Chương 4: Thật đem chính mình đương thiếu gia

Sau nửa đêm, Trì Dương đột nhiên đau bụng dữ dội, em bật đèn, phát hiện trên quần ngủ có một vết máu nhỏ. Trì Dương lo lắng, chẳng lẽ Đoạn Lập Minh đã làm tổn thương em đến mức chảy máu?

Trì Dương chịu không nổi cơn đau bụng, em đỡ tường đi vào toilet, vừa chạm vào bồn cầu, liền nôn mửa không ngừng. Trì Dương nhớ đến lời bác sĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ em sẽ thật sự chết.

Mặt Trì Dương trắng bệch, chịu đựng cơn đau lục lọi khắp nơi, chỉ tìm được một tờ 10 nhân dân tệ, ở đây chỉ đủ để mua những thứ rẻ tiền, càng không đủ để trị liệu. Trì Dương tuyệt vọng nằm lại trên giường, toàn thân co rút, lòng oán trách Đoạn Lập Minh càng sâu.

Khi còn nhỏ, Trì Dương bị Đoạn Lập Minh "lừa" vào Đoạn gia. Khi đó em đang cần tiền, lang thang trên đường phố, vô tình va vào Đoạn Lập Minh đang tan học về nhà. Lúc đó Đoạn Lập Minh có khuôn mặt non nớt, quay lại với vẻ mặt hung ác, nhưng thấy Trì Dương rồi bỗng nhiên cười.

Đoạn Lập Minh dùng một miếng bánh kem để lừa Trì Dương đang đói run rẩy vào Đoạn gia, rồi giữ em lại bằng một chồng tiền đỏ.

Từ đó, Trì Dương bước vào ổ sói. Em nghĩ, nếu có thể quay lại, em thà chết đói ngày đó, cũng không nhận sự bố thí của Đoạn Lập Minh.

Trì Dương chịu đói một giấc ngủ đến hừng đông, cơn đau bụng đã biến mất. Khi đánh răng, em phát hiện trong miệng có vài vết loét, hơi đau.

Trì Dương đoán là do bệnh gây ra, trước kia em không yếu đuối như vậy. Trì Dương hoảng hốt đi xuống lầu, đến phòng khách uống ly nước lạnh để lấp đầy bụng.

“Thời gian này mới tỉnh, thật đem chính mình đương thiếu gia?”

Trì Dương cầm cái ly tay run lên, quay đầu, Đoạn Lập Minh ngồi ở bàn ăn trước, trầm mặt nhìn em.

Trì Dương buông cái ly, nước lạnh kí©h thí©ɧ đến dạ dày làm em đau âm ỉ, tầm mắt rơi xuống bàn ăn của Đoạn Lập Minh, nơi có miếng bánh mì phết mứt dâu.

Đoạn Lập Minh chú ý đến ánh mắt của Trì Dương, vẫy tay: “Lại đây.”

Trì Dương cảnh giác bước lại gần, Đoạn Lập Minh dùng dao nĩa gõ gõ lên đĩa đồ ăn: “Muốn ăn?”

Trì Dương trầm mặc một lát, rồi gật đầu.

Đoạn Lập Minh nhẹ nhàng đá một cái vào chân em: “Nói chuyện.”

Trì Dương cắn răng: “Muốn.”

Đoạn Lập Minh dùng ngón tay bôi chút mứt dâu đưa đến bên miệng Trì Dương. Trì Dương có chút ghét bỏ, không há miệng. Đoạn Lập Minh chọc chọc vào môi em: “Muốn đói chết à?”

Trì Dương do dự vài giây, rồi hé miệng, đưa ngón tay Đoạn Lập Minh vào miệng, nhẹ nhàng mυ"ŧ.

Đoạn Lập Minh ngẩng đầu, hưởng thụ không được bao lâu, mặt bỗng nhiên trầm xuống. Anh ta rút ngón tay ra, thấy trong miệng Trì Dương có vài vết loét.

Đoạn Lập Minh trầm giọng: “Sao lại thế này?”

Trì Dương thấp giọng: “Khoang miệng loét.”

Đoạn Lập Minh sớm đã bị quét sạch hứng thú, lấy ra một thẻ ngân hàng ném lên bàn: “Đi bệnh viện lấy thuốc, sau này làm sao hầu hạ anh?”

Mắt Trì Dương sáng lên, lấy thẻ cất vào túi, thật cẩn thận bảo vệ.

Dì Vân bưng một phần bữa sáng, mùi thơm tỏa khắp, đặt trước mặt Trì Dương.

Đoạn Lập Minh nguy hiểm cười: “Dì Vân, ai bảo dì mang đi?”

Dì Vân nghe thấy sự không vui trong lời nói của Đoạn Lập Minh, vội gật đầu xin lỗi, chuyển đĩa ăn sang trước mặt Đoạn Lập Minh.

Đoạn Lập Minh cầm nĩa, không chút để ý đâm vào bánh mì hai lần: “Đói cả đêm à?”

Trì Dương nghĩ thầm, đúng rồi, nhưng mặt vẫn dịu ngoan gật đầu.

Lúc này, không cần chọc giận Đoạn Lập Minh.

Đoạn Lập Minh đẩy đĩa ăn về phía Trì Dương: “Ăn đi.”

Trì Dương nghi ngờ nhìn Đoạn Lập Minh, chần chờ vài giây, rồi cẩn thận đưa tay, còn chưa chạm vào đĩa đồ ăn, tay đã bị Đoạn Lập Minh nắm chặt, kéo mạnh qua.

Đoạn Lập Minh từ phía sau ôm eo Trì Dương, tách hai chân ra, vỗ vào ghế, trong giọng nói không chấp nhận sự phản kháng: “Nhưng trước khi ăn chính, phải ăn chút gì khai vị đã.”