Chương 9: Em Không Thoát Được Đâu

Với tài năng xuất chúng, cộng thêm sở hữu một dung mạo phi phàm, Hàn Hiếu Minh nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý chỉ sau hai tuần xuất hiện ở trường X, thu hút tất cả học sinh từ nữ đến nam giới, duy chỉ Phong Đồ Nhi là trường hợp ngoại lệ.

Phong Đồ Nhi từ nhỏ đặc biệt đã có miễn dịch tốt, thể loại tình cảm sư đồ gì đó cô vốn không bận tâm, Hàn Hiếu Minh xuất chúng, đào hoa thế nào cô cũng chẳng để ý, chuyện cô muốn vĩnh viễn chỉ có chuyện cùng anh kết thúc hôn sự oái oăm đó.

Vừa rồi lúc cô và Hạ Nhật Thiên ở bên ngoài căn-tin ăn sáng, tại phòng giáo viên liền có một chuyện dài kinh dị, không đúng, nên nói là một màn tỏ tình đặc sắc thì mới đúng.

Bạn học Trịnh Du Du, tức con gái hiệu trưởng trường X Phong Đồ Nhi theo học, tính cách đơn giản, dễ khóc, lại dễ cười, chung quy có thể nói là một cô gái ngây thơ và trong sáng.

Trịnh Du Du từ khi Hàn Hiếu Minh xuất hiện đã đem lòng yêu thích, chỉ là không dám trực tiếp đến trước mặt Hàn Hiếu Minh tỏ tình, cứ vậy chôn xuống tình cảm cô dành cho đối phương. Mãi đến hôm nay Trịnh Du Du mới lấy hết dũng khí để tỏ tình Hàn Hiếu Minh, hy vọng anh có thể chấp nhận cô, tuy nhiên Hàn Hiếu Minh đã thẳng thắn từ chối.

Khuynh Nhi nghe Đinh Tử nói lại Hàn Hiếu Minh đã có hôn thê rồi, bởi vì hôn thê của anh cho nên anh mới từ chối Trịnh Du Du, hy vọng Du Du đừng suy nghĩ quá nhiều. Phong Đồ Nhi chết đứng tại chỗ.

Hôn thê? Còn không phải là cô sao? Hàn Hiếu Minh vì cô từ chối Trịnh Du Du? Phong Đồ Nhi nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Đoạn, cô nhìn sang Du Du, bộ dạng uất ức hiện giờ của Du Du trông đáng thương vô cùng, thiết nghĩ một cô gái đơn thuần như vậy lại bị Hàn Hiếu Minh làm tổn thương, có xứng đáng hay không? Phong Đồ Nhi tức giận đến đỏ mặt tía tai. Cô đúng là suy nghĩ nát óc cũng không ra, rốt cuộc Hàn Hiếu Minh có ưu điểm gì chứ?

Tan học Phong Đồ Nhi bảo Nhật Thiên về trước, cô nói sau khi cô xử lý xong việc sẽ đến nhà nàng dùng cơm sau.

Hạ Nhật Thiên vốn tin tưởng Phong Đồ Nhi tuyệt đối, về chuyện lần trước cô và anh cô cũng không hề oán trách Phong Đồ Nhi, liền đồng ý quay về chờ Phong Đồ Nhi đến.

Khuynh Nhi cắt đuôi được Nhật Thiên, cô thở phào nhẹ nhõm.

Trong trường hiện giờ còn lại khá ít người, giáo viên gần như đã về hết một nửa, một nửa còn lại ai có công việc nấy, cô không sợ bị mọi người hiểu lầm cô đến tìm Hàn Hiếu Minh là vì tư tình riêng.

Trường học vốn là nơi phức tạp, tình cảm thầy trò lại là điều cấm kỵ, ngộ nhỡ chuyện cô là hôn thê Hàn Hiếu Minh bại lộ nhất định sẽ lớn chuyện. Phong Đồ Nhi gìn giữ thanh danh rất kỹ lưỡng, cô không muốn tương lai của cô bị hủy trong tay Hàn Hiếu Minh, cô tuyệt đối không cho phép.

Hàn Hiếu Minh xử lý sự việc xảy ra vừa rồi rất kín kẽ, những người biết chuyện Du Du tỏ tình anh đều hứa không truyền ra bên ngoài, từ đầu đến cuối giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Học đường trong mắt Hàn Hiếu Minh chính là nơi thuần khiết, sự nghiệp giáo dục của anh suốt những năm qua chưa từng để có bất kỳ vết nhơ nào, anh gìn giữ danh dự cũng giống như bản thân, trong sáng như ngọc quý, ngoại trừ...

“Giáo sư Hàn, thầy có ở bên trong không?”

Nhắc người, người liền đến.

Bảo bối của anh đúng là hiểu anh đang suy nghĩ gì a!

Mặc dù Hàn Hiếu Minh có nhiều vấn đề phải xử lý, tuy nhiên những công việc này với anh tựa như hạt cát nhỏ, tùy tiện thổi nhẹ đã bay mất.

Có thể nói Hàn Hiếu Minh am tường hết mọi thứ, từ sự vật đến con người, duy chỉ thế giới Phong Đồ Nhi là không thể, anh có bước vào thế nào cũng đều bị con bé đẩy ra. Bây giờ Phong Đồ Nhi chủ động đến tìm anh, liệu có phải vì chuyện của Trịnh Du Du không?

Đợi đã, để xem Phong Đồ Nhi nói gì.

Hàn Hiếu Minh ngừng việc xem giáo án, giương mắt nhìn ra cửa, đáp: “Khuynh Nhi, em vào đi.”

Hàn Hiếu Minh vừa nói dứt câu, Phong Đồ Nhi từ bên ngoài liền đẩy cửa, đi vào. Phong Đồ Nhi đi đến bàn giáo viên, hậm hực đối mặt Hàn Hiếu Minh, dáng vẻ giống như đang muốn đem Hàn Hiếu Minh bỏ vào bụng nhai nuốt.

“Bà xã, có chuyện tìm anh sao?” Anh hỏi cô.

Phong Đồ Nhi tức xì khói. Bà xã, cô nghe không thể tiêu hóa được: “Không sai. Tôi hôm nay tìm anh là muốn anh hủy hôn, chúng ta thật chất không hợp, đừng miễn cưỡng nhau nữa.”

Không hợp? Miễn cưỡng? Người tiêu hóa không được thực tế mới là Hàn Hiếu Minh. Tuy nhiên, Hàn Hiếu Minh vẫn giữ được bình tĩnh, đan mười ngón tay thon dài vào nhau, nhẹ nhàng chống xuống cằm.

Anh chiếu cố nhìn bảo bối, thẳng thắn, nói: “Anh không hề miễn cưỡng bản thân, em có phải đã suy nghĩ quá nhiều rồi hay không? Hơn nữa cá nhân anh cũng rất yêu em, anh còn vô cùng ưu tiên em, thậm chí vì em đi từ chối người khác. Bây giờ em ở đây đột nhiên nói chúng ta không hợp, lẽ nào trong lòng em vốn dĩ cho rằng, Hạ Nhật Huy mới là người thích hợp sao?”

“Đương nhiên là không phải!” Phong Đồ Nhi phản ứng lại.

Hạ Nhật Huy với cô giống như người anh cả, cô sao có thể đem lòng yêu thích anh ấy chứ?

Tất nhiên, đó là những gì anh muốn Phong Đồ Nhi xác thực.

Nếu đã không có, anh hà tất phải từ bỏ hôn sự tốt đẹp này!

Hàn Hiếu Minh liền thuận nước đẩy thuyền: “Vậy được rồi, anh cũng không yêu người khác, chúng ta vẫn có thể tiếp tục tìm hiểu nhau, em không cần khẩn trương đâu.”

“Nhưng tôi không thích anh.”

“Không thích thì lâu dần sẽ thích, anh không tin anh như vậy không thể khiến cho Phong Đồ Nhi em động lòng. Toàn bộ sự trong sạch cả đời này của anh đều bị em trong một lúc cướp mất, em thấy em không nên chịu trách nhiệm với anh hay sao chứ?”

“Tôi không…”

“Em không muốn thừa nhận cũng không sao. Anh vẫn là câu nói đó, đồ đã giao miễn trả lại. Nếu như em vẫn còn không chịu chấp nhận sự thật, anh nhất định sẽ ở đây cùng em…”

“Đủ rồi! Anh không được nói nữa!” Phong Đồ Nhi thẹn quá hóa giận hét, đồng thời chỉ tay về phía Hàn Hiếu Minh, cô nghiến răng lợi nói: “Hàn Hiếu Minh, tôi tuyệt đối không để cho anh ức hϊếp đâu. Anh cứ chờ mà xem, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận vì đã chọc phải tôi.”

Cảnh cáo Hàn Hiếu Minh xong, Phong Đồ Nhi xoay người, rời khỏi phòng giáo viên trước sự kinh ngạc của anh. Phong Đồ Nhi muốn chứng minh con bé lợi hại thế nào, được, anh xem cô sẽ làm được những gì.

Hàn Hiếu Minh thong thả nhoẽn miệng cười một cái: “Nha đầu ngốc, em không thể thoát khỏi tay của anh được đâu.”