Chương 11: Phải nghe lời cha

Hoắc Hàm Ngọc chỉ biết là tay của cha đang đặt trên người cô, sự vuốt ve khiến cô thoải mái. Bụng dưới của cô co quắp lại, trong lòng dâng lên một cảm giác xa lạ, nhưng Hoắc Hàm Ngọc cũng không suy nghĩ nhiều.

Cô ngồi trên đùi Hoắc Mật, ép mông lên hai chân hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn, trái tim đập như muốn nhảy ra ngoài.

Cô nhẹ nhàng nói:

“Cha đang ôm A Ngọc.”

Nói xong, cô hơi lo lắng nhìn về phía cầu thang, nhìn thấy Tiết Chỉ Kỳ đang bước xuống thì theo bản năng hoảng hốt, vội vàng đứng dậy khỏi chân cha.

Hoắc Hàm Ngọc không ngốc, cô không muốn để mẹ nhìn thấy cảnh cô thân thiết với cha.

Hoắc Mật nhíu mày, quay đầu lại, miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, cả người lộ ra thần sắc độc đoán.

“Xin lỗi thiếu gia, em tìm mãi mới thấy chiếc áo khoác này. Xin lỗi đã để anh phải đợi lâu.”

Tiết Chỉ Kỳ cảm giác được Hoắc Mật không vui. Tâm tư của hắn từ trước đến nay chưa bao giờ đặt trên người phụ nữ, thế nên lúc nào cũng là phụ nữ phải chờ hắn chứ không bao giờ có chuyện hắn lãng phí thời gian chờ đợi người khác.

Cô ta thấp thỏm nhìn Hoắc Hàm Ngọc, chỉ thấy Hoắc Hàm Ngọc cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn cô ta, giống như đã làm sai chuyện gì vậy. Tiết Chỉ Kỳ nhìn thấy thì trong lòng đầy một cục tức giận.

Đứa trẻ này từ nhỏ đã không linh hoạt, không biết nhìn sắc mặt người lớn à? Bây giờ đáng lẽ phải cố gắng mà lấy lòng Hoắc Mật chứ? Chỉ cần làm Hoắc Mật vui vẻ thì hai mẹ con họ mới có thể yên ổn sống ở Bắc Cương.

Nhưng ở trước mặt Hoắc Mật, cô ta không dám quát mắng Hoắc Hàm Ngọc. Hoắc Mật cũng không nói lời nào, đứng dậy dẫn Hoắc Hàm Ngọc ra ngoài.

Hắn vừa ra ngoài thì Tiết Chỉ Kỳ cũng vội vàng đi theo. Cô ta luống cuống tay chân đi cùng Hoắc Hàm Ngọc và Hoắc Mật ra khỏi phòng khách, đến khu vực đỗ xe của thổ lâu.

Hoắc Mật che chở đầu Hoắc Hàm Ngọc, đỡ cô ngồi vào trong xe, lúc này mới đứng thẳng lưng nhìn Tiết Chỉ Kỳ, nghiêm mặt nói:

“Nếu em rảnh thì ra ngoài shopping đi, mua cho A Ngọc ít đồ trang điểm. Tôi đưa A Ngọc đi cưỡi ngựa.”

Tiết Chỉ Kỳ lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô ta rất sợ Hoắc Mật sẽ đưa cả mình đi cưỡi ngựa để chăm sóc Hoắc Hàm Ngọc. Cô ta nhìn về phía Hoắc Hàm Ngọc đã ngồi yên vị sau xe:

“Vậy mẹ không đi theo nữa, A Ngọc, con nhớ phải nghe lời cha đấy.”

“Vâng, mẹ yên tâm.”

Hoắc Hàm Ngọc ngồi sau xe, thò đầu ra ngoài vẫy tay với Tiết Chỉ Kỳ.

Hoắc Mật cũng ngồi vào ghế sau, hắn đóng cửa xe lại, bảo tài xế lái xe, sau đó vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của Hoắc Hàm Ngọc, nghiêm mặt lại:

“Ngồi cẩn thận, trong lúc lái xe thì không nên lộn xộn, nếu không sẽ bị ngã.”

“Cha.”

Hoắc Hàm Ngọc nghiêng người ôm lấy cổ Hoắc Mật, thở phào một hơi:

“Vừa rồi con rất sợ mẹ sẽ tức giận, may quá, mẹ không phát hiện ra chuyện gì cả.”

Không phát hiện cái gì? Không phát hiện ra chuyện cô ngồi trên chân hắn sao? Không phát hiện ra chuyện hắn xoa đùi cô sao? Hoắc Hàm Ngọc không thể giải thích được loại tâm lý này của mình, cô chỉ biết là mình rất thích được thân mật với cha.

“Có cha ở đây, mẹ con không dám đâu.”

Hắn cảm thấy mình vô cùng có lỗi với con gái. Hoắc Mật ôm chặt cô vào lòng, nhíu mày hỏi:

“Mấy năm không có cha bên cạnh, Tiết Chỉ Kỳ đối xử với con không tốt sao?”

Rõ ràng lần nào trở về Giang Nam hắn cũng thấy Tiết Chỉ Kỳ đối xử với A Ngọc rất tốt, chiều chuộng yêu thương cô. Những lúc như thế, A Ngọc muốn cái gì thì Tiết Chỉ Kỳ sẽ mua cái đó, A Ngọc muốn ăn món gì sẽ nấu món đó. Lúc trước hắn cũng đã dặn dò Tiết Chỉ Kỳ rồi, chỉ cần nuôi dưỡng A Ngọc thật tốt là được, chuyện tiền bạc cứ để hắn lo.