Chương 5: Đâu chỉ nước mới có thể uống (1)

Ba người, kể cả mắt kính đã hơn hai ngày chưa được uống một giọt nước nào, ngày đầu tiên vẫn ổn, chỉ cảm thấy khô miệng và mệt mỏi. Nhưng đến hôm qua, triệu chứng đã bắt đầu trở nặng.

Bọn họ bị choáng váng dưới nhiều mức độ khác nhau, môi khô và nứt nẻ, cổ họng như muốn bốc cháy, ngay cả việc nói chuyện cũng cực kỳ khó khăn.

Ngoại trừ mắt kính, những người khác đều không tin Bùi Tu sẽ nguyện ý chia nước. Họ lo lắng tới ngày thứ ba, tình huống trở nên nghiêm trọng, ngay cả sức lực đứng dậy cướp nước cũng không còn, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.

Hơn nữa vẫn còn sự đe dọa bởi con quỷ, vậy nên hôm qua bọn họ mới kiềm lòng không được mà ra tay.

Đáng tiếc, kết quả không được như mong đợi.

Tới hôm nay, các triệu chứng đã dần trở nên tồi tệ.

Đau đầu, mất sức, bước chân như đi trên mây, thậm chí có dấu hiệu ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Nếu không được uống nước, dù cho có vượt qua được ngày hôm nay, bọn họ cũng không thể sống quá ngày mai.

Vậy nên, dù hôm qua đã xảy ra chuyện không vui, nhưng hôm nay bọn họ vẫn tập trung trước cửa phòng của Bùi Tu.

Thanh niên đeo kính đứng đằng trước, cậu ta xoay đầu nhìn hai người đứng sau lưng mình, muốn giơ tay gõ cửa nhưng lại có chút chần chừ.

Ria mép trừng mắt nhìn cậu ta, nhỏ giọng thúc giục: "Nhanh lên đi, bộ cậu muốn khát chết hay sao?"

Mắt kính mím môi, hít sâu một hơi, lúc này mới quay đầu gõ cửa phòng.

Bên trong rất nhanh đã truyền đến giọng nói nghi hoặc của Bùi Tu: "Ai vậy?"

Cậu ta liếʍ nhẹ bờ môi nứt nẻ đến chảy máu, khàn giọng nói: "Anh Bùi, cái đó... chẳng phải hôm trước anh nói rằng, nếu hai ngày sau chúng tôi vẫn còn sống, anh sẽ chia cho chúng tôi một ít nước sao? Hôm nay đã là ngày thứ ba, không biết chúng tôi có thể được chia hay chưa?"

Ria mép cũng vội vàng phụ hoạ: "Đúng vậy, anh Bùi, chúng tôi thật sự chịu hết nổi rồi. Đầu óc bắt đầu choáng váng, tay chân vô lực, nếu không có nước, chỉ sợ không thể sống được nữa!"

Tả Thanh gãi đầu, khẽ mở cửa ra nhìn về bên kia, thấy đầu trọc cũng đang đứng đó.

Ba người kia đang cầm hộp mù được phát trước đó, tất nhiên là để đựng nước.

Cô đóng cửa, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường.

Mắt kính thì không nói, hai người kia vậy mà lại không biết xấu hổ tới đây xin nước?

Bên kia, Bùi Tu cũng không mở cửa, anh nói với bọn họ cách một cánh cửa: "Xin lỗi, hiện tại tôi chỉ muốn cho cậu chàng đeo kính kia nước mà thôi. Các anh đã quên chuyện mình bắt nạt đồng đội của tôi ngày hôm qua rồi sao?"

"Ai mà biết các người là đồng đội chứ?! Trên người các người cũng đâu có dán chữ! Hơn nữa rốt cuộc là ai bắt nạt ai hả?" Ria mép nghe xong có chút nóng nảy: "Cô ta không chỉ gϊếŧ chết ông chú kia mà còn thọc tôi một nhát! Nếu không phải quy tắc hạn chế, hôm qua tôi và đầu trọc đều chết chắc rồi! Bây giờ anh lại nói bọn tôi ức hϊếp cô ta? Anh..."

Hắn ta cực kỳ kích động, giống như muốn mắng người, nhưng lại kịp thời nhớ ra bọn họ đang tới cầu xin người ta, vậy nên mới vội vàng ngậm miệng lại.

Đầu trọc mau chóng ăn nói khép nép: "Đúng vậy, không phải chúng tôi bắt nạt cô ấy đâu, chẳng phải cô ấy không có việc gì sao... Anh Bùi, xin anh đấy, hiện tại chỉ có anh mới có thể giúp chúng tôi. Anh là người lương thiện, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn chúng tôi chết khát hay sao?"

Mắt kính nói: "Anh Bùi, tôi có chừa lại nửa ổ bánh mì, nếu anh chịu chia nước cho tôi, tôi sẽ đổi bánh mì với anh, xin anh đấy."

Bùi Tu vẫn kiên trì không mở cửa như cũ: "Chờ bọn họ rời đi tôi mới có thể cho cậu nước. Nếu các người vẫn ở chung một chỗ, vậy thì tôi chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi."

Anh vừa nói xong, ria mép lập tức trở mặt, hắn đột nhiên đá cửa một cái: "Đm! sao mày có thể máu lạnh vô tình như vậy?! Đừng tưởng ông tới xin mày là mày có thể lên mặt! Không cho đúng không? Có gan thì mở cửa ra, hôm nay ông đây phải chơi chết mày!"

Hắn vừa chửi thề vừa không ngừng tông cửa hệt như một con bò điên.

Đầu trọc thấy vậy, thầm nghĩ tiêu rồi. Tên kia đã làm như vậy, nếu Bùi Tu còn cho bọn họ nước, vậy thì phải gọi anh là Bồ Tát sống!

Dù sao hy vọng vốn dĩ cũng không quá lớn... Đầu trọc cắn răng một cái, bắt đầu tông cửa cùng ria mép.

Cánh cửa bị đâm vang lên cành cạch, chất lượng tốt hơn của nhà vệ sinh rất nhiều, bị va chạm nãy giờ nhưng không hề có dấu hiệu bị phá vỡ.

Mắt kính đã lùi lại bức tường sau lưng, rụt cổ không nói lời nào, không tiến lên hỗ trợ hay là khuyên can.

Phải nói như thế nào đây... có lẽ cậu ta mới là người thông minh nhất. Bây giờ không đắc tội với ai, cho dù là bên nào thắng thì cậu ta cũng sẽ được chia nước.

Còn hai người kia, sở dĩ hôm qua bị Bùi Tu đánh cho một trận mà vẫn tới trêu chọc anh, chắc có lẽ nghĩ anh là người tốt, không dễ dàng ra tay gϊếŧ người, cho nên mới muốn tìm cơ hội hợp lực lại gϊếŧ anh?