Chương 7: Phong Đồ Nhi Là Của Anh

“Con lại muốn hủy hôn sao Khuynh Nhi?” Diệp Vy kinh hô hỏi.

Đây là lần thứ ba Khuynh Nhi muốn bà hủy bỏ hôn sự kể từ khi biết được người bà chọn cho con bé là con trai bà - Hàn Hiếu Minh, điều này khiến Diệp Vy đau đầu.

Hàn Hiếu Minh yêu thích Khuynh Nhi nhiều như vậy, nếu như bà phối hợp con bé đơn phương hủy hôn ước, đứa trẻ kia phải tính làm sao đây?

Bà đã hai lần liên tiếp hủy hoại Hàn Hiếu Minh, lần này bà tuyệt đối không thể đi theo con đường cũ, tiếp tục làm tổn thương thằng bé nữa. Nhưng mà còn Khuynh Nhi thì sao, con bé làm sao chấp nhận bất công chứ?

Nói thế nào ở đây cũng là nơi tai vách mạch rừng, ngộ nhỡ truyền ra bên ngoài thì không tốt!

Diệp Vy rời khỏi bàn làm việc, bà đi đến nắm lấy tay Khuynh Nhi, kéo cô đến sofa, ngồi xuống. Diệp Vy nhỏ giọng cố thuyết phục: “Khuynh Nhi, con không thể thử chấp nhận thằng bé được sao con? Hiếu Minh rất yêu con, con có thể bình tĩnh, cho con và thằng bé một cơ hội được không?”

Bà thiết nghĩ cuộc đối thoại hôm đó Khuynh Nhi đã nghe rõ, con bé chắc chắn biết được Hàn Hiếu Minh đặt tình cảm rất nhiều, bà luôn hy vọng Khuynh Nhi sẽ có cái nhìn khác.

Từ nhỏ bà đã sống xa Hàn Hiếu Minh, quá trình thằng bé lớn lên như thế nào, bà chưa từng chứng kiến, duy chỉ một điều bà biết rõ mồn một, chính là Hàn Hiếu Minh yêu Khuynh Nhi rất nhiều. Nếu như thằng bé đã có lòng như vậy, bà dựa vào cái gì phản đối? Tình cảm vốn dĩ cần thời gian vun đắp, chỉ cần Khuynh Nhi cho Hàn Hiếu Minh cơ hội, bà tin mối lương duyên này chắc chắn sẽ vô cùng tốt đẹp.

“Mẹ.” Khuynh Nhi bất ngờ gọi một tiếng.

Âm thanh gọi ‘mẹ’ của cô ngọt ngào đến nỗi Diệp Vy còn đang cho rằng bà nghe nhầm.

Diệp Vy cố gắng xác nhận lại: “Khuynh Nhi, con vừa gọi ta là gì? Ta không nghe nhầm phải không?”

Bà rất sợ bà đang bị mơ hồ, khi nhận thức tất cả sẽ tan biến.

“Mẹ, con gọi mẹ là mẹ.” Phong Đồ Nhi trả lời, cô nhìn Diệp Vy đầy xót xa: “Mặc dù từ trước đến nay Khuynh Nhi đều không hề thừa nhận mẹ là mẹ. Nhưng mà trong lòng của Khuynh Nhi, vốn dĩ đã xem mẹ là mẹ từ lâu rồi. Nếu như chúng ta là mẹ con, tại sao còn phải tạo ra mối hôn sự này làm gì chứ? Mẹ nói có phải không?”

Mười năm, Diệp Vy chờ đợi Khuynh Nhi gọi bà là mẹ đã trôi qua mười năm, không ngờ khi con bé đồng ý chấp nhận bà, lại là lúc con bé muốn bà hủy hoại con trai bà lần nữa. Bà hiểu uất ức của Khuynh Nhi, nhưng mà Hàn Hiếu Minh, thằng bé vốn vô tội.

“Mẹ, con biết yêu cầu của con với mẹ là vô lý. Nhưng mà con không thể chấp nhận Hàn Hiếu Minh trở thành chồng của con, con không thích anh ấy. Hơn nữa Hàn Hiếu Minh rất xấu tính, con không muốn kết hôn với một người xấu tính giống như anh ta đâu. Mẹ, mẹ giúp con hủy bỏ hôn sự này được không?”

“Khuynh Nhi, ta…” Diệp Vy khựng lại, bà cho rằng bây giờ không phải lúc thích hợp từ chối Phong Đồ Nhi, thay vào đó nên tìm cách xoa dịu con bé trước. Hàn Hiếu Minh vốn là người nóng tính, Phong Đồ Nhi lại là một đứa trẻ cứng đầu, cho dù bà có cố thuyết phục con bé chấp nhận, hoặc ép Hàn Hiếu Minh buông tay, cả hai chắc chắn sẽ không dễ khuất phục. Chi bằng... Diệp Vy bèn nhìn Khuynh Nhi, ôn tồn nói: “Được. Khuynh Nhi, hôn sự này mẹ sẽ hủy giúp con! “

Tại nhà họ Phong.

“Anh muốn em đến nhà anh ăn tối ạ?”

“...”

“Tất nhiên rồi, em cũng muốn gặp Nhật Thiên ôn bài, một chút em sẽ đến.”

“...”

“Dạ được, tạm biệt anh Nhật Huy, gặp anh sau.”

Phong Đồ Nhi nói xong điện thoại với Hạ Nhật Huy xong liền thấy tâm trạng nhẹ nhõm hẳn, cả người như vừa được nạp thêm năng lượng. Nói cách khác, kể từ khi trong nhà của cô đột nhiên xuất hiện Hàn Hiếu Minh, cô lại liên tục bị anh ta giở trò, tâm trạng Phong Đồ Nhi có phần không thoải mái. Cũng may cô còn có Nhật Thiên và Nhật Huy là bạn, bất luận thế nào bọn họ cũng rất ưu tiên cô, cô không sợ mình bị Hàn Hiếu Minh ức hϊếp.

Phong Đồ Nhi ngã lưng xuống giường lớn, cô ngước mắt trong veo nhìn trần nhà, môi mỏng thơm ngọt bỗng mỉm cười xinh tựa đóa hoa hồng nở rộ. Cô nghĩ đến Diệp Vy, mẹ nói bà ấy sẽ giúp cô hủy hôn, cô không cần phải sợ Hàn Hiếu Minh trở thành chồng tương lai của cô rồi!

Phong Đồ Nhi vô ý, lại không nghĩ Hàn Hiếu Minh cho rằng Phong Đồ Nhi cố tình, không ngờ nha đầu này lại ngang nhiên chạy đến công ty thuyết phục mẹ anh phải hủy hôn. Bây giờ, Phong Đồ Nhi cùng với nam nhân khác lại nói chuyện khách sáo như vậy, hơn nữa còn muốn cùng hắn ta dùng cơm, được lắm, anh sẽ xem cô ra ngoài bằng cách nào.

Một lúc sau, đại sảnh.

Phong Đồ Nhi chọn cho mình một bộ đầm thủy thủ màu trắng ngang đầu gối, chân đi giày búp bê, mái tóc đen xõa dài, trên lưng cô đeo balô gấu panda, càng nhìn, càng đáng yêu vô cùng.

Hàn Hiếu Minh buổi chiều không có tiết lên lớp, anh tranh thủ thời gian rảnh ở đại sảnh đọc báo, nhân tiện chờ Khuynh Nhi xuống nhà. Đúng như dự kiến, Hàn Hiếu Minh đọc đến trang thứ hai tờ báo, Phong Đồ Nhi liền từ cầu thang xuống. Nghe được tiếng bước chân, mỗi bước đi đều thể hiện hào hứng, Hàn Hiếu Minh liền biết mục tiêu rốt cuộc đã xuất hiện. Hàn Hiếu Minh quay đầu, anh chiếu cố nhìn Khuynh Nhi cười một cái.

Phong Đồ Nhi từ cầu thang bắt gặp nụ cười nham hiểm đó của anh, mặt mũi bỗng đen lại một khoảng. Hàn Hiếu Minh hôm nay cười với cô, đúng là cả ngày hôm nay của cô u ám rồi!

Phong Đồ Nhi hừ lạnh, cô miễn cưỡng đi đến chỗ Hàn Hiếu Minh đang ngồi, tùy tiện nói: “Chuyện là đúng lúc Nhiên Duyệt hôm nay không có ở nhà, anh đưa tôi đến nhà Nhật Thiên có được không? Tôi muốn đến đó cùng Nhật Thiên ôn bài.”

Hàn Hiếu Minh nghe hiểu, anh không những hiểu mà còn hiểu rất nhiều, rõ ràng Phong Đồ Nhi chính là muốn đi gặp nam nhân đó ăn tối. Đành vậy, bởi vì con bé không thích anh, nhưng mà anh nhân phẩm vốn đâu tệ như vậy? Hàn Hiếu Minh gấp tờ báo trên tay lại, anh thong thả đặt xuống bàn bóng loáng, sau đó khoanh hai tay trước ngực.

Hàn Hiếu Minh nhìn Khuynh Nhi, thừa nước đυ.c thả câu: “Nào, bé ngoan, anh dù sao cũng là thầy giáo của em, lại là chồng tương lai của em, em không muốn dễ dàng vượt qua bài thi sắp tới sao? Chỉ cần em đồng ý, anh có thể giúp em vô điều kiện.”

Phong Đồ Nhi bĩu môi: “Không muốn giúp thì tôi sẽ tự đón taxi đi, không cần anh phải nói nhiều như vậy đâu. Huống hồ anh cũng không đơn giản như câu nói của mình, tôi hà tất phải chui đầu vào rọ chứ.”

Thông minh, chả trách anh chiếu cố cô như vậy! Nếu như là một nữ nhân khác, anh còn chưa mở miệng, chắc chắn đối phương đã chủ động ngã vào trong lòng anh. Phong Đồ Nhi càng bướng bỉnh, anh càng muốn chinh phục!

“Tùy em, anh không miễn cưỡng a!”

Hàn Hiếu Minh đáp lại, bộ dạng giống như đã buông tay hoàn toàn. Phong Đồ Nhi thấy thế cũng không muốn nói tiếp, dù sao cô cũng đâu thiếu tiền, cần gì phải hạ giọng xuống nước, liền xoay người bỏ đi.

Hàn Hiếu Minh khẽ cong môi một cái, anh linh hoạt chớp lấy thời cơ này vươn tay thon dài ra, kéo Phong Đồ Nhi về phía sau, vừa vặn để cô ngã vào trong lòng anh.