Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đan Kỳ cười nói: “Tôi không muốn anh bị tên khốn Đông Phương Y tính kế! Tôi mất đi linh hạch không sao cả, dù sao tôi cũng không để ý tới bảng xếp hạng kia, cũng không để ý tới gia tộc kia. Nhưng anh không giống tôi, nếu anh có kết cục giống như tôi, gia tộc Kình Thiên sẽ không tìm ra được người thay thế mới.”

Tuy rằng lý do của Đan Kỳ rất hợp lý, nhưng Kình Trạch vẫn rất vui. Hắn đi lên vỗ vỗ đỉnh đầu Đan Kỳ nói: “Không sao, dù sao hai tháng nữa đại hội đấu võ mới diễn ra, tôi còn có thời gian suy nghĩ nên đối phó như thế nào. Hơn nữa đây chỉ là thi đấu nhỏ, Đông Phương Y muốn khiêu chiến với tôi chỉ có thể chọn đấu trực tuyến, chỉ có thể so kỹ năng và thứ hạng, cũng không giống với thi đấu ngoài đời thực. Cần phải cẩn thận thật sự là Chung Cực Chi Chiến của Linh Chiến Sĩ vào nửa năm sau. Trận đấu đó cứ năm năm thì tổ chức một lần, các linh chiến sĩ có tên trong bảng xếp hạng tinh tế sẽ thi đấu với nhau. Đến lúc đó, có khả năng sẽ gặp được Đông Phương Y. Cho nên tới lúc đó em lo lắng cho tôi cũng không muộn.”

Vẻ mặt Đan Kỳ bất đắc dĩ nói: “Tôi nói rồi tôi không lo lắng cho anh, tôi chỉ là nhắc nhở anh. Cho dù là một người dưng, tôi cũng không muốn người ta bị Đông Phương Y tính kế…..”

Nói tới đây, Đan Kỳ lại nghĩ tới những lời Kình Trạch vừa nói, giật mình nói: “Anh vừa nói…. nửa năm sau là Chung Cực Chi Chiến của các Linh Chiến Sĩ sao?”

Kình Trạch thấy cậu có hứng thú, liền nói nhiều thêm vài câu: “Đúng, là Chung Cực Chi Chiến của đại lục tinh tế. Thế nhưng cho dù là đại lục nào, có tham gia quá trình đấu võ hay không, đều được tham gia trận đấu chung kết xếp hạng. Không hề có chuyện bị hủy quyền thi đấu, hay là cố ý hắt nước bẩn, bởi vì đây là vinh quang thật sự.”

Trên mặt Đan Kỳ bỗng nhiên hơi hưng phấn, cuộc thi Chung Cực Chi Chiến, thật khiến người ta hâm mộ.

Nếu thực vật của cậu có thể đạt được năm loại, có phải là có thể tham gia thi đấu lần này hay không? Cho dù không có được thứ hạng, nhưng có thể tung hoành trên chiến trường, nghĩ lại liền cảm thấy sảng khoái!

Chiến tranh ở trần gian, Thần Tướng cũng từng dẫn cậu đi trải nghiệm qua. Lần đầu tiên lên chiến trường, máu tươi làm cho Đan Kỳ rất sợ hãi. Nhưng Thần Tướng nói với cậu, đao trong tay bọn họ, kỳ thật là vì gϊếŧ những tên tham lam, gian ác, bảo vệ an toàn một phương. Nếu không gϊếŧ những người tiếp tay cho giặc này, như vậy sẽ có càng nhiều người bỏ mạng hơn.

Thần Tướng từng nói, “Đao trong tay ngươi có đôi khi không phải là đao, nhưng cũng có thể ngăn cản một trận gió tanh mưa máu.”

Kình Trạch vỗ vỗ ót cậu nói: “Nếu em muốn đi, tới lúc đó tôi có thể mang em đi xem.” Dù sao lúc tổ chức Chung Cực Chi Chiến của Linh Chiến Sĩ cũng là lúc náo nhiệt nhất của toàn bộ tinh tế đại lục.

Đan Kỳ giấu chuyện này trong lòng, cậu lắc đầu nói: “Không được, tôi còn có việc bận, xuống trước đây.”

Kình Trạch gọi cậu lại: “Đan Kỳ, đêm nay về nhà không?”

Đan Kỳ không nói hai lời, như chạy trốn mà offline. Về nhà? Ha hả! Về nhà em gái anh!

Vì thế, Đan Kỳ ở vườn gieo trồng vài ngày.

Cậu tự quây một miếng đất ở chỗ ở của mình rồi dùng hàng rào tre vây lại tạo thành một cái sân nhỏ. Trong sân nhỏ chỉ có một cây rau chân vịt vô cùng to lớn. Nhóm học sinh sôi nổi chụp hình với cây rau chân vịt lớn, Đan Kỳ rất bất đắc dĩ, cũng may rau chân vịt lớn này không có khả năng tấn công, nếu không cậu còn phải treo một tấm bảng thực vật nguy hiểm không được tới gần.

Hai ngày nay, cậu được sự giúp đỡ của viện sĩ Lại Hoa Cường và nhóm học sinh của ông đã trồng xong hạt giống rau chân vịt vào trong đất. Mỗi người học sinh khoa nông học cầm một cái kính lúp và một quyển vở nhỏ dán sát vào đất để quan sát quá trình nảy mầm của hạt giống, Đan Kỳ rất bất đắc dĩ, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng tới sự phát triển của thực vật, những yêu cầu của viện sĩ Lại và nhóm học sinh, cậu đều sẽ thỏa mãn.

Có bọn họ giúp đỡ, Đan Kỳ có nhiều thời gian rảnh rỗi hơi, nên làm video đăng lên gia viên cũng càng ngày càng để tâm hơn.

Lúc này thấy mọi người đều đang rất bận rộn, Đan Kỳ không có việc gì để làm, liền thử chiêu gọi ma thực rau chân vịt. Cậu từ từ nhắm mắt lại, cảm giác sự tồn tại của rau chân vịt. Rất nhanh, cậu phát hiện thế giới tinh thần của mình và rau chân vịt có sự liên kết với nhau.

Cậu thử kêu gọi rau chân vịt trong thế giới tinh thần, trong nháy mắt một cây rau chân vịt cực lớn xuất hiện trước mặt cậu. Ma thực rau chân vịt cũng không phải là rau chân vịt bình thường, trên bộ rễ của nó có hai thân mập mạp. Nó đi đường còn uốn éo uốn éo, dáng vẻ còn rất đáng yêu.

Đan Kỳ thử thao túng nó, sau khi nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, ma thực rau chân vịt lập tức khởi động phiến lá to của nó, chắn trước mặt Đan Kỳ. Đan Kỳ gật gật đầu lẩm bẩm nói: “Thì ra là phòng ngự vật lý.”

Nghe Đan Kỳ nói xong, ma thực rau chân vịt điên cuồng đong đưa lá cây của mình. Đan Kỳ lắc đầu nói: “Không phải là phòng ngự vật lý sao?”

Vừa dứt lời, trên phiến lá rau chân vịt xuất hiện một vòng phòng hộ, vừa khéo bao phủ Đan Kỳ vào bên trong vòng phòng hộ.

Đan Kỳ hiểu rõ nói: “À, thì ra là vật lý cộng thêm ma tính.” Đúng rồi, nó là ma thực! Sao có thể chỉ có phòng ngự vật lý? Nếu chỉ có vài cái lá rau chân vịt che trước mặt đối thủ, khẳng định sẽ bị đập nát dễ dàng.

Cậu nhẹ vung tay, rau chân vịt lại quay trở về cái sân nhỏ của cậu. Đan Kỳ nhịn không được cong môi cười, hiện giờ cậu thật sự không chờ nổi muốn biết hiệu quả của loại ma thực tiếp theo.

Có phải nên trở về một chuyến hay không? Chỉ là…. hiện giờ trở về, có thể bị tóm hay không? Nếu không quay về, cà chua của cậu phải thu hoạch như thế nào?

Đan Kỳ rồi rắm nửa ngày, không biết nên làm sao bây giờ. Cuối cùng vẫn quyết định đi về nhìn xem thế nào.

Lái phi hành khí trở về vương cung, vừa vặn gặp phải Kình Trạch. Kình Trạch dừng bước chân, xoay người đi về phía cậu hỏi: “Muốn ở bao lâu?”

Đan Kỳ hơi chột dạ nói: “Tôi…. trở về lấy chút đồ, rất nhanh sẽ đi.”

Kình Trạch gật đầu lại hỏi: “Khi nào trở về?”

Đan Kỳ nói: “Cũng, cũng không biết! Hai ngày nay tôi… còn rất bận.”

Kình Trạch lại gật đầu lần nữa nói: “Vậy em có thể chờ tôi nửa giờ được hay không? Tôi có chuyện muốn nói với em.”

Đan Kỳ theo bản năng lui về phía sau nửa bước, Kình Trạch bất đắc dĩ cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không ép buộc em.”

Đan Kỳ nghĩ nghĩ nói: “Vậy…. Anh nhanh lên! Tôi phải nhanh chóng đi về bên kia.”

Kình Trạch không nói gì nữa, xoay người đi về phía phòng nghị sự. Ngày hôm qua hắn gọi điện cho cha mẹ hắn, hỏi bọn họ khi nào về, ba mẹ hắn nói ít nhất phải hai tháng nữa mới trở về.

Kình Trạch rất bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể ở lại trong vương cung. Hắn thật sự không có lòng trung thành với vương cung, dù sao nơi này cũng cấm võ, đến cả giá tập võ hắn cũng không thể đánh. Có mỗi Diễn Võ Trường thì lại quá nhỏ, còn không bằng đi đánh vương tử trùng tộc.

Trở lại hậu viện Đan Kỳ chui vào nhà ấm, mấy ngày không về, cà chua đã bắt đầu kết trái. Thậm chí có vài quả đã bắt đầu chuyển sang màu hồng.

Đan Kỳ vừa quay video vừa nói chuyện với tinh linh cỏ cây: “Tỉ lệ đậu trái của cây này cũng rất cao, không biết ăn có ngon không.”

Tinh linh cỏ cây đáp: “Tôi đã lựa chọn kỹ càng, đương nhiên đều là tốt nhất. Hơn nữa chúng nó đã rất lâu rồi không có cơ hội cắm rễ xuống đất, đương nhiên sẽ bày ra trạng thái tốt nhất của bản thân.”

Đan Kỳ lại quay video mình tưới nước hái quả, cũng giới thiệu trong video: “Hiện giờ đã có mấy quả đỏ, hơn nữa còn trong xanh có hồng, không có cách đem phần thưởng phát cho mọi người. Nếu không tôi có thể cho mọi người nếm thử đồ ăn mới mẻ.”

Đan Kỳ lộ nửa khuôn mặt trong video, những bạn mạng xem qua video lại bắt đầu hét chói tai điên cuồng.

“A a a a anh trai nhỏ đây là cậu sao? Môi hồng răng trắng, thật xinh đẹp!”

“Lúc trước tôi vẫn luôn cho rằng, thanh âm anh trai nhỏ dễ nghe nhưng lớn lên chưa chắc đã đẹp. Hôm nay, tôi rốt cuộc đã nhìn thấy thanh âm và dáng vẻ tương xứng của anh trai nhỏ! Anh trai nhỏ cậu là nam thần của tôi!”

“Thật là đẹp! Anh trai nhỏ cậu thật đẹp, có bạn gái hay chưa?”

“Đáng tiếc tôi là nam, thế nhưng anh trai nhỏ cậu có muốn có bạn trai hay không?”

….

Đan Kỳ không nói gì nhìn những bình luận lướt qua, cũng không trả lời, chỉ là đưa ra câu trả lời của mình: thực vật tôi gieo trồng lần này tên là cà chua, không biết có ai đoán đúng hay không. Cà chua là một loại rau dưa, nhưng cũng có thể coi là một loại trái cây. Cho nên lần này vẫn sẽ có mười phần quà, mỗi phần quà là 1 kg cà chua. Và sẽ rút thăm từ những ai chia sẻ video cà chua, mọi người cùng nhau chia sẻ nhé!

Khi câu trả lời của Đan Kỳ được đẩy lên trên, lượng chia sẻ cũng càng ngày càng cao. Fans của Đan Kỳ tăng hơn bảy vạn. Lúc này còn chưa tới một tháng.

Đan Kỳ im lặng tính toán, trong thời gian một tháng, cậu đã thu hoạch hai loại thực vật. Trong nửa năm, cậu có thể gom được năm loại thực vật liên quan đến chiến đấu không?

Tuy rằng rất muốn thử, nhưng lại hơi do dự. Cậu hơi lo lắng nếu bị Đông Phương Y biết được thực lực của mình, y có thể tìm mọi cách phá hoại hay không. Tuy nhiên y đang ở đại lục Đông Phương, và y cũng là một cao thủ trong bảng xếp hạng của tinh tế. Y sẽ không có lá gan làm như vậy.

Khi Đan Kỳ đang suy nghĩ miên man, Kình Trạch ở bên ngoài gõ cửa.

Đan Kỳ lập tức offline, sửa sang lại quần áo, đi tới phòng nhỏ tiếp khách. Hiện giờ cậu nhìn thấy giường sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi, tưởng tượng tới một đêm không dứt kia, Đan Kỳ liền sợ tới mực run bần bật.

Kình Trạch đang cau mày nghiên cứu một đĩa cà chua mà Đan Kỳ đã cắt xong đặt lên bàn, hắn cầm lấy một miếng nhíu mày ngửi ngửi, sau đó để lên môi liếʍ liếʍ. Sau khi nếm được vị ngọt hắn thử cho vào miệng.

Lúc miệng đang phình lên, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Đan Kỳ hơi kinh ngạc. Xấu hổ trên mặt bị Đan Kỳ nhìn thấy toàn bộ, sau đó ực một cái nuốt cà chua xuống bụng.

Đan Kỳ nhịn không được cúi đầu cười trộm, cậu còn rất bất ngờ, Kình Trạch vậy mà còn có một mặt không muốn cho người khác biết như vậy. Vì thế cậu mở miệng nói với hắn: “Cứ tùy ý mà ăn, để ở nơi này ý là muốn chuẩn bị cho anh.”

Kình Trạch lại cầm lên một miếng nói: “Cảm ơn.”

Đan Kỳ nói: “Không cần khách khí, anh…. tìm tôi có việc gì?”

Kình Trạch ăn xong một miếng cà chua nói: “Thật ra…. cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là muốn hỏi em khi nào thì trở về ở. Em không có ở nhà, trong viện quạnh quẽ….” nói tới đây Kình Trạch lại ngẩn ra, từ trước tới nay hắn không hề để ý tới từ quạnh quẽ này. Dù sao tiểu vương tử Kình Trạch của đại lục Kình Thiên từ trước tới này không thích ầm ĩ. Hơn nữa bản thân hắn từ trước tới nay là một đáo hoa cao lãnh, cô đơn gì đó là chuyện không hề tồn tại.

Vô địch thiên hạ, chính là chuyện cô đơn nhất thế gian này.

Đan Kỳ không biết nên trả lời Kình Trạch như thế nào, rồi lại không muốn hắn tiếp tục tra tấn mình, đành phải căng da đầu nói: “Trở về ở…. cũng không phải không thể, sau này anh…. có thể đừng lại…. lại…. lại cái kia…. đến trời sáng được hay không? Tôi…. tôi biết tôi có nghĩa vụ nghe theo anh, nhưng…. mà thật sự rất đau, nếu cứ tiếp tục như vậy….. tôi sẽ chịu không nổi.”

Kình Trạch không hiểu ra sao hỏi: “Qúa đau?” sẽ đau sao?

Đời này Kình Trạch lần đầu tiên cưới vợ, rơi vào trầm tư.
« Chương TrướcChương Tiếp »