Chương 5: Thần thú trấn phái bị Phượng Khê chọc giận ngất

Phượng Khê cười hì hì nói:

"Sư phụ, gọi tiểu Lục thì phổ thông lắm, thể hiện không được phong cách của sư đồ chúng ta, ngài cứ gọi ta là đồ nhi hoặc là Tiểu Khê đi!"

Tiêu Bách Đạo ngược lại cảm thấy cũng không quan trọng lắm, chẳng qua chỉ là một cách xưng hô mà thôi, gọi cái gì cũng đều như thế, liền đáp ứng.

Hành trình sau đó, Phượng Khê phát huy đầy đủ bản sắc chân chó, nịnh hót từng cơn sóng liên tiếp, dù là tâm cảnh Tiêu Bách Đạo về sau bình ổn lại, cũng không có cảm thấy thu đứa đồ đệ này có vấn đề gì không tốt.

Không thể tu luyện thì làm sao?

Một người làm sư phụ như hắn có thể tu luyện là được!

Tiêu Bách Đạo hắn kiêu hùng một phương, còn không đến mức bảo hộ không được một đứa tiểu đồ đệ!

Hai người cùng một chỗ ngắm sao nhìn mặt trăng, nói từ thi từ ca phú đến lý tưởng nhân sinh ...

Đến một ngày, sư đồ hai người đã đến Huyền Thiên Tông.

Mặc dù theo thời gian trôi qua, Huyền Thiên Tông trở nên khó khăn, nhưng sơn môn là do lão tổ tông lưu lại, vẫn vô cùng rộng lớn khí phái.

Tiêu Bách Đạo chỉ vào tấm biển nói với Phượng Khê:

"Đồ nhi, ba chữ trên tấm biển phía trên kia là do tổ sư khai sơn tự tay viết, nghe nói bên trong có ẩn chứa đại cơ duyên.

Chỉ là, ta chờ thật lâu, vài vạn năm qua đi cũng không ai có thể lĩnh hội ảo diệu bên trong ..."

Bịch!

Phượng Khê quỳ rạp xuống đất!

Tiêu Bách Đạo một mặt an ủi: "Đồ nhi, tông môn có bài vị tổ sư riêng, ngươi không cần phải quỳ lạy ở đây."

Phượng Khê: "..."

Thật ra là do thời gian ngồi phi kiếm quá dài, thình lình bước xuống có chút đầu váng mắt hoa, vậy nên chân mới mềm nhũn, nằm luôn trên đất.

Đương nhiên, nàng sẽ không ngu đột xuất giải thích đây là hiểu lầm, một mặt thành khẩn nói ra:

"Sư phụ, tổ sư gia lập ra Huyền Thiên Tông, mới có chỗ dung thân cho ta hôm nay. Ta từ đáy lòng kính sợ tổ sư gia của chúng ta, đừng nói là quỳ lạy, cho dù để ta dập đầu chín chín tám mươi mốt lần cũng nguyện ý."

Tiêu Bách Đạo nghe xong, càng phát giác tiểu đồ đệ mình mới thu nhận là một đứa nhóc tâm địa thuần lương, lại tăng thêm mấy phần yêu thích.

Cười ha hả nói: "Hiếm có người có tấm lòng chân thành, đứng lên đi!"

Phượng Khê lúc này mới đứng lên, nhìn chăm chú ba chữ to trên tấm biển.

Xấu hổ.

Không biết.

Bởi vì ba chữ kia sử dụng Thượng Cổ văn tự viết ra, khác hẳn so với chữ viết được sử dụng hiện tại.

Chẳng qua đoán cũng đoán được, khẳng định là ba chữ "Huyền Thiên Tông".

Cổ xưa hùng hồn, thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được một tia khí tức đến từ thời Hồng Hoang.

Nàng vội vàng nhìn thoáng qua, liền tranh thủ thời gian hấp tấp đi theo Tiêu Bách Đạo tiến vào sơn môn.

Ai cũng không chú ý tới, ba chữ to phía trên tấm biển đột nhiên lóe lên một cái, rồi lại quay trở về yên tĩnh.

Sau khi tiến vào sơn môn, Tiêu Bách Đạo một lần nữa gọi ra phi kiếm, chở Phượng Khê tiến về phía chủ phong.

Còn chưa tới chủ phong, Phượng Khê liền nghe được tiếng thú gào đầy phẫn nộ.

Tiêu Bách Đạo lập tức nhíu nhíu mày:

"Khẳng định là Kim Mao Toan Nghê lại làm ầm ĩ!"

Tiêu Bách Đạo cảm thấy tâm rất mệt mỏi, Thần thú Trấn Phái của người ta đều là thuốc an thần, của Huyền Thiên Tông bọn hắn thì tốt rồi, không nói đến tu vị ngày càng đi xuống, còn tham ăn tham uống, chơi đùa lung tung!

Vào thời điểm tâm phiền ý loạn, liền nghe thấy tiểu đồ đệ yêu dấu của hắn nói ra:

"Sư phụ, nó sẽ không phải là phát tình đúng không?"

Tiêu Bách Đạo xém chút nữa rơi khỏi phi kiếm!

Đây là cái từ hổ báo cáo chồn gì vậy!

Đây là lời mà một tiểu cô nương như ngươi nên nói ra sao? !

"Đừng có ăn nói linh tinh! Kim Mao Toan Nghê trời sinh tính tình ngang bướng, khẳng định là lại muốn nhân cơ hội đưa ra điều kiện gì đó, đi qua nhìn một chút liền biết."

Kim Mao Toan Nghê làm Trấn Phái Thần thú của Huyền Thiên Tông, địa vị siêu cao, chuồng thú nằm ngay phía sau Nghị Sự Điện của chủ phong.

Phía trước chuồng thú vây quanh không ít người, tất cả đều mang vẻ mặt lo lắng.

Kim Mao Toan Nghê một bên gầm rú một bên lôi kéo xích xắt đen tuyền đã cố định trên cổ nó vạn năm, dù cho cổ đã máu me đầm đìa cũng không quan tâm.

Nhìn thấy Tiêu Bách Đạo tới, càng ra sức kêu to!

Đám người vội vàng hành lễ với Tiêu Bách Đạo, Tiêu Bách Đạo khoát tay áo: "Chuyện gì xảy ra?"

Mộc trưởng lão phụ trách Kim Mao Toan Nghê vội vàng nói:

"Chưởng môn, Thần thú Trấn Phái không thỏa mãn chúng ta chỉ để lại cho nó ba quả Tử Kiều Linh Lung, muốn chúng ta đem tất cả quả có được trong năm nay đều để lại cho nó ăn.

Thế nhưng là ngài cũng biết, chúng ta chỉ dựa vào những quả Tử Kiều Linh Lung này để bổ sung phần thâm hụt, làm sao có thể tất cả đều cho nó ăn? !

Nó thấy chúng ta không đáp ứng, cứ như vậy, đã làm ầm ĩ vài ngày."

Huyền Thiên Tông có một gốc cây Tử Kiều Linh Lung, là gốc cây duy nhất ở Bắc Vực.

Ba mười năm nở hoa một lần, ba mười năm kết trái một lần, ba mươi năm tiếp theo nữa mới chín.

Nói cách khác, chín mươi năm mới có thể cho ra một vài quả Tử Kiều Linh Lung.

Bởi vậy, một quả khó cầu, giá cả không thấp.

Đối với một tông môn nghèo thảm như Huyền Thiên Tông mà nói, đây chính là mưa rơi đúng lúc.

Có thể giữ lại ba quả cho Kim Mao Toan Nghê đã là rất tốt rồi.

Thế nhưng mà, nó nghĩ đến việc muốn tất cả.

Tiêu Bách Đạo tính tình nhẫn nại cùng Kim Mao Toan Nghê nói một đống đại đạo lý, Kim Mao Toan Nghê coi hắn như đang đánh rắm, làm ầm ĩ càng lớn.

Phượng Khê nháy nháy con mắt, tiến đến bên cạnh Tiêu Bách Đạo:

"Sư phụ nó đã muốn vậy thì cứ cho nó đi."

Tiêu Bách Đạo nhíu mày: "Đồ nhi, ngươi có chuyện không biết, quả Tử Kiều Linh Lung là dùng để đổi Linh Thạch..."

Tiêu Bách Đạo giải thích đơn giản vài câu.

Cũng bởi vì hiện tại Phương Khê là mũi nhọn trong tâm hắn, bằng không nhất định sẽ phải bị răn dạy vài câu.

Phượng Khê nở ra một nụ cười yếu ớt: "Sư phụ, nói đến cùng chúng ta muốn dùng quả Tử Kiều Linh Lung để đổi lấy Linh Thạch, Thần thú Trấn Phái đã muốn ăn hết quả, vậy nó liền phải nghĩ biện pháp kiếm lấy Linh Thạch cho chúng ta.

Ta nhìn nó da dày thịt lại còn béo, cho dù chảy máu cũng không biết đau, không bằng chúng ta lấy một ít máu của nó đem đi bán. Ta tin tưởng máu của Kim Mao Toan Nghê nhất định càng nhiều tiền hơn tử kiều nhanh nhẹn quả!

Chủ yếu nhất chính là, mặt hàng này lúc nào cũng có , căn bản không cần chúng ta chờ chín mươi năm, quả thực là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn nha!"

Kim Mao Toan Nghê: "..."

Ngươi con mẹ nó quả thực không phải người!

Đã gặp qua người muốn tổn thương ta, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy ngươi còn muốn dùng ta như vậy!

Cái gì gọi là lúc nào cũng có? Ngươi coi ta là bò sữa hay gì!

Còn, còn có lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn?

Cái này là tiếng mà con người có thể nói ra sao? !

Lúc này, Phượng Khê còn nói thêm: "Sư phụ, trừ máu ra, ta nhìn bên ngoài của nó một thân lông vàng cũng không tệ, không có việc gì chúng ta liền có thể cạo nó xuống, làm thành mũ hoặc là áo cộc tay nhỏ nhất định có thể bán với giá cao!

Nếu không đủ, chúng ta còn có thể làm thêm cho nó mấy sợi dây xích, bán vé vào cửa cho người ngoài, để người của ba phái khác tới tham quan. Nếu như cho tiền đủ nhiều liền có thể đi lên sờ nó, cho dù là muốn sờ đầu hay là mông thì đều có thể..."

Kim Mao Toan Nghê tức giận tới mức co giật!

Ta là Thần thú Trấn Phái!

Ta là mặt mũi của Huyền Thiên Tông!

Ngươi thế mà để ta đi... Bán mình?

Nha đầu thúi, ngươi muốn chết!