Chương 19



Hoàng Tiểu Nguyên mặc dù nghịch ngợm một chút, nhưng ở trước mặt Hoắc Tư Minh, thằng bé lại không dám nghịch ngợm và nói chuyện một cách thoải mái.

Tuy rằng Hoắc Tư Minh còn nhỏ nhưng luôn mang tới cho những đứa bé cùng trang lứa một cảm giác như người trưởng thành.

Ở trước mặt Hoắc Tư Minh thì Hoàng Tiểu Nguyên lại cư xử như một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Trong mắt Chu Duyệt Duyệt lộ ra sự hâm mộ, cô cũng muốn đi qua chơi, nhưng quay đầu liếc nhìn con trai của dì Ân Thiến, con trai dì Ân Thiến còn nhỏ tuổi mà đã đeo kính, cúi đầu ngồi ở trong góc chơi điện thoại di động.

Chu Duyệt Duyệt không cảm thấy thú vị, cũng không cảm thấy đứa bé này sẽ chơi đùa với cô.

Mà Vương Diệu Diệu ở một bên thì đang vô cùng bực bội, cô thậm chí còn muốn cầm dao đem cái lều vải này đâm rách.

Ở bên đối diện, Diệp Sơ và những người khác đã bắt đầu nấu nướng, nhưng lều của cô vẫn chưa dựng thành công.

Mùi thơm của trứng rán theo gió thổi tới nơi này.

Bụng Chu Duyệt Duyệt kêu lên những tiếng “ùng ục ục”, sau một ngày đi lại mệt mỏi cô bé cảm thấy đói bụng.

Chu Duyệt Duyệt quay đầu lại, đáng thương nhìn mẹ mình, mím môi hai cái, muốn hỏi mẹ khi nào có thể ăn cơm nhưng lại sợ nói ra sẽ bị đánh.

Mà cùng tổ đội với Vương Diệu Diệu, Ân Thiến cũng đang loay hoay với cái lều vải của mình, chật vật không dựng nổi.

Sau một hồi tranh đấu cuối cùng Ân Thiến không thể chịu đựng được nữa và đi tìm Diệp Sơ.

"Diệp Sơ, cô có thể dạy tôi cách dựng lều không?" Ân Thiến lên tiếng hỏi, cảm thấy hơi xấu hổ.

Diệp Thúc ngẩng đầu nhìn về phía Ân Thiến, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm bất ngờ.

"Được." Cô bình tĩnh đáp ứng, đứng dậy đi theo Ân Thiến đến chỗ dựng lều của đối phương.

Cô đứng một bên chỉ dạy Ân Thiến cách dựng lều vải, đồng thời giải thích và hướng dẫn, nhưng toàn bộ quá trình đều là Ân Thiến tự mình xử lý.

[Wow, chương trình này đã khiến tôi trở thành fan của Diệp Sơ.】

[Cô ấy cũng không xấu giống như những lời mà đám anti fan nói!】

[Woo woo woo, hãy cứu Diệu Diệu của chúng tôi, dạy cô ấy đi! Cô ấy thật đáng thương~]

Chẳng mấy chốc, lều vải của Ân Thiến đã được dựng lên thành công.

Ân Thiến vui vẻ cảm tạ Diệp Sơ: "Thật sự rất cảm ơn cô! Chờ tôi chuẩn bị đồ ăn xong sẽ đem qua, cô không phiền chứ?”

Diệp Sơ cong môi, hài lòng nói: "Được, cảm ơn chị Ân."

Nhìn thấy Vương Diệu Diệu còn đang làm việc trong lều của mình, Ân Thiến có lòng tốt nhắc nhở: "Diệu Diệu, sao không để Diệp Sơ dạy cô, như vậy sẽ nhanh hơn."

Cô rõ ràng là có ý tốt muốn giúp đỡ Vương Diệu Diệu nhưng Vương Diệu Diệu lại không đáp lại, cô ấy thờ ơ.

Trông Vương Diệu Diệu có vẻ như đang rất bực tức.

Diệp Sơ nhún nhún vai, quay đầu nói với Ân Thiến: "Có lẽ cô ấy không cần tôi giúp, tôi về trước đây.”

Thấy đồng đội của mình thờ ơ như vậy Ân Thiến cũng bất đắc dĩ nói: "Ừm. Cảm ơn cô nữa nữa nhá.”

Khi Diệp Sơ đi ngang qua Vương Diệu Diệu, bờ môi Vương Diệu Diệu run run, lộ rõ

vẻ tức giận. Cô ấy vẫn còn tức giận nhưng cuối cùng cô ấy đã không gây chuyện với Diệp Sơ trước ống kính phát sóng trực tiếp.

Cô nghĩ thầm, Diệp Sơ đang tự hào về điều gì vậy? Một thiên kim tiểu thư nhà hào môn nhưng lại không được cha mẹ ruột chào đón, ngay cả một sợi tóc của Diệp Huyên cũng không sánh được. Hừ, đúng là đáng thương.

May mắn thay, lần này Diệp Huyên đã liên lạc với tổ chương trình trước, tiếp theo cô sẽ có rất nhiều cơ hội để đè bẹp Diệp Sơ.