Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Bị Anh Ta Lây Bệnh Nan Y

Chương 3: Đau mới có thể học ngoan

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trì Dương giãy giụa vài cái, nhưng Đoạn Lập Minh đã thô bạo tiến vào, làm em đau đến choáng váng, nước mắt trào ra. Đoạn Lập Minh vuốt ve môi Trì Dương: "Đau không?"

Trì Dương không trả lời, chỉ như một con vật nhỏ yếu ớt, nức nở khẽ khàng.

Đoạn Lập Minh lau nước mắt Trì Dương: "Đau mới có thể học ngoan, hôm nay em quá không nghe lời."

Trì Dương gian nan thở dốc: "Đoạn Lập Minh, em không thiếu nợ anh gì, anh không thể ép buộc em."

Đoạn Lập Minh cười âm hiểm: "Em ăn không uống không ở nhà anh nhiều năm như vậy, muốn đi thì đi, nào có chuyện dễ dàng như vậy."

Trì Dương đỏ mắt: "Em đã phục vụ anh nhiều năm như vậy, chúng ta sớm huề nhau rồi."

Đoạn Lập Minh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, che miệng Trì Dương lại, từ phía sau thô bạo ép em, lực đạo gần như là hành hạ.

Trì Dương không tự giác khóc lớn, há miệng cắn vào tay Đoạn Lập Minh, tiếng thở nặng nề.

Đoạn Lập Minh bất mãn nhíu mày, vặn mặt Trì Dương lại, thô bạo hôn môi.

...

Qua một hồi lâu, Đoạn Lập Minh thở ra một hơi thỏa mãn, mặc lại quần áo, liếc nhìn Trì Dương nằm trên giường.

Trì Dương nằm đó, chỉ còn chút hơi thở, gần như ngất xỉu.

Đoạn Lập Minh duỗi tay đẩy tóc Trì Dương ướt đẫm mồ hôi ra, nhìn sẹo trên trán Trì Dương, ghét bỏ nói: "Thật khó coi."

Trì Dương suy yếu cười tự giễu.

Cái sẹo đó là do Trì Mặc dùng gạt tàn thuốc đập vào trước đây. Lúc đó, Trì Dương đã đưa hết tiền cho em trai, không có tiền mua thuốc, kéo dài mãi mà để lại sẹo.

Mỗi lần Đoạn Lập Minh gần gũi, lại lấy cái sẹo đó ra nói, rằng Trì Dương chỉ có gương mặt này là còn coi được, nhưng lại bị Trì Mặc hủy hoại.

Trì Dương thì không sao, sẹo hay không cũng không quan trọng, rốt cuộc không ai muốn mỗi ngày bên cạnh một người xấu xí.

Đoạn Lập Minh thấy Trì Dương không nói nên lời, cười lạnh: "Với chút sức lực này mà còn muốn ra ngoài làm việc, làm nghề khác người ta còn ghét bỏ em không hầu hạ tốt."

Đoạn Lập Minh mở cửa rời đi, Trì Dương thở hổn hển một hồi lâu, gian nan ngồi dậy, cúi đầu, một tiếng "cạch" vang lên, máu rơi xuống tấm trải giường.

Trì Dương lau mũi, máu chảy càng lúc càng nhiều, không thể ngăn lại, phần lớn tấm trải giường trắng đã thấm đỏ.

Trì Dương ngẩng đầu, lấy hai tờ giấy khăn lấp kín mũi, đứng dậy gỡ tấm trải giường, khập khiễng vào phòng tắm.

Trì Dương giặt sạch hơn nửa tiếng, nước chảy xuống cống nhiễm đỏ máu, tấm trải giường vẫn còn vết máu, em đành phải từ bỏ, đem tấm trải giường ra ban công phơi nắng.

Về phòng, máu mũi rốt cuộc ngừng, Trì Dương rửa mặt, ngồi trên sàn nhà xem điện thoại. Trì Mặc vẫn không trả lời tin nhắn, em do dự một hồi lâu, vẫn là bấm gọi điện.

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy…”

Trì Dương cúp điện thoại, ảm đạm ngồi dưới đất một lúc lâu, gửi tin nhắn cho Trì Mặc: “Tiền đã chuyển, không đủ thì nói với anh.”

Trì Mặc chưa bao giờ chủ động liên lạc, cũng không thân cận, rõ ràng là anh em ruột mà như kẻ thù. Khi đó, Trì Mặc vô cớ dùng gạt tàn thuốc đập Trì Dương, điên cuồng đuổi em đi. Đến hôm nay, Trì Dương vẫn chưa hiểu mình đã làm sai điều gì.

Trì Dương đói bụng kêu rột rột, từ sáng đến giờ chưa ăn gì, lại bị Đoạn Lập Minh hành hạ, cầm điện thoại mà tay run rẩy.

Trì Dương mò mẫm xuống lầu, phát hiện Đoạn Lập Minh không có ở nhà, chắc là ra ngoài. Em vào bếp, mở tủ lạnh, vừa định lấy đồ ăn thì phía sau đột nhiên một bàn tay đè lại cửa tủ lạnh.

Dì Vân phía sau nói: “Đoạn thiếu đã dặn, anh ta tối nay không ăn, em cũng phải chịu đói.”

Ánh sáng lam từ tủ lạnh chiếu lên mặt Trì Dương làm trắng bệch, em quay đầu lại, yếu ớt nói: “Dì Vân, em đói.”

Dì Vân đóng cửa tủ lạnh: “Tính tình Đoạn thiếu em không rõ sao, đừng làm khó dì.”

Trì Dương nhìn dì Vân thật lâu, cuối cùng xoay người lên lầu, nằm trên giường, đói đến co rút cả người, như con tôm cuộn tròn lại. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh bác sĩ đưa báo cáo chẩn đoán, và cả Trì Mặc.

Em không muốn chết.

Em muốn sống.
« Chương TrướcChương Tiếp »