Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tội Ái An Cách Nhĩ: Lê Minh Thiên

Chương 1-2: Nhân chứng mục kích đào tẩu

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Sinh vật ba đầu không phải là không có.” An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên suy nghĩ, “Nhưng mà hai đầu liền thể rất khó tồn tại và hoạt động, ba đầu càng không cần nói. Giống chó lớn như vậy càng không có khả năng, nhiều nhất cũng chỉ có ếch, rắn linh tinh gì đó. Nhưng mà giữa ba cái đầu chỉ có thể sử dụng một cái.”

Lúc đang nói chuyện, Eliza chui ra từ trong túi Cửu Dật. Lúc nãy nó đang ngủ nên không biết An Cách Nhĩ đã về.

An Cách Nhĩ vươn tay đón lấy nó, cười cười, “Eliza, còn nhớ tao chứ?”

Eliza vẫn là con sóc bay thẹn thùng quyến rũ, nó cọ cọ tay An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt đuôi lông xù của Eliza, lông mi dài vụt sáng.

“Sao Oss lại gặp chó ba đầu?” Mạc Phi nhịn không được lên tiếng hỏi.

Cửu Dật kể lại chuyện tối qua cho hắn nghe.

“Ý anh là, vị bác sĩ kia là người phụ trách lo cho cậu bé có gia đình bị chó cắn chết?” An Cách Nhĩ nghe xong, lên tiếng hỏi, vấn đề có chút ngoài ý muốn của Cửu Dật. Hắn không hỏi về chó địa ngục, cũng không hỏi về Thẩm Húc đã mất tích, mà là hỏi quan hệ giữa bác sĩ và Thẩm Húc.

“Đúng vậy.” Cửu Dật gật đầu, “Tôi nghe Oss nói thế, cho nên mới nói là kỳ lạ.”

An Cách Nhĩ cũng không hỏi tiếp, đặt Eliza lên đầu Ace, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cả hai, động tác nhẹ nhàng thong thả.

Cửu Dật còn muốn nói thêm nhưng Mạc Phi lại khoát tay với hắn — An Cách Nhĩ nghe đủ rồi, bây giờ hắn đang tự hỏi.

“Muốn tới xem hiện trường không?” Qua một lúc lâu, Cửu Dật lên tiếng hỏi.

An Cách Nhĩ cau mũi, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cái này không cần thiết…”

Cửu Dật bất đắc dĩ, mặc dù xa nhau một năm nhưng tính cách của An Cách Nhĩ chẳng thay đổi gì. Cũng khó trách, Mạc Phi

dung túng hắn bất kể ngày đêm, phỏng chừng càng lúc càng không xong.

Xe dừng lại trước cửa nhà, ngoài dự đoán của mọi người, Oss đang ngồi trên bậc thang chờ đợi. Cửu Dật đột nhiên hiểu ra câu nói “Cái này không cần thiết” của An Cách Nhĩ.

“An Cách Nhĩ!” Oss vừa thấy chiếc xe dừng lại liền đứng lên.

Mạc Phi và Cửu Dật ngẩn người, còn tưởng tâm trạng của hắn suy sụp lắm, ai ngờ vẫn còn rất có tinh thần.

An Cách Nhĩ xuống xe, nhìn nhìn hắn, “Oss, anh có muốn đi xem mắt không?”

Oss há hốc, mọi người cùng há hốc, Mạc Phi nhẹ nhàng ho khan, thấp giọng nói, “An Cách Nhĩ

!”

Cửu Dật hiểu được, bạn của Oss vừa mới chết, An Cách Nhĩ cũng sẽ không đến mức đi trêu chọc hắn đi?

Oss xấu hổ lắc đầu, “Không a.”

“Nga.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Vậy anh có người mình thích rồi chớ gì.”

Oss mặt đỏ bừng, “Không có!”

Cửu Dật cùng Mạc Phi nhìn nhau, Cửu Dật nhíu mày nhìn Oss, “Giỏi ghê ha! Tôi ở với anh nguyên một năm mà lại không phát hiện, bắt đầu từ lúc nào?! Khai ra mau!”

“Không không… Không có mà!” Oss càng nói càng lộ sơ hở.

Mạc Phi mở cốp xe lấy hành lý, “Cô ấy có bộ dáng ra sao?”

“Tôi…”

Oss không nói, chợt nghe An Cách Nhĩ lên tiếng, “Hẳn là đồng nghiệp rồi.”

“A….” Oss hít một ngụm lãnh khí, lỗ tai cũng chuyển thành màu hồng.

“Đồng nghiệp?” Cửu Dật sờ cằm, “Đừng nói là mỹ nữ mới tới nha, tên là Tôn Kỳ.”

Oss mặt nhăn nhó nhìn An Cách Nhĩ, “Đừng ăn nói lung tung mà.”

An Cách Nhĩ đánh giá Oss từ trên xuống dưới, gật gật đầu, “Xem ra cô ấy vẫn chưa thích anh, anh cũng không tự tin theo đuổi người ta. Ân, kẹp cà vạt này chắc là người ta tặng hả? Quà giáng sinh sao? Con gái tặng kẹp cà vạt cho con trai so với tặng cà vạt, đó là sự cách biệt một trời một vực đó nha.”

Oss bịt hai lỗ tai lại, “Đừng nói nữa! Cậu là đồ thần côn biếи ŧɦái! Tôi phải kiện mấy người tội xâm phạm đời tư cá nhân!”

Mạc Phi phá lên cười mở cửa nhà, Oss thật vật vả trải qua ngày tháng yên bình, bây giờ An Cách Nhĩ đã về, lại tiếp tục có người chọc hắn.

Lúc An Cách Nhĩ đi ngang qua Oss, hắn thấp giọng nói, “Cô ấy không thích kiểu tóc của anh, anh đổi kiểu khác đi.” Nói xong, bước vào nhà.

“Ách… Kiểu tóc?” Oss chạy theo hỏi, “Đổi thế nào a?”

An Cách Nhĩ sờ cằm, “Dựa vào kẹp cà vạt mà cô ấy tặng anh, so ra tính cách giữa hai người có chút khác nhau.” Nói xong, chỉ chỉ Cửu Dật, “Bảo hắn cho anh ý kiến đi.”

Oss nhìn nhìn Cửu Dật rồi lại nhìn Mạc Phi, bất đắc dĩ xoay đầu lại nhìn An Cách Nhĩ, “Mà sao cậu biết tôi có…”

An Cách Nhĩ xỏ đôi dép trong nhà mà Mạc Phi đưa, ngồi xuống ghế sô pha, nói, “Anh mang lót giày, so với bình thường thì cao hơn 2cm. Cô gái kia chắc cao khoảng 1m72 gì đó.”

“Oa… Có phải trước khi về đây cậu tìm thám tử điều tra tôi không vậy?” Oss nói thầm một câu.

An Cách Nhĩ mỉm cười, “Oss, nếu như tâm trạng anh không tốt, anh không cần giả bộ vui vẻ chào đón tôi. Thật vất vả tôi mới về tới nhà, tôi không muốn thấy bộ mặt ngoài cười mà trong không cười của anh.”

An Cách Nhĩ nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Oss thở dài, suy sụp ngồi xuống, không thèm nói tiếp.

Mạc Phi mở tủ lạnh cùng tất cả tủ chén, chuẩn bị lát nữa tổng vệ sinh, dù sao một năm rồi không có đυ.ng vào. Hắn lấy ra mấy gói to trong ngăn tủ, nói với Cửu Dật, “Cửu Dật, tôi đi mua đồ, phụ tôi đi xách đồ đi, một mình làm không nổi.”

“Ok!” Cửu Dật biết Mạc Phi muốn để hai người kia ở riêng bàn về vụ án nên vui vẻ gật đầu chạy đi.

Mạc Phi lấy gói hồng trà cao cấp pha cho An Cách Nhĩ và Oss, Cửu Dật nhìn thấy thì cũng muốn uống một ly, nhưng lại phải buồn bã bước ra ngoài.

“Đây là tư liệu về vụ án một năm trước, còn tư liệu vụ án lần này, chuyên viên giám định với pháp y vẫn còn đang chuẩn bị, ảnh chụp hiện trường tôi đã mang tới.”

An Cách Nhĩ cầm tách hồng trà lên, vừa uống vừa xem tư liệu, đột nhiên lên tiếng nói, “Đúng rồi…”

“Hả?” Oss nhìn hắn.

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Cậu thiếu niên Thẩm Húc bỏ trốn đó là thế nào?”

“Lớp cửa thủy tinh bị đập nát, nó theo chỗ đó mà trốn đi. Y tá nghe thấy động tĩnh nên tới phòng xem xét, nhưng chỉ nghe thấy tiếng chó sủa dần dần khuất xa, không tìm được cái gì khác.”

“Tiếng chó sủa?” An Cách Nhĩ nhíu mày, “Loại nào?”

Oss lắc lắc đầu, “Hai nữ y tá nói, tiếng sủa đó rất đáng sợ, không phải loại chó kiểng dễ thương.”

“Nga…” An Cách Nhĩ cầm tấm ảnh đưa cho Ace nhìn, cười hỏi, “Ace, mày có thấy con chó lớn nào không?”

Ace không rõ, chỉ biết An Cách Nhĩ gọi tên nó, cho nên vô cùng thân thiết cọ cọ bên hông An Cách Nhĩ. Eliza nằm ngửa trên bụng Ace, sửa lại phần lông trước ngực mình lại cho đẹp.

Oss hỏi, “An Cách Nhĩ… Cậu thấy thế nào?”

An Cách Nhĩ đặt tư liệu xuống, “Bệnh viện hẳn là có gắn camera dày đặc mới đúng, không thể quay được đường bỏ chạy của Thẩm Húc sao?”

“Tôi đã bảo đồng nghiệp đi thăm dò, nhân viên của tôi không đủ người.” Oss bắt đầu cào tóc.

“Tôi hỏi anh một vấn đề.” An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi, “Thẩm Húc với bác sĩ Trần, lúc trước có quan hệ gì không?”

“Không có, bọn họ không quen biết!” Oss nói, sau đó tạm dừng một chút, “Tôi là người trung gian giới thiệu cho bọn họ.”

“Ân…” An Cách Nhĩ đặt tách trà xuống, cầm tư liệu lên, vỗ vỗ Oss, “Anh có thể giữ nguyên đôi mắt gấu trúc đó tới cảnh cục, con gái là sinh vật có sự đồng cảm, cô ấy nhất định sẽ tới an ủi anh. Đương nhiên, nữ cảnh sát càng thích đàn ông có cơ thể săn chắc, cho nên anh có thể ngủ một giấc rồi dậy ăn cơm, tắm rửa một cái cho sảng khoái rồi đi. Điều kiệu đầu tiên để con gái thích anh chính là làm người ta phải bội phục anh.” Nói xong, An Cách Nhĩ xoay người lên lầu.

Oss thấy An Cách Nhĩ vào phòng làm việc vẽ tranh, há miệng ra cảm thấy không biết có phải đang mơ hay không.

Ace đã đi theo An Cách Nhĩ lên lầu, Eliza thì ngồi trên bàn trà, chui đầu vô ly trà của An Cách Nhĩ vươn lưỡi liếʍ, liếʍ xong còn lấy tay che miệng, tựa hồ cảm thấy uống không ngon.

Oss vươn tay chọt chọt nó, có chút cảm khái nói, “An Cách Nhĩ lại có thể biểu đạt sự quan tâm của mình cho người khác, chỉ có Mạc Phi mới làm được như vậy, đúng không?”

Eliza nhìn Oss, vươn tay nắm lấy ngón tay hắn cọ cọ, tựa hồ là tỏ vẻ an ủi.

Oss bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn ngủ.



Chờ Mạc Phi và Cửu Dật mang túi lớn túi nhỏ về nhà, hai người đã thấy Oss nằm ngủ trên sô pha, Eliza phóng lên bả vai Cửu Dật, ngồi ăn đậu phộng.

Cửu Dật cùng Mạc Phi nhẹ nhàng bước vào nhà bếp, Cửu Dật giúp Mạc Phi quét dọn còn Mạc Phi thì chuẩn bị cơm trưa.

Mấy tiếng sau, tiếng chuông điểm 12h đã đánh thức Oss, hắn cũng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, lập tức đứng dậy nói, “Đói quá đi!”

Cửu Dật đặt món cuối cùng lên bàn ăn, “Mũi thính ghê ha, tới ăn cơm đi.”

“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi đem chén và đũa ra, hướng phòng trên lầu gọi to.

Chỉ chốc lát sau, An Cách Nhĩ cầm tư liệu trên tay, vừa xem vừa đi. Mạc Phi cả kinh, lập tức chạy tới, quả nhiên An Cách Nhĩ lại bước hụt chân.

Mạc Phi tiếp được An Cách Nhĩ, thở phào nhẹ nhõm đỡ An Cách Nhĩ đứng xuống đất. Trên mặt An Cách Nhĩ không có biểu tình chấn kinh, chính là nhìn tư liệu nãy giờ vẫn có chỗ không thể lý giải, lên tiếng hỏi Oss, “Trong tư liệu nói, em gái của Thẩm Húc bị ngã chết sau đó mới bị cắn, mà Thẩm Húc lại nằm té xỉu trước cửa, vậy tại sao chó địa ngục không cắn nó?”

“Khụ khụ…” Oss với Cửu Dật đói tới bủn rủn, đã cầm đũa lên ăn cơm, sau khi nghe An Cách Nhĩ hỏi xong liền cảm thấy ngán. Nhanh chân kéo An Cách Nhĩ tới bàn cơm, mấy chuyện ghê rợn đó ăn xong rồi nói, đừng lãng phí đồ ăn ngon chứ, sau khi Mạc Phi đi, bọn họ làm gì được ăn đồ ngon!

An Cách Nhĩ vừa xem tư liệu vừa ngồi xuống cầm đũa lên, Mạc Phi gắp vài miếng thức ăn vào chén cho hắn, Cửu Dật cùng Oss đều liếc mắt nhìn nhau — Xem ra An Cách Nhĩ vẫn không thể tự lo cho mình!

“Hai mẹ con đều rất xinh đẹp.” An Cách Nhĩ cảm khái nói một câu.

“Đúng vậy.” Oss gật đầu, “Vợ của bác sĩ Trần rất đẹp, cô ấy là con lai.”

“Anh với hắn là bạn bè, sao cứ gọi bác sĩ Trần hoài vậy?” An Cách Nhĩ khó hiểu.

“Ách….” Oss có chút xấu hổ cười cười, “Thói quen thôi…”

“Nga.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Người bạn kia của anh vì rất thành công trên con đường sự nghiệp kể cả gia đình cũng rất hạnh phúc cho nên rất ngạo mạn?”

Oss nhún nhún vai, “Ngạo mạn là tính cách, ai mà chẳng có khuyết điểm, nhưng mà tổng thể vẫn là một người rất tốt.”

An Cách Nhĩ hơi nhấc mi, miễn cho ý kiến, lúc này Mạc Phi thu hồi tư liệu trong tay hắn, chỉ chỉ chén cơm, “Ăn đi không thôi nguội.”

An Cách Nhĩ cúi đầu nhìn chén cơm, sau đó quay sang nơi khác nói thầm một câu, “Lại củ cải!”

Oss và Cửu Dật đều ngước mặt nhìn trời.

Mạc Phi bất đắc dĩ, gắp miếng củ cải lúc nãy bỏ vào chén cho hắn ra, bỏ vào miệng ăn luôn.

An Cách Nhĩ tiếp tục nhíu mày, “Còn mùi nè!”

Mạc Phi thở dài, “Để anh đổi chén khác.”

“Khỏi.” An Cách Nhĩ vươn tay lấy cái chén của Mạc Phi đã vơi đi một nửa, “Tôi ăn chén này.”

“Nhưng mà lúc nãy trong này có củ cải.” Mạc Phi nhanh tay ngăn lại, “Anh vừa mới bỏ vào miệng ăn.”

An Cách Nhĩ khó hiểu nhìn hắn, “Vậy thì sao?”

Mạc Phi há hốc, Cửu Dật cũng hỏi, “An Cách Nhĩ, không phải cậu không thích củ cải sao?”

An Cách Nhĩ bưng chén cơm lên, “Ai nói? Tôi có nói là không thích đâu.”

“Em lúc nãy rõ ràng…” Mạc Phi nói được một nửa thì hiểu ra, An Cách Nhĩ lại giở trò đùa dai.

An Cách Nhĩ vừa lòng cúi đầu ăn cơm.

Oss che miệng nói khẽ với Cửu Dật, “Quái vật vô địch siêu cấp thứ hai trong lịch sử.”

Cửu Dật gật đầu — Hình dung rất chuẩn xác!

Mạc Phi mở TV xem tin tức, phát hiện đang chiếu về vụ gia đình bác sĩ Trần bị hại, hình ảnh vô cùng thê thảm. Tất cả bình luận viên đều nghiêm khắc chỉ trích, cảnh sát trưởng thề trước công chúng sẽ đem hung thủ ra chịu tội.

“Oss!”

An Cách Nhĩ đột nhiên lên tiếng hỏi, “Gọi điện thoại tới cảnh cục hỏi một chút.”

“Hỏi cái gì?” Oss buồn bực.

“Thẩm Húc có thể tới đó tìm anh, từ tối qua tới giờ chắc là anh không mở di động, đồng nghiệp chắc cũng không liên lạc được.” An Cách Nhĩ vừa nói vừa cau mũi nhìn miếng đậu hủ Mạc Phi gắp cho hắn, Mạc Phi chọt đũa sang gắp cọng hành trên miếng đậu hủ ra cho hắn, An Cách Nhĩ tiếp tục ăn.

Cửu Dật cảm thấy bản thân như sắp ngất…

“Đúng là không có mở!” Oss lấy di động ra, hiện tại mới nhớ tới từ tối qua tới giờ ngơ ngơ ngác ngác, sáng nay cũng chưa bật điện thoại.

Dùng điện thoại của phòng tranh gọi về cảnh cục, bắt máy là Tôn Kỳ, “Đội trưởng, anh đi đâu vậy! Di động không mở, điện thoại bàn thì không ai tiếp, tôi còn tưởng anh nghĩ quẩn đi làm chuyện gì rồi!”

“Không có…” Oss có chút ngượng ngùng, vừa định hỏi chợt nghe Tôn Kỳ vội vã nói, “Đội trưởng mau về, lúc nãy có một cậu bé mặc đồng phục của bệnh viện tới cảnh cục, nói là muốn tìm anh, đang ở trong văn phòng chờ anh đó.”

“Thật sao? Nó chịu nói chuyện á?” Oss kinh hãi, ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ buông chén cơm, cầm lấy điện thoại, “Bảo cậu bé đó tới nghe điện thoại.”
« Chương TrướcChương Tiếp »