Chương 7: Môn phái nghèo nhất Bắc Vực

Vốn những ấn tượng của cao tầng Huyền Thiên Tông đối với Phượng Khê là... tiểu phế vật Đan Điền bị tổn thương.

Trải qua một phen Phượng Khê nói dài dòng, mọi người đã lựa chọn lãng quên chuyện nàng là một tiểu phế vật, thay vào đó chính là Phượng Khê vô cùng yêu thích tông môn mà lại còn thông minh lanh lợi!

Mấu chốt nhất chính là có khả năng lý giải cực kỳ đặc biệt đối với việc tu luyện, là một hạt giống tốt!

Bọn hắn hoàn toàn quên đi trước đó đã phàn nàn Tiêu Bách Đạo thế nào.

Phượng Khê thấy đã đạt được mục đích, lúc này mới nhìn xa trông rộng nói muốn ra ngoài điện đi dạo.

Trong mắt Tiêu Bách Đạo đều là ý cười, căn dặn vài câu, lúc này mới để cho Phượng Khê rời đi.

Đám người lúc này mới hỏi đến đại điển thu đồ lần này của Hỗn Nguyên Tông, Tiêu Bách Đạo nói đơn giản qua một lần, sau đó nói:

“ Thẩm Chỉ Lan kia mặc dù tư chất không tệ, nhưng nhân phẩm có vấn đề, so với Tiểu Khê kém xa!"

Đám người: "..."

Mặc dù chúng ta cũng cảm thấy Phượng Khê tốt, nhưng ngươi cũng không thể mở mắt nói lời bịa đặt nha!

Tu Chân Giới, cường giả vi tôn, không thể tu luyện, nhân phẩm cho dù tốt đến đâu cũng đều vô dụng!

Lúc này, Đông Phong Cố Phong Chủ hiếu kỳ nói:

"Đúng rồi, chưởng môn, ngài vì sao phát hiện ra đứa nhỏ Phượng Khê này là một hạt giống tốt?"

Tiêu Bách Đạo nghe hắn hỏi như vậy mới nhớ tới, mình ban đầu chỉ là... Muốn ăn dưa mà thôi, kết quả mơ mơ hồ hồ liền thu thêm một đệ tử thân truyền.

Thật là, không hợp thói thường!

Tiêu Bách Đạo đem việc những việc trải qua cùng mọi người nói một lần, đương nhiên lúc nói ra đã sửa đổi một chút, nói mình ban đầu là gặp chuyện bất bình liền ra mặt, sau đó liền có một đôi mắt tinh tường nhận ra thiên tài.

Đám người: ... Vì sao cứ có cảm giác như chưởng môn nhà mình bị lừa rồi?

Có điều, bọn hắn cảm thấy đây nhất định là ảo giác!

Chưởng môn nhà mình đạo tâm kiên cố, làm sao có thể bị một tiểu cô nướng Đan Điền bị tổn hại lừa xoay vòng vòng được? !

Chỉ có thể nói rằng Phượng Khê tốt số, gặp gỡ chưởng môn của bọn hắn.

Sau đó đám người lại báo cáo một ít chuyện, chuyện cuối cùng chính là thiếu Linh Thạch!

Mặc dù quả Tử Kiều Linh Lung có thể lấp đi một bộ phận thâm hụt, nhưng vẫn còn lỗ hổng rất lớn.

Tiêu Bách Đạo bó tay toàn tập, cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt nào.

Sau khi tan họp, Phượng Khê nhảy nhót tiến đến tìm Tiêu Bách Đạo.

Tiêu Bách Đạo đè xuống phiền muộn trong lòng, cười nói với Phượng Khê:

"Đi thôi, vi sư dẫn ngươi đi nhìn qua chỗ ở."

Kỳ thật, Tiêu Bách Đạo hoàn toàn có thể an bài người mang Phượng Khê đi qua đó, không cần nhất thiết tự mình dẫn nàng đi.

Nhưng mà hắn không yên lòng !

Tiểu đồ đệ vẫn còn nhỏ, tính cách còn rất ngoan ngoãn, vạn nhất bị bắt nạt thì làm sao bây giờ?

Nhớ tới chuyện này, Tiêu Bách Đạo liền bắt đầu mắng thầm trong lòng năm đứa đồ đệ kia, biết lão tử hôm nay trở về, cả đám đều chạy mất tăm, đều là đồ chó bất hiếu!

Nếu là mấy đứa nhóc đó vẫn còn ở đây, Tiêu Bách Đạo cũng có thể đem Phượng Khê giao cho bọn hắn.

Giữa sườn núi của chủ phong có một mảnh khu cư trú, chỉ có trưởng lão cùng đệ tử thân truyền mới có tư cách ở nơi này.

Tiêu Bách Đạo đối với Phượng Khê nói ra: "Ngươi đi một vòng nhìn xem, chỉ cần biểu tượng môn phái trên cửa không sáng lên thì đều là sân trống, ngươi cứ tùy ý chọn một cái."

Phượng Khê là đầy cõi lòng mong đợi.

Dù sao một người có riêng một cái sân rộng, tại môn phái tu tiên mà nói thì là một việc rất xa xỉ.

Có điều, rất nhanh những chờ mong của nàng liền tan theo gió.

Ai có thể nói cho nàng, vì sao bốn phía của những phòng ốc này đều hở?

Tiêu Bách Đạo ho khan hai tiếng: “ Chuyện là, trước đây ít năm tình hình tài chính của tông gặp khó khăn, liền đem một vài vật liệu gỗ và đá tốt hủy đi, sau đó đem đi bán.

Chờ ngươi chọn xong viện, ta sẽ để người đi ra sau núi chặt vài cái cây bình thường giúp ngươi sửa chữa một chút."

Phượng Khê: "..."

Môn phái nghèo nhất Bắc Vực, quả thật không phải là nói khoác!

Phượng Khê cuối cùng chọn một sân gần bên trong nhất, ý nghĩ của con hàng này rất đơn giản, đại lão xung quanh, nhất định rất an toàn nha!

Tiêu Bách Đạo lúc này sắp xếp người tu bổ phòng ốc, đồng thời đích thân đưa Phượng Khê đến khu vực quản lý vật tư của Trung Phong nhận đồ.

Hắn làm như vậy chính là muốn để người trong môn phái biết hắn rất xem trọng Phượng Khê, miễn cho có người khi dễ nàng.

Phượng Khê đương nhiên biết ý tốt và nỗi khổ tâm của Tiêu Bách Đạo, cho nên dù là nhận lấy vật tư tu luyện còn không bằng một phần đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông, trong nội tâm nàng cũng nóng hầm hập.

Chỉ qua một canh giờ, việc tu bổ phòng ốc của Phượng Khê liền hoàn thành, trong phòng còn cần mua thêm một chút đồ nội thất cần thiết.

Tiêu Bách Đạo lại căn dặn vài câu, lúc này mới rời đi.

Một trận giày vò này qua đi, đã là chạng vạng tối, Phượng Khê đơn giản rửa mặt sau đó đi ngủ.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng ngủ an giấc kể từ khi xuyên qua đến nay.

Ngày thứ hai, trời mới vừa tờ mờ sáng, Phượng Khê liền thức dậy.

Nàng đến thiện đường lấy hai phần điểm tâm, hồng hộc thở mang đến ngoài viện của Tiêu Bách Đạo.

Lúc này, vừa mới giờ Mão một khắc.

Trước đó lúc đang trên đường về tông, nàng nói bóng nói gió hỏi qua Tiêu Bách Đạo, biết lão đầu tử mỗi ngày giờ Mão rời giường, lúc này đến đưa điểm tâm là vừa vặn.

Nàng cũng không có gõ cửa, mà là cung kính đứng ngoài cửa lớn chờ.

Lấy tu vi của Tiêu Bách Đạo, vào thời điểm Phượng Khê đến đã cảm nhận được.

"Vào đi!"

Phượng Khê hấp tấp tiến vào viện, hành lễ vấn an sau đó nói ra:

"Sư phụ, ta đi thiện đường lấy một ít điểm tâm, để ở đâu đây ạ?"

“ Để lên bàn đá trong sân đi. Nha đầu này, thân thể không tốt, về sau đừng giày vò bản thân như vậy nữa."

Tiêu Bách Đạo mặc dù ngoài miệng oán trách, nhưng là trong lòng cũng có phần bị cảm động.

Thiện đường của Trung Phong được xây dựng ở chân núi, nếu là những người khác thì cũng không có gì, coi như không ngự kiếm thì cũng dùng thời gian không quá dài để đến được đó, nhưng mà Phượng Khê thì lại khác.

Đan Điền của nàng bị thương , gần như không khác gì so với phàm nhân.

Đi qua đi lại thế này cũng là một chuyện rất khó khăn.

Phần dụng tâm này của nàng, cũng đủ để cho người làm sư phụ như hắn cảm thấy rất được an ủi.

Phượng Khê hé miệng cười, cũng không đáp trả lại, đem điểm tâm bày ở trên bàn đá.

Huyền Thiên Tông là một cái tông môn nghèo, điểm tâm tự nhiên cũng rất keo kiệt.

Chẳng qua cũng chỉ là cháo loãng, bánh bao nhỏ và dưa muối, Linh khí ẩn chứa bên trong gần như không có.

Nếu như ở ba tông môn khác, cơm nước thế này cũng chỉ có tạp dịch ăn, nhưng mà ở Huyền Thiên Tông, cho dù Tiêu Bách Đạo thân là chưởng môn cũng chỉ có thể ăn cái này.

Mặc dù có Tích Cốc đan, nhưng mà... Không nỡ.

Quả thực độ keo kiệt vươn đến tầm cao mới.

Tiêu Bách Đạo để Phượng Khê ngồi xuống ăn cùng hắn, Phượng Khê lúc này mới đem phần đồ ăn của nàng cũng bày ở trên bàn đá.

Sư đồ hai người vừa trò chuyện vừa ăn, trò chuyện một chút liền nói tới chuyện cơm nước ở Hỗn Nguyên Tông.

Tiêu Bách Đạo chẹp chẹp miệng: " Cơm nước ở Hỗn Nguyên Tông quả thật không tệ, vi sư ở Hỗn Nguyên Tông hai ngày đã bị nuôi mập."

Phượng Khê nháy nháy con mắt: "Vậy ngài vì sao không đóng gói mang về?"

Tiêu Bách Đạo: "..."

Ta thật sự có nghĩ qua, nhưng mà mặt mũi gánh không nổi!

Ăn xong điểm tâm, Phượng Khê nói ra: "Sư phụ, ngài trước đó nói với ta rằng Huyền Thiên Tông chúng ta quyển trục thượng cổ, ta có thể đi xem một chút không?"

Tiêu Bách Đạo dừng một chút, lúc trước hắn nói rằng có những quyển sách cổ chẳng qua chỉ là lời nói quanh co qua loa mà thôi, bởi vì văn tự Thượng Cổ gần như thất truyền, hiện tại không có người đọc được!

Chớ nói chi đến việc là từ trong đó tìm ra biện pháp tu bổ Đan Điền.

Hắn muốn tìm lấy cớ kéo dài một chút, nhưng là đối đầu với ánh mắt chờ đợi của Phượng Khê lại có chút nói không nên lời, đành phải nói ra:

"Ngươi đi Tàng Thư Các tìm Hải trưởng lão đi!"

Thôi, dù sao cũng bị đâm một nhát, sớm hay muộn đều phải đối mặt.

Mặc dù tu bổ Đan Điền vô vọng, nhưng hắn cũng có thể nghĩ ra biện pháp giúp nàng làm một ít Linh dược nuôi dưỡng Đan Điền, chí ít có thể để nàng sống lâu thêm mấy năm, cũng coi như chu toàn tình thầy trò.