ai bảo anh già nhanh thế làm gì."

Tần Tư Dữ: "........"

Tên nhóc khiến người khác tức chết này!

Tần Tư Dữ đỡ sô pha, duỗi tay kéo Quý Mộ Ngôn lại: "Mắt thẩm mỹ của cậu nhóc này không ổn, lại đây nhìn cho kỹ mặt của anh, nhìn xem cái gì gọi là đẹp trai không góc chết."

Quý Mộ Ngôn không có phòng bị, bị Tần Tư Dữ kéo thì lao vào l*иg ngực của hắn, bị hai tay hắn vây lấy, quanh thân là nhiệt độ cơ thể và hơi thở của Tần Tư Dữ.

Giọng nói Tần Tư Dữ trầm khàn, như tiếng pháo quanh quẩn bên tai, khi nói chuyện có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, l*иg ngực Tần Tư Dữ chấn động, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng thông qua lớp vải truyền đến tay Quý Mộ Ngôn.

Quý Mộ Ngôn ngẩn người, ngẩng đầu lên.

Làn da Tần Tư Dữ trắng, dưới ánh sáng như gốm sứ tráng men, tóc mái rũ xuống che đi đuôi mắt, đôi mắt thâm thúy sắc bén, ngũ quan lập thể tuấn mỹ, lúc này đang tràn đầy hứng thú nhìn cậu, khóe miệng nở nụ cười cợt nhả làm người khác rung động.

Quý Mộ Ngôn bị nam sắc quyến rũ đến hoảng hốt một giây.

Cậu không thể không thừa nhận, Tần Tư Dữ có một khuôn mặt được thượng đế thiên vị.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu bị mùi rượu nồng nặc trên người hắn làm cho đau đầu, cậu cố gắng nén ý định đá văng Tần Tư Dữ, nhanh chóng đứng lên, ngửi thấy trên người mình cũng bị nhiễm mùi rượu chỉ hận không thể đi tắm lại lần nữa.

Tần Tư Dữ càng say, mắt híp híp, cực kỳ cợt nhả hỏi: "Nhìn rõ không? Anh đẹp trai chứ!"

Quý Mộ Ngôn mặc niệm trong lòng gϊếŧ người là phạm pháp, lạnh lùng nói: "Ừ, đẹp trai hơn thùng rác một tí.". Đọc‎ tгuyệ𝗻‎ chuẩ𝗻‎ khô𝗻g‎ quả𝗻g‎ cáo‎ ||‎ tгu‎ mtгuye𝗻.v𝗻‎ ||

Tần Tư Dữ: "............"

Nói xong Quý Mộ Ngôn đi thẳng lên lầu, Tần Tư Dữ nhìn bóng dáng cậu, trong miệng lẩm bẩm "bạn nhỏ nói chuyện thật là độc mồm độc miệng", lải nhải một hồi đã ngủ mất luôn.

___

Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao Tần Tư Dữ mới rời giường, hăn vừa hắt xì vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy Quý Mộ Ngôn đang ngồi ăn sáng dưới lầu.

Tần Tư Dữ xoa xoa cái mũi ngứa ngứa, nói với Quý Mộ Ngôn: "Hôm qua cậu cứ thế mặc kệ anh à, đến cái chăn cũng không đắp cho anh?"

Nửa đêm hôm qua hắn bị lạnh tỉnh mới phát hiện mình ngủ trên sô pha, lúc ấy mới lê bước quay về phòng ngủ.

Quý Mộ Ngôn nuốt miếng bánh mì cuối cùng, thấy Tần Tư Dữ tắm xong mới nói: "Tôi cũng đâu biết anh ngủ ở sô pha."

Tần Tư Dữ ăn một thìa cháo nóng mới cảm giác tốt hơn chút, ký ức sau khi say rượu toàn là mảnh nhỏ vụn vặt, hoàn toàn quên mất chuyện hắn bắt cậu nhìn xem hắn có đẹp trai hay không, nói chuyện với thân phận trưởng bối: "Hôm nay phải đi làm, buổi chiều phải đi chụp ảnh bìa cho <>."

Quý Mộ Ngôn gật đầu: "Anh Trình đã nói với tôi rồi."

Tần Tư Dữ khó chịu: "Trình Khánh thì cậu gọi là anh Trình, đến phiên anh thì cậu gọi là chú Tần, rốt cuộc là cậu nghĩ kiểu gì đấy?"

Quý Mộ Ngôn giần giật khóe miệng, cuối cùng lựa chọn không chấp nhặt với Tần Tư Dữ: "Anh Tần."

Lúc này Tần Tư Dữ mới cảm thấy tốt hơn chút.

Chiều, Trình Khánh đưa bọn họ đi đến nơi chụp ảnh.

Nhắc tới chương trình này, Trình Khánh lập tức cảm thấy đau đầu: "Chương trình này lợi hại thật đấy, không tiết lộ địa điểm ghi hình, khách quý cũng không tiết lộ, kịch bản thì càng khỏi phải nghĩ, thế này thì biết chuẩn bị cái gì?"

Tần Tư Dữ uống một hớp cà phê, khoan thai nói: "Tên chương trình cũng nói rõ rồi, tổ tiết mục muốn những kết quả ngoài mong đợi, nếu như cái gì cũng nói thì có gì để ngoài mong đợi?"

Nghe thấy giọng điệu này của Tần Tư Dữ, chuông cảnh báo trong lòng Trình Khánh vang lên: "Lúc tham gia tiết mục cậu thành thật một chút, đừng có làm mấy cái thao tác khác người."

"Nếu tôi không làm mấy chuyện khác người kia thì tổ tiết mục mời tôi làm gì?" Trong lòng Tần Tư Dữ hiểu rõ: "Chỉ khi nào tôi làm mấy chuyện cợt nhả kia thì tiết mục mới có hiệu quả, nói thật thì tôi còn muốn đọ xem tôi với tổ tiết mục ai không làm người hơn."

Trình Khánh mệt tâm kinh khủng, dường như đã nhìn thấy trước một hồi tai nạn.

Để Tần Tư Dữ thành thật cũng giống như muốn gϊếŧ hắn, nhiều năm như thế Trình Khánh đã quen rồi.

Bọn họ nhanh chóng đến studio.

Lần này tổ tiết mục tốn một khoản lớn mời nhϊếp ảnh gia nổi danh Lisa đến chụp ảnh cho 6 vị khách quý.

Bốn khách quý còn lại đã chụp xong, chỉ thiếu mỗi hai người bọn họ.

Sau khi tới studio, hai người trực tiếp tiến vào phòng tạo hình.

Phòng tạo hình là phòng riêng biệt, Quý Mộ Ngôn bước vào một gian, bên trong có các vị chuyên viên trang điểm và thợ tạo hình đã chờ sẵn.

Quý Mộ Ngôn là người mới, ở đây không có một ai biết cậu nhưng Quý Mộ Ngôn có thể tham gia tiết mục lại còn cùng Tần Tư Dữ đến chụp ảnh đã nói lên được rất nhiều điều.

Thái độ của mọi người với cậu đều là cung kính cẩn thận.

Lúc trang điểm, chuyên viên khen ngợi thật lòng: "Làn da thầy Quý tốt quá, không có chút tỳ vết nào, so với một vài ngôi sao nữ còn đẹp hơn!"

"Màu môi tự nhiên cũng đẹp nữa, tôi quyết định không thêm son môi cho cậu, chỉ bôi một lớp son dưỡng mỏng thôi."

"Ngũ quan cũng đẹp quá đi mất, mặt mộc đã đẹp như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình quá dư thừa."

Quý Mộ Ngôn bị ba vị thợ trang điểm khen đến ngượng ngùng, cừng đờ nói: "Cảm ơn."

Nói xong lại thấy nếu không khen lại thì không tốt lắm, nghiêm túc nói: "Các chị cũng đẹp lắm, tính tình cực kỳ tốt."

Ba chị gái cũng là lần đầu tiên gặp phải một người khen kiểu thương nghiệp như vậy, nhịn không được cười lên.

Trang điểm xong, thợ tạo hình để Quý Mộ Ngôn thay đồ.

Phía trên là một cái áo sơ mi màu đen có độ rủ cao, cổ áo hình chữ V, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng với nốt ruồi ở trên xương quai xanh.

Thợ tạo hình đi quanh Quý Mộ Ngôn một vòng, cảm thán: "Hoàn hảo."

Thợ tạo hình huýt sáo, nói: "Lisa chắc chắn sẽ thích nốt ruồi này của cậu."

Quý Mộ Ngôn bị nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, nói: "Cảm ơn."

Thợ tạo hình nhìn ra Quý Mộ Ngôn không được tự nhiên, bảo: "Được rồi, bây giờ cậu có thể đi xem cộng sự của mình."

Quý Mộ Ngôn vốn không định đi quấy rầy Tần Tư Dữ nhưng bị mọi người nhìn chằm chằm thực sự không tự nhiên, cậu do dự đôi chút mới quyết định đi tới phòng tạo hình của Tần Tư Dữ.

Cửa không đóng, Quý Mộ Ngôn vừa định gõ cửa đã nhìn thấy Tần Tư Dữ qua khe cửa rồi.

Tần Tư Dữ cũng mặc một cái áo sơ mi đen giống cậu, tóc mái trên trán che khuất một phần mặt mày tinh xảo, cả người giống như quý công tử lười biếng.

Tần Tư Dữ đang nghiêng đầu nói chuyện với người khác, không chú ý tới Quý Mộ Ngôn đang đứng ở cửa.

Tầm mắt của cậu không thể khống chế mà dừng lại ở phần da thịt bị lộ ra của hắn, chứng khoa khát da thịt đột nhiên tái phát, trong nháy mắt, Quý Mộ Ngôn đã đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Chân cậu run rẩy, phải đỡ tường mới đứng vững được, Quý Mộ Ngôn hít sâu mấy lần, cảm giác choáng váng mới biến mất.

Cậu cần Tần Tư Dữ.

Nhưng nơi này ngư long hỗn tạp, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, cậu cũng không dám tiếp xúc da thịt với Tần Tư Dữ, quan trọng nhất là cậu không tìm được lí do nào.

Quý Mộ Ngôn dựa vào tường hít sâu, muốn chịu đựng cơn đau này.

Tần Tư Dữ nói chuyện với người khác xong rồi, lúc quay đầu lấy cà phê đột nhiên nhìn thấy một góc áo màu đen.

Hắn đổi chỗ đứng, nhìn thấy Quý Mộ Ngôn đứng ngoài cửa, Tần Tư Dữ nhướng mày: "Sao cậu lại tới đây?"

Quý Mộ Ngôn bỗng nhiên hoàn hồn, thấy mọi người trong phòng đều nhìn mình, mới bất đắc dĩ xoay người lại: "Không có việc gì."

Nói xong cậu cũng sợ bị lộ, cũng sợ bản thân mình không khống chế được bản năng, liền nói: "Tôi ra ngoài trước."

"Từ từ." Tần Tư Dữ gọi cậu lại, hắn nhìn quan sát kỹ hơn người khác, nhìn thấy Quý Mộ Ngôn nắm chặt tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Tần Tư Dữ nhìn về phía Quý Mộ Ngôn: "Làm sao thế? Có phải không thoải mái ở đâu không?"

Quý Mộ Ngôn lắc đầu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Tần Tư Dữ quay đầu nói với những người khác: "Làm phiền mọi người đi ra ngoài một chút."

Mọi người trong phòng đều gật đầu, nhanh chân ra ngoài, còn tinh ý giúp họ đóng cửa lại.

Giọng nói Tần Tư Dữ ôn hòa hơn, muốn làm Quý Mộ Ngôn thả lỏng: "Cậu là gặp phải vấn đề gì hay là trong người không khỏe?"

Quý Mộ Ngôn thấy xung quanh không có ai, hơn nữa có viên thuốc hình người Tần Tư Dữ trước mắt, cậu càng không thể chịu đựng cơn đau đớn hiện tại, nhưng cậu không biết mở miệng nói như nào.

Quý Mộ Ngôn là người mà trưởng bối hai nhà nhờ hắn chăm sóc, hắn nhất định phải chăm sóc cho tốt, Tần Tư Dữ rót cho cậu một cốc nước, dịu dàng nói: "Uống nước trước đã, chúng ta nói từ từ."

Quý Mộ Ngôn không nhận li nước, chỉ ngẩng đầu nhìn Tần Tư Dữ, sau khi chuẩn bị tâm lí xong mới cắn môi, nói nhỏ: "Tôi hơi căng thẳng."

Nói xong hai má và vành tai đều đỏ lên.

Tần Tư Dữ sửng sốt, sau đó hiểu ra.

Quý Mộ Ngôn chưa trải qua mấy chuyện kiểu này, lát nữa còn phải đối mặt với máy quay máy ảnh, dù sao cũng là bạn nhỏ, căng thẳng là chuyện bình thường.

Tuy rằng Tần Tư Dữ chưa bao giờ biết căng thẳng là gì nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn an ủi Quý Mộ Ngôn, chẳng qua hắn mới chuẩn bị xong một nồi canh gà an ủi, còn chưa kịp nói đã bị Quý Mộ Ngôn ngắt lời.

Quý Mộ Ngôn chịu đựng cảm giác thẹn thùng, giọng nói yếu ớt bảo: "Tôi có thể nắm tay anh, mượn chút tự tin được không?"

Quý Mộ Ngôn lớn lên có một khuôn mặt giống như thiên sứ, lúc cẩn thận cầu xin điều gì đó sẽ đánh thẳng vào nơi yếu lòng nhất của đối phương, cho dù người đó có cứng rắn đến đâu cũng sẽ mềm lòng.

Tần Tư Dữ: "..........."

Chậc, lại làm nũng.

Sao Quý Mộ Ngôn lại thích làm nũng như thế?

Tần Tư Dữ bất đắc dĩ lại buồn bực bị Quý Mộ Ngôn hiểu nhầm thành không tình nguyện. Cậu cắn môi, bỏ qua hết thảy thẹn thùng, giọng điệu mềm mại như thể làm nũng: "Xin anh mà, anh Tư Dữ."

________

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tư Dữ: f*ck!

Editor có lời muốn nói:

Tuần này bé thi, thi cả tuần luôn, nên hôm nay up gộp luôn hai chương. Nếu như thi tốt có thể sẽ up thêm chương mới. Cả nhà chờ nhé.

À về xưng hô. Vì sắp đi tham gia chương trình rồi, cứ tôi - cậu nghe có vẻ hơi lạ, mà thiết lập tính cách của ông Tần không giống bé Ngôn, nên đổi lại cho hợp, nếu mọi người thấy không ổn thì cứ mạnh dạn còm men để tui sửa nha.