Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Bị Anh Ta Lây Bệnh Nan Y

Chương 5: Hôm qua chưa ăn đủ giáo huấn?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trì Dương luống cuống tay chân mà giãy giụa, hoảng loạn nói: “Miệng em đau!”

Đoạn Lập Minh ấn Trì Dương xuống giữa hai chân, mặt hướng lên: “Ngày hôm qua còn không ăn đủ giáo huấn sao?”

Trì Dương nghĩ đến đêm qua Đoạn Lập Minh điên cuồng, lập tức tĩnh lặng.

Đoạn Lập Minh tựa lưng vào ghế ngồi, tay phải năm ngón cắm vào tóc Trì Dương, lười nhác nói: “Trì Dương, em là của anh, anh muốn em làm gì, em đều không thể từ chối.”

Trì Dương giọng khàn khàn: “Em là người, không phải đồ chơi của anh.”

Đoạn Lập Minh trong mắt mang theo trào phúng cười: “Em biết mình là gì không?”

Trì Dương ngẩng đầu nhìn Đoạn Lập Minh, mắt đỏ hoe.

Năm 18 tuổi, Trì Dương đã tỏ tình với Đoạn Lập Minh. Em viết một lá thư dài, cảm ơn Đoạn Lập Minh đã chăm sóc suốt nhiều năm, cuối cùng viết thêm bốn chữ "Em thích anh."

Đêm đó, sau khi nhận được thư, Đoạn Lập Minh đã đưa Trì Dương lên giường.

Đó là lần đầu tiên của Trì Dương, cũng là lần đầu tiên của Đoạn Lập Minh. Trì Dương vùi đầu vào ngực ấm áp của Đoạn Lập Minh, khóc nức nở vì đau, em nghĩ như vậy là yêu nhau.

Sáng hôm sau, Trì Dương thấy lá thư trong thùng rác phòng khách.

Trì Dương cầm lá thư bị xé tan tành, ngồi trong phòng khách cả ngày, chờ Đoạn Lập Minh tan làm về. Em hỏi: “Sao anh lại xé thư?”

Đoạn Lập Minh không trả lời. Trì Dương lại hỏi: “Chúng ta không tính kết giao sao?”

Đoạn Lập Minh cười: “Trì Dương, em chỉ là người hầu của Đoạn gia.”

Cảm giác tê mỏi trong miệng khiến Trì Dương hồi tưởng lại ký ức đau đớn, Đoạn Lập Minh lau đi nước mắt của em, giọng điệu mang theo bất mãn: “Suy nghĩ cái gì?”

Trì Dương lắc đầu, dạ dày một trận buồn nôn, em đẩy Đoạn Lập Minh ra, muốn nôn. Đoạn Lập Minh cười, đè đầu em xuống, kéo lại gần mình.

Qua một hồi lâu, Trì Dương đỡ bàn đứng dậy, vọt vào toilet, nằm trên bồn rửa tay không ngừng nôn khan, miệng lại tê mỏi lại đau.

Đoạn Lập Minh ném khăn giấy vào thùng rác, kéo khóa quần, liếc nhìn Trì Dương trong toilet, trào phúng nói: “Giả bộ.”

Đoạn Lập Minh sảng khoái, bỏ Trì Dương ở lại phòng khách, đi làm.

Trì Dương súc miệng, nhịn xuống buồn nôn, từ toilet bước ra, nhìn bữa sáng trên bàn, em bỗng dưng không muốn ăn.

Trì Dương miễn cưỡng ăn một lát bánh mì, đẩy đĩa ăn ra, đứng dậy rời khỏi nhà.

Trì Dương bắt xe bus đến bệnh viện kiểm tra ngày hôm qua, đứng trước cửa bệnh viện nhìn xung quanh, thấy bác sĩ khám hôm qua.

Trì Dương chạy đến, vị bác sĩ nhìn thấy em có chút ngạc nhiên: “Là cậu à?”

Trì Dương gật đầu: “Bác sĩ, em muốn chữa bệnh.”

Bác sĩ dẫn Trì Dương vào văn phòng, trên đường đi hỏi: “Đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Trì Dương thành thật nói: “Em không muốn chết.”

Em còn có Trì Mặc, còn có rất nhiều việc trong 20 năm nữa, em còn hy vọng.

Bác sĩ vui mừng vỗ vai em, Trì Dương phản xạ trốn ra, bác sĩ cười: “Không sao, như vậy không lây nhiễm.”

Trì Dương ngây thơ gật đầu, theo bác sĩ vào văn phòng.

Trì Dương hỏi về chi phí điều trị kháng virus, bác sĩ nói rằng hiện tại quốc gia có chương trình cung cấp thuốc miễn phí, không cần tiền.

Điều này như một giấc mơ, Trì Dương cao hứng đến choáng váng, theo bác sĩ đi lấy thuốc. Bác sĩ dặn dò những việc cần chú ý và thời gian uống thuốc, rồi cho Trì Dương ra về.

Trì Dương cầm túi thuốc, ngồi trên xe bus, mơ màng muốn ngủ. Điện thoại trong túi rung lên vài cái, em lấy ra xem, là tin nhắn từ Trì Mặc.

Dù chỉ là hai chữ ngắn gọn, Trì Dương vẫn vui mừng cả ngày.

Trì Dương muốn gọi điện, nhưng lo Trì Mặc đang đi học, em nhanh chóng nhắn lại, hỏi Trì Mặc đang ở đâu, có thể ra gặp mặt không.

Một lát sau, Trì Mặc trả lời, nội dung là một địa chỉ.

Trì Dương tra vị trí, từ đây đi xe mất khoảng bốn giờ. Em cắn môi, xuống xe, chuyển sang đi ô tô.

Khi đến bến xe, xe mới vừa khởi hành. Trì Dương dùng thẻ của Đoạn Lập Minh mua vé, ngồi ở sảnh chờ, mồ hôi ra nhiều, có cảm giác đau đầu như bị cảm nắng.

Đối diện Trì Dương là một người đàn ông to lớn đang ăn mì tôm, mùi hương bay tới khiến Trì Dương buồn nôn, và em nôn ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »