Chương 12

Phòng ngủ im lặng trong vài giây.

Lục Kiều vừa nói xong liền nhớ tới quần áo còn ở trong phòng tắm, tủ quần áo cách giường một chút, hai người đều bị khóa chặt.

Cậu không nhúc nhích, Yến Khâu cũng không nhúc nhích được. Vì vậy cậu ngại ngùng cố gắng chống đỡ cơ thể của mình - trọng lượng của đôi cánh vốn là một phần trọng lượng cơ thể của cậu. Mặc dù lúc này anh ta mang nó trên lưng, cũng chỉ có mười kg, đó không phải là vấn đề. Mà là hai cánh dài một mét, và khi chúng bị treo yếu ớt ở hai bên, nó quá cản trở để di chuyển.

Lục Kiều cảm thấy mình như một con chim vô dụng.

Cậu vừa đứng dậy được một chút thì Yến Khâu lại đè anh nằm yên.

Lục Kiều quay đầu lại, nghi ngờ nhìn hắn.

Người đàn ông nhẹ giọng nói: "Anh sẽ kêu quản gia xuống, dù sao vết thương trên cánh của em cũng cần được chữa trị."

Nói xong, hắn chống người lên, nằm sang một bên, cố gắng không đè lên cánh của Lục Kiều, và rồi dùng chăn bông đắp lên những chỗ trợng yếu của hắn và Lục Kiều, rồi gõ vào tường.

Màn hình ba chiều của hệ thống gia chủ hiện lên, Yến Khâu chỉ đơn giản dặn dò quản gia vài câu, Lục Kiều chống cằm, không ngừng nghiêng đầu nhìn anh, khi giao tiếp kết thúc, màn hình ba chiều đã biến mất, và Lục Kiều nói: “Cảm ơn anh lúc nãy.”

Cậu nói xong, má có chút ửng hồng.

Yến Khâu là một người lạnh lùng như thế, không ngờ lại có thể nói ra những lời nhẹ nhàng an ủi người ta như vậy.

Nghĩ lại hành động vừa rồi của Yến Khâu, Lục Kiều cảm thấy l*иg ngực mình nóng lên.

Lông mày và ánh mắt của Yến Khâu lúc này vẫn rất dịu dàng, hắn xoắn mái tóc ướt của Lục Kiều và nói: “Lát nữa, anh sấy tóc cho em.”

Lục Kiều lại liếc nhìn người đàn ông đó, gật đầu rồi nhỏ giọng nói: “Dạ được. " "

“Bây giờ em thấy thế nào? Còn đau không? " Yến Khâu hỏi.

Lục Kiều lắc đầu: “Không đau lắm.”

Sau khi vết sẹo ngừng xuất hiện, hai cánh ngừng chuyển động, buông thõng xuống sau lưng Lục Kiều như vật chết. Nếu sờ vào vẫn không thấy ấm, thậm chí sẽ khiến người ta lầm tưởng rằng đây thực chất chỉ là một món đồ trang trí.

Yến Khâu ánh mắt quét qua đôi cánh của Lục Kiều, lông mày của anh hơi nhíu lại: “Em không có cảm giác gì ở đôi cánh của mình?”

“Không…” Lục Kiều mất giọng, “Mỗi lần nó mọc ra đều đau như chết đi sống lại. Sau khi hết đau, em không cảm thấy gì khác và cũng không cảm thấy gì khi chạm vào nó. ”

Cho dù chứng rối loạn di truyền đã được cải thiện tất nhiên sẽ được hiển thị trong danh sách kiểm tra y tế, nhưng không thể ngày nào người bệnh cũng phải đến bệnh viện để khám, cách quan sát trực quan nhất là xem các triệu chứng cụ thể có thuyên giảm hay không.

Cánh Lục Kiều như chết luôn, đến bệnh viện cũng không thèm, nửa năm rồi không đi kiểm tra.

Yến Khâu nghe lời và cố gắng chạm vào đôi cánh mềm mại, nhưng đầu cánh rung lên.

Yến Khâu: “...”

Yến Khâu: “Em thực sự không cảm nhận được nó?”

Lục Kiều: “Không, em không cảm nhận được nó cho dù là người khác hay em chạm vào nó, nó thậm chí không thèm động "

Yến Khâu tiếp tục chạm vào nó hai lần, đầu cánh không ngừng rung chuyển ...

Lu Qiao chống cằm trong tay, không nhìn lại, anh nói với chính mình," Em cũng có thể không có cánh, hơi vô dụng chút, cứ chặt nó đi!”

Một khi đôi cánh bị chặt, nó sẽ không vượt ra khỏi tầm kiểm soát nữa. Cho dù không chữa khỏi được chứng rối loạn di truyền, nhưng yếu tố bên ngoài bất ổn nhất trong cơ thể cậy cũng đã biến mất, ngoại trừ tờ giấy xét nghiệm di truyền, cậu thực sự không khác gì người bình thường!

Tuy nhiên, cho dù như vậy, quân đội cũng sẽ không tiếp nhận một bệnh nhân mắc chứng rối loạn di truyền ...

Hơn nữa, dường như không có nhiều người bình thường có thể cắt bỏ một phần cơ thể của chính mình ...

Lục Kiều lại sững sờ.

Yến Khâu im lặng liếc nhìn cậu, không trả lời cậu, chỉ đặt tay lên gốc cánh của cậu, và sau đó -

Theo dõi và vuốt ve cánh của cậu trượt xuống!

Lục Kiều còn đang than thở một cách thê lương, bỗng nhiên khẽ kêu một tiếng "á", toàn thân chấn động như điện giật, lông vũ trên cánh khẽ nổ tung.

Cậu nhanh chóng quay đầu lại, đôi mắt to của Yến Khâu bắt gặp đôi mắt nhỏ.

Lục Kiều: “Vừa rồi anh đang làm gì?”

Yến Khâu: “Chạm vào đôi cánh của em.”

Lục Kiều: “???”

Yến Khâu cụp mắt xuống, lại đặt tay lên gốc cánh của Lục Kiều, rồi —— năm ngón tay mạnh mẽ và lòng bàn tay ấm áp di chuyển xuống, vuốt ve lông của Lục Kiều, xương cánh của cậu, từ đầu đến cuối, tất cả đều trong một hơi thở!

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lưng Lục Kiều như có dòng điện chạy qua lưng, thắt lưng mềm nhũn ra, đôi cánh lướt qua rất rõ ràng.

Yến Khâu bình tĩnh nói, “—Đó, làm như vậy đó.”

Lục Kiều nằm mềm nhũn trên giường và kinh ngạc nhìn anh: “Vậy… cánh của em vừa mới chuyển động sao ?!”

Nó thực sự chuyển động, trước khi quản gia đến, Lục Kiều đã yêu cầu Yến Khâu thử lại nhiều lần, và đôi cánh của cậu thực sự di chuyển!

Yến Khâu chạm vào cánh, và cánh rung lên, khi Yến Khâu chạm vào chúng, Lục Kiều thậm chí có thể cảm nhận được tê dại từ đôi cánh. Thật sảng khoái!

Lục Kiều hét lên vì phấn khích, nắm lấy tay Yến Khâu và đè lên cánh của mình, kéo Yến Khâu qua và thúc giục anh ấy, "Chạm vào cánh của em nữa đi, xíu nữa đi !"

Yến Khâu nói, "... ..."

Cơ thể hắn căng cứng, và đôi mắt anh ấy sâu thẳm nhìn Lục Kiều.

Đúng lúc này, quản gia gõ cửa, nhận được trả lời "mời vào", mở cửa ra, liền nhìn thấy ... trên giường lớn có hai nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thanh niên gầy gò đang nằm trên giường, thiếu gia nhà họ thì chống đỡ trên cơ thể thanh niên, thanh niên giống như vui sướиɠ kêu lên, lẩm bẩm "tuyệt".

Quản gia như bị sét đánh - sao thiếu gia lại cho hắn vào? Đây có phải là lúc anh ấy nên vào không? không! ! Thiếu gia làm sao có thể bối rối như vậy!

Quản gia hoảng sợ định thoát ra ngoài đóng cửa lại, nhưng Yến Khâu lập tức quay lại nói: “Mời vào ... không có gì hết.”

Lục Kiều nhìn lại thấy quản gia, liền kích động nói: “Chú ơi, tới rồi. lại đây mau thử sờ cánh của cháu đi! "

Quản gia:" "..." Có phải là hắn hiểu lầm?

Người quản gia nhìn Yến Khâu với vẻ xấu hổ.

Yến Khâu bất đắc dĩ nói: “Lại đây.”

Lục Kiều nóng lòng muốn nhìn thấy người nọ, cho hắn sờ cánh, để hắn biết mình không phải đang nằm mơ!

Đã hai năm kể từ khi đôi cánh mọc lên, và đôi cánh của cậu cuối cùng không còn giống như những vật thể đã chết!

Nó sẽ rung chuyển, và cậu cảm nhận được!

Quản gia đi tới bên giường, nuốt nước miếng, không dám làm quá, cẩn thận duỗi một ngón tay chọc vào cánh của Lục Kiều.

Im lặng.

Đôi cánh của Lục Kiều bất động.

Lục Kiều sửng sốt một chút, tim đập loạn nhịp: “Lại sờ, dùng cả tay sờ.”

Quản gia chống lại ánh mắt của Yến Khâu, dùng tay sờ soạng, nhưng cánh của Lục Kiều vẫn không chịu di chuyển hay có bất cứ cảm giá nào

Lục Kiều sững sờ.

Cậu nhìn Yến Khâu với đôi mắt có chút hoảng sợ.

Yến Khâu cau mày, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”

Sau đó anh lại thử đặt tay lên cánh của Lục Kiều.

Một giây tiếp theo, đôi cánh của Lục Kiều run lên.

Sự căng thẳng tan biến, những nghi ngờ nổi lên, và vẻ mặt của Lục Kiều vô hồn - chuyện gì đang xảy ra vậy?

Quản gia sờ cánh cũng không cảm thấy, nhưng Yến Khâu lại có, tại sao dường như cánh của cậu chỉ đáp lại mỗi Yến Khâu?

Mặc dù người quản gia không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng điều đó không ngăn cản anh ta có kỹ năng hiểu được thực chất của tình huống.

Đôi cánh của Lục Kiều mềm nhũn và rũ xuống, có vẻ như nó có vấn đề gì đó, nó sẽ rung lên khi thiếu gia chạm vào, nhưng ông chạm vào thì nó lại không rung lên.

Trong mắt hiện lên một tia sáng, quản gia nói: “ Đôi cánh có phản ứng khi cậu chạm vào, nhưng phản ứng này là chuyện tốt, chỉ cần thiếu gia đυ.ng tới nhiều hơn, mấy ngày nữa có lẽ cánh sẽ ổn! "

Lục Kiều hai mắt sáng lên, cảm thấy được Bác quản gia phân tích vấn đề rất chính xác, liền mạnh mẽ yêu cầu: "Đúng vậy, Yến Khâu, tiếp tục đυ.ng vào em!

“...” Yến Khâu lẳng lặng nhìn quản gia đưa ngón tay cái lên và nháy mắt, như thể đang chớp một ngôi sao nhỏ.

Ngừng một chút, Yến Khâu nhếch môi cười, bất đắc dĩ nói với Lục Kiều: “Hiểu rồi, đừng lo lắng.”

Quản gia đem bình xịt y tế phun vào hai cánh của Lục Kiều đã bị xé toạc do quá phát triển, vết thương nhỏ, xịt một bình xịt là vết thương sẽ lành sau năm phút.

Quần áo của hai người đều ở trong phòng tắm, sau khi quản gia nhặt xong đưa cho họ, liền đi hai bước quay mặt vào tường, nghe thấy động tĩnh, cảm thấy hai người đã mặc xong quần áo, liền xoay người lại, cảm thấy mình thật sự rất chuyên nghiệp. .

Yến Khâu cầm máy sấy tóc lên, bắt đầu sấy tóc cho Lục Kiều, và hỏi cậu: “Hôm nay em muốn ăn gì?”

Lục Kiều bị luồng khí nóng của máy sấy thổi qua một cách uể oải — quan trọng hơn là cậu cảm thấy rất thoải mái: “ Không sao đâu, anh muốn ăn gì thì ăn.”

Yến Khâu cười nhẹ: “Được.”

Quản gia lại đi xuống lầu, Lục Kiều đang nằm ở đó hưởng thụ sự phục vụ của Yến Khâu, đang buồn ngủ, đột nhiên nghe thấy người đàn ông hỏi: “Cho nên, hôm nay xảy ra chuyện gì? Cái gì, vẫn không thể nói cho anh biết? ”

Lục Kiều vừa mở mắt ra, lập tức thanh tỉnh.

Tiếng máy sấy tóc "vo ve", Lục Kiều im lặng.

Sau một vài giây, tóc của cậu đã hoàn toàn khô, Yến Khâu tắt máy sấy tóc, và căn phòng trở nên yên tĩnh.

Lục Kiều quay lại nhìn anh.

Tóc của Yến Khâu vẫn còn ướt, nhưng anh ấy không muốn sấy nó, hắn chỉ nhìn Lục Kiều và chờ đợi câu trả lời của cậy.

... quá mạnh. Lục Kiều rụt cổ.

Tất nhiên, cậu không thích sự áp bức của Yến Khâu, và ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy khó xử khi tắm trước đó.

Trầm mặc một lát, Lục Kiều mới chậm rãi mở miệng nói: "... Em hôm nay bị hai người chọc giận."

Yến Khâu hỏi: "Ai?"

"Hai đứa nhỏ hơn tôi bốn tuổi, vẫn là đàn em và hậu bối của anh. Cả hai đều đến từ Học viện Hoàng gia" Ngay khi cánh cửa nói chuyện mở ra, Lục Kiều tức giận nói " Chúng vẫn rất ngưỡng mộ anh và là người hâm mộ của anh! Kể từ khi em đến phòng huấn luyện nơi em làm việc nửa năm trước, hai đứa nó cứ luôn nhìn em, luôn nói về chứng rối loạn di truyền của em, cười nhạo em rằng tôi không thể nhập ngũ, và hôm nay - “

Cậu đột ngột dừng lại.

“Còn gì nữa?” Yến Khâu nheo mắt.

Lục Kiều nhìn hắn lắp bắp nói: “Còn có, hắn nói không chừng em nhập ngũ sao có thể so với người tài giỏi như anh, khi em luôn coi anh là đối thủ, nhưng là em còn kém xa. .. ”

Lục Kiều nói xong, tim đập loạn xạ.

Cậu nhìn Yến Khâu với vẻ do dự, e ngại và một chút mong đợi trong mắt mà cậu thậm chí không nhận ra.

Khi giọng nói của Lục Kiều rơi xuống, Yến Khâu đưa tay vuốt ve má cậu, nhìn cậu rồi nói từng chữ, "Lục Kiều, em luôn coi anh là đối thủ của mình, hai năm trước em cũng như vậy, còn anh. Anh vẫn đang đợi em, vào đại bản doanh và đến bên cạnh anh. ”

Lục Kiều khẽ mở mắt.

Cậu nghe thấy nhịp tim của chính mình bên tai.

Và trong mắt cậu, dường như có pháo hoa đang nở.