Chương 14

Cuộc thi võ thuật được tổ chức hai năm một lần, thu hút rất nhiều sự chú ý trong đế quốc, mười ngày đầu là cuộc thi tính điểm, người tham gia sẽ tự tìm đấu trường, tự do tìm đối thủ để khiêu chiến. Top 10 sẽ bắt đầu bốc thăm cho trận chung kết.

Lục Kiều và Yến Khâu đã cùng nhau tham gia cuộc thi này sáu năm trước, Yến Khâu chắc chắn đã giành được vị trí đầu tiên, trong khi Lục Kiều theo sau mông của Yến Khâu và giành vị trí thứ hai.

Khi cả nhóm đến địa điểm thi đấu võ thuật thì đã là mười một giờ.

Lễ khai mạc cuộc thi đã kết thúc, trên địa điểm thi đấu rộng lớn có tổng cộng 180 đấu trường, hầu hết đều chật kín người, không khí vô cùng ấm áp.

Giáo quan và phó quản lý đi đăng ký thẻ thi đấu cho học sinh, họ cũng nhận một thẻ cho Lục Kiều.

Giáo quan lười biếng nói: “Có lẽ lát nữa tay cậu ngứa nên cầm lấy.”

Nhìn thấy thẻ thi đấu quen thuộc, Lục Kiều mỉm cười nhận lấy.

Giáo quan vỗ tay và nói với mọi người: "Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu các hoạt động tự do”

Chris và Ellie vẫn đang thất vọng và dường như không có hứng thú với cuộc thi đấu.

Giáo quan nhìn họ và hỏi: "Sao vậy? Các em không mong chờ cuộc thi đấu này sao?"

Chris thì thầm, "Nghe nói vào ngày hôm kia, nguyên soái Yến Khâu cũng bị khoá chung với người đó.”

Giáo quan dừng lại một chút.

Lục Kiều ngay lập tức vẫy tay với giáo quan và nói: “Vậy cháu đi trước.”

Giáo quan: “Ồ, đi thôi.”

Sau đó, anh ta nhìn bóng lưng của Lục Kiều, liếc nhìn Chris và Ellie một lần nữa, rồi hắng giọng, nhìn lên trời nói: "A, kiểu này thì khoá chặt rồi, anh ta cũng 27 rồi, cũng nên yêu đương rồi?”

Ngay sau khi những lời này thốt ra, Ellie càng khóc nhiều hơn. Mặc dù hai người họ đều xuất thân từ quý tộc nhưng họ chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp Yến Khâu. Dù chưa từng gặp mặt trực tiếp với Yến Khâu nhưng Ellie vẫn có ước mơ được làm vợ của Yến Khâu, và Chris cũng có một ước mơ được làm em rể của Yến Khâu ... chung quy, Hai người đều rất buồn!

( S: Lục Kiều ơi, ở đây có ngươi mơ ước chồng con nè !!! )

Khi giáo quan nhìn thấy điều này, khóe miệng của anh ta co giật.

Chris thở dài: “Giáo quan, anh thật sự không biết Nguyên soái Yến sao, không phải anh đã nghỉ hưu ở Quân đoàn 1 vào 5 năm trước rồi sao?”

“Ai bắt buộc tôi phải biết đến anh ta. Nếu tôi biết anh ấy, hẳn là đã dùng để quảng cáo ường huấn luyện tuyển sinh từ lâu khi rồi. ” Giáo quan lại ho khan một tiếng, xua tay nói nhanh: "Được rồi, đừng nghĩ tới, vì ngươi chuẩn bị tham gia quân đội, cuộc thi này rất quan trọng, ngươi đừng lãng phí thời gian.”

Lục Kiều lang thang ở địa điểm thi đấu một mình, quan sát đấu trường hai bên.

Loại cạnh tranh này tập hợp mọi người từ khắp nơi trong đế quốc và mỗi lần họ có thể nhìn thấy nhiều loại gen chủng tộc khác nhau.

Một số có răng nanh và móng vuốt sói, một số cao như cây, và một số có cơ bắp.

Xung quanh mỗi đấu trường có rất nhiều người, ai quan tâm đến cuộc thi thì đăng ký và xếp hàng trên hệ thống đấu trường, đợi đối thủ thắng thì vào đấu trường thi đấu cùng. Đối thủ - tất nhiên, đối thủ cũng có thể sẽ thua.

Lục Kiều muốn chạy theo Yến Khâu trong giai đoạn thi đấu trên võ đài, nhưng may mắn thay Tống Nguyệt đã giữ cậu lại. Bạn của cậu khuyên: "Nếu cậu đấu với Yến Khâu và liên tục thua, cậu có thể vào top 10 không! Tốt hơn hết hãy tích lũy kinh nghiệm thi đấu trước và đợi đến trận chung kết!

Lục Kiều lúc đó không tin tưởng và hỏi “Tại sao tớ không thể thắng?”

Mặc dù cậu và Yến Khâu đã biết nhau được vài năm, Yến Khâu sẽ nhập ngũ vào một năm nữa nhưng Lục Kiều chưa từng thắng anh ấy một lần. Nghĩ đến điều này, Lục Kiều cũng rất oán hận

Tống Nguyệt không nói nên lời.

Khi đó, Yến Khâu đi ngang qua cậu, liếc cậu một cái, nhẹ nói: "Ta ở chung kết chờ ngươi."

Lục Kiều: "..."

Mặc dù rất không thuyết phục, nhưng sau đó, cậu vẫn chạy đến đấu trường tiếp theo của Yến Khâu và bắt đầu ghi điểm.

Nghĩ đến điều này bây giờ, Lục Kiều vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn

Cho đến khi Yến Khâu nhập ngũ, Lục Kiều chưa từng đánh bại được người đàn ông đó một lần. Bây giờ ... càng không nói đến bây giờ, có thể đánh thắng được sao.

A, khi nào thì đôi cánh gãy của cậu mới ổn định lại hoàn toàn? Khi nào thì tình trạng của cậu cải thiện ổn định, cậu phải luyện tập với Yến Khâu một lần nữa ...

Vừa nghĩ đến đây, đã có một câu cảm thán từ đấu trường bên trái, một người bay ra ngoài, nằm và rơi trước mặt Lục Kiều, rêи ɾỉ đau đớn.

Lục Kiều dừng lại, cúi người xuống đỡ anh ta lên, rồi quay đầu nhìn về khán đài - một người đàn ông vững như ngọn đồi đang nằm trên mép khán đài, mỉm cười nhìn họ.

Anh ta là dòng họ thủy sinh, với năm chiếc râu bạch tuộc phía sau anh ta đang nhảy múa, những chiếc xúc tu có hàm răng sắc nhọn.

“Oa, đây không phải là Lục Kiều sao?” Đồng chí Bạch Tuộc một tay chống cằm, cao giọng phóng đại, “Nơi này toàn học sinh tham gia thi đấu, tại sao hai năm sau tốt nghiệp vẫn còn ở đây?”

Lục Kiều hơi nhíu mi , anh nhìn Dư Lượng, anh họ của mình - đúng vậy, mặc dù cậu vào viện chăm sóc công cộng như một đứa trẻ mồ côi từ khi bà nội mất, nhưng thực ra cậu vẫn còn người thân, nhưng quan hệ rất tệ và hầu như không có liên lạc.

Có những người anh em của Dư Lượng bên cạnh võ đài, những người cũng biết Lục Kiều, và bật cười khi nghe điều này.

Hồi đó, Yến Khâu là một huyền thoại, và Lục Kiều cũng là một huyền thoại.

Khi mới bước chân vào trường công lập mười năm, cậu vẫn còn là một đứa nhỏ không biết làm gì, nhưng cậu đã học rất chăm chỉ và tiến bộ rất nhanh. Sau khi quen biết Yến Khâu, cậu nói rằng cậu coi Yến Khâu như đối thủ của mình, bị mọi người chê cười, cậu tiếp tục học tập và tiến bộ với tốc độ đáng kinh ngạc, trong một khoảng thời gian ngắn, cậu đã vượt qua mọi người và tiếp cận được với Yến Khâu.

Trước khi Lục Kiều tốt nghiệp, đã có biết bao nhiêu người chú ý đến cậu.

Mọi người đều đoán rằng cậu sẽ nộp đơn xin vào Binh đoàn 1 ở nơi Yến Khâu đang ở, và gần như chắc chắn rằng cậu sẽ trở thành sĩ quan cấp một ngay khi nhập ngũ. Câu chuyện giữa cậu và Yến Khâu sẽ tiếp tục trong quân đội.

Nhưng hiện thực đập vào mắt mọi người - Lục Kiều thực sự bị bệnh, còn không thể vào quân đội, huống chi là tiếp tục tranh tài với Yến Khâu.

Có những người cảm thấy tiếc cho cậu, và tự nhiên cũng có những người xem cậu trở thành trò cười.

Đối với Du Lượng, người anh họ này, người mà đã đối đầu với cậu nhiều năm, người luôn coi thường gia đình họ, ban đầu thậm chí không coi thường gia đình họ. Đã rất vui vẻ khi người em họ xinh đẹp luôn được ba mẹ cưng chiều là cậu, rớt khỏi tế đàn.

Dư Lượng mím môi nói trước mặt mọi người: "Này, Lục Kiều, cậu không thể lấy đôi cánh đó ra được sao? Chỉ là gen Vũ Hành đứng thứ hạng 30 mà thôi, vì vậy theo cách khác, sao cậu không phẫu thuật cắt bỏ gen đi.."

Có tổng cộng 108 gen chủng tộc trong xã hội giữa các vì sao được biết đến, và trong bảng xếp hạng sức mạnh chiến đấu, dòng Vũ Hành chỉ đứng thứ 32.

Trên thành khán đài, những tiếng bàn tán xì xào cũng vang lên.

“Không phải đã hai năm, bệnh rối loạn di truyền vẫn chưa chữa khỏi sao?”

“Lục Kiều hoàn toàn vô dụng, nếu không thể nhập ngũ trở lại vào năm sau, anh ấy sẽ không còn hy vọng gì nữa.”

“Hồi đó hắn nói rất nhiều về việc vượt mặt qua Yến Khâu nhưng giờ là vô nghĩa, giờ hắn đã là đệ nhất nguyên soái của đế quốc ... ”

Lục Kiều đương nhiên nghe thấy giọng nói của bọn họ, nhưng cậu đã nghe rất nhiều kể từ khi lâm bệnh hai năm trước. Ban đầu sẽ giận hờn, đau đớn, sau đó sẽ vô tâm.

Nếu bạn bị ốm thì sao? Điều duy nhất không ổn là đôi cánh bị gãy.

Dư Lượng lớn tiếng kích động: "Lục Kiều, ta năm sau đi nhập ngũ, ngươi có được không, hay là chăm chỉ, chúng ta cùng đi?"

—— Ngay cả khi không có đôi cánh, cậu cũng có đủ sức mạnh để đánh bại kẻ xấu.

Vì vậy, Lục Kiều bước đến và quẹt thẻ trên màn hình ba chiều của hệ thống với một khuôn mặt trống rỗng.

Hiện tại trong đấu trường này không còn đường, Lục Kiều quẹt thẻ, cậu cùng Dư Lương, người thắng trận trước trở thành đối thủ.

Mọi người xung quanh nhà thi đấu bắt đầu la ó, nụ cười của Dư Lượng đông cứng lại một lúc, sau đó, thân thể căng thẳng, lập tức lùi lại một bước, cảnh giác nhìn Lục Kiều nhảy lên võ đài.

Lục Kiều bỏ thẻ vào túi, liếc anh ta một cái rồi cười: “Căng thẳng?”

Dư Lượng cứng đờ, cố nặn ra một nụ cười: “Tôi, tôi căng thẳng cái gì, tôi hoàn toàn khác với hai năm trước, cẩn thận!”

Gì chứ, anh ta nghe nói Lục Kiều hiện đang làm trợ lý trong hội trường huấn luyện, sao trợ lý lại có thẻ thi đấu, thật độc.

Tuy rằng gen của hắn đã bộc phát, hắn cảm thấy mình so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, nhưng thân thể vẫn nhớ tới cảm giác bị người này đánh bại hồi đó ...

Dư Lượng nuốt nước bọt, như thể đối mặt với kẻ địch.

*

Sau cuộc gặp gỡ, Lạc Diệp đã lôi kéo Yến Khâu và theo anh ta đến hiện trường của cuộc thi đấu võ thuật.

Ban tổ chức cuộc thi nghe tin hai người đến, lập tức đón vào ghế VIP.

Lạc Diệp uống trà, cười nói với người đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống sân chơi phía dưới: “Thế nào, anh muốn tôi phái người đưa Lục Kiều của anh lên sao?”

Yến Khâu mặc kệ anh ta mà nhìn lướt qua toàn bộ địa điểm, một lúc sau hai mắt bị khóa chặt vào một chỗ.

Lạc Diệp nhún vai, lại nói: “Mà này, nếu hôm nay Kiều Kiều ở đây với hội trường huấn luyện, thì sư phụ cũng nên ở đây?”

Anh ta quay sang vệ sĩ nói: “Đi xuống thỉnh sư phụ tới. Cùng chúng ta tụ tập, cũng lâu chúng ta rồi không gặp "

*

Ellie và Chris không có ý định cạnh tranh và tiếp tục đi theo gíao.

Giáo quan thực sự không thể tránh được, vì vậy anh ta phải đưa họ đi vòng quanh địa điểm thi đấu.

Một lúc sau, một bóng người từ xa chạy đến, sau khi nhìn thấy anh, chạy lon ton đến và khẽ gật đầu với anh. Giáo quan nhận ra người bên kia và nhìn từ xa qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của phòng VIP trên tầng hai.

Anh quay lại và nói với Ellie và Chris, "Tôi có việc phải làm, tôi phải đi trước, hai người có thể tự đi dạo."

Ellie và Chris không còn cách nào khác đành phải đáp lại một cách yếu ớt: "Được rồi ..."

Giáo quan đi theo các vệ sĩ đi thẳng qua địa điểm, lên lầu hai, đến phòng VIP, nơi ông nhìn thấy tam hoàng tử đang ngồi trên ghế uống trà, còn Nguyên soái đứng trước cửa sổ. .

Lạc Diệp vẫy tay chào anh, cười nói: “Sư phụ, đã lâu không gặp!”

Yến Khâu cũng quay đầu lại gật đầu với hắn: “Sư phụ.”

Giáo quan túm tóc bước vào, bất lực: “Hai người hôm nay sao ở đây ? Quá nhàn rỗi ?"

Lạc Diệp chỉ vào Yến Khâu.

Giáo quan lập tức hiểu ra: “A, tôi hiểu rồi, cậu đang làm gì mà chỉ nhìn nó vậy, hay là đi tìm cậu ấy đi .”

Lạc Diệp: “Điều đó tạo ra ồn ào, nó sẽ cản trở tiến trình của cuộc thi đấu.”

Hai người nhìn nhìn nhau đồng thời: "Này này này ..."

Giáo quan ngồi xuống bên cạnh Lạc Diệp bất cần, Lạc Diệp rót cho hắn một tách trà, cười với Yến Khâu nói: "Làm sao vậy, người cùng bị khoá chung với Lục Kiều ? Hai người có tiến triển gì không ? Tôi hỏi đứa nhỏ, mà nó không nói gì, nhưng mọi người trên mạng đều nói rằng hai người bị nhốt là đều có cảm tình với nhau, vì vậy cậu không nên yêu đơn phương phải không? ”

Yến Khâu vẫn im lặng.

Lạc Diệp ghé tai giáo quan: “Quên đi, hắn sẽ không nói, hẳn là không có tiến bộ.”

Giáo quan trêu chọc: “Thật là nhàm chán, khó có thể tiến bộ. Nhưng Lục Kiều còn không biết bị Kỷ Trúc Quân ném vào bệnh viện. "

Mặc dù gíao quan đã rời Binh đoàn 1 cách đây 5 năm và Yến Khâu cũng vào Binh đoàn 1, hai người lần lượt bỏ lỡ cơ hội cùng nhau làm việc, nhưng trước đó, anh ấy đã là huấn luyện viên cá nhân ngoại khóa của Yến Khâu và Lạc Diệp.

Cha mẹ của Ellie và Chris chỉ biết chuyện này, vì vậy họ đã đưa hai đứa đó đến - tất nhiên, vì sự tôn thờ điên cuồng của hai người đối với Yến Khâu, họ đồng ý rằng họ không nên để hai đứa trẻ biết về anh ta, Yến Khâu và Lạc Diệp có quan hệ.

Một ngày hai năm trước, giáo quan đã mở trường huấn luyện đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Yến Khâu, yêu cầu anh ta làm ơn và chăm sóc một người tên Lục Kiều.

Giáo quan đã từng nghe đến tên của Lục Kiều trước đó, nhưng ông chỉ biết rằng đó là một chàng trai nhỏ mà Yến Khâu thường gặp trong cuộc thi. Anh ta hơi kinh ngạc, bởi vì chưa từng có ai nhìn thấy Yến Khâu nhờ người khác giúp đỡ, huống chi là nhờ người khác giúp chăm sóc một người khác.

Lục Kiều là ai và mối quan hệ của anh ta với Yến Khâu là gì? Giáo quan chấp nhận yêu cầu của Yến Khâu chỉ vì tò mò.

Sau đó, anh ta được bạn của Yến Khâu là Kỷ Trúc Quân đưa đến cửa bệnh viện, và khi anh ta đến phòng bệnh, anh ta đã nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi.

Và ngay lúc đó, anh chợt hiểu Yến Khâu đang có ý đồ với người này.

Không phải là ngoại hình của Lục Kiều quá đẹp, khiến anh ta nghĩ ra vấn đề này ngay lập tức. Đó là khí chất của Lục Kiều - điều này quá bất ngờ, nhưng khí chất của Lục Kiều, cảm giác mà cậu ấy dành cho người giáo quan, khiến giáo quan hiểu rằng sự chú ý của Yến Khâu đối với người thanh niên tên Lục Kiều này không phải chỉ vì cảm thông cho đối thủ của mình, hơn thế nữa. .. Có lẽ là từ tình yêu và lòng trắc ẩn.

Yan Qiu, đứa trẻ đã bị luân hãm trong tình yêu rồi.

Thảo nào khi kết thúc cuộc điện thoại hôm đó, cậu nhóc này im lặng một giây và đặc biệt dặn dò: “Đừng nói với Lục Kiều rằng tôi quen biết anh.”

Hắn hỏi: “Tại sao?”

Yếu Khâu: “. .. Bất quá không cần nói. "

Hắn:" Tại sao tại sao, nói cho ta biết! "

Điện thoại liền cúp.

Giáo quan sờ sờ cằm, nghĩ đến đứa nhỏ còn đang thẹn thùng. Thế nhưng sau khi tiến vào, khi tự giới thiệu với Lục Kiều, hắn vẫn nói dối, nói rằng mình là trong những người đã chú ý đến cậu trong cuộc thi, và hắn là một người rất quý trọng tài năng, và rất hy vọng sẽ giúp đỡ Lục Kiều.

Cho tới bây giờ -

Giáo quan cười nói: "Thế nào, tớ không thể nói cho Lục Kiều biết anh đã làm gì cho cậu ấy sao? Tôi mệt mỏi vì trốn chú suốt ngày rồi!"

Yến Khâu khẽ cau mày, khi hắn đang định quay đầu lại. Nhận thấy động tĩnh bên dưới, sắc mặt trầm xuống!

*

Sau khi giáo quan rời đi, Ellie và Chris lặng lẽ đi một lúc, và đột nhiên họ nhìn thấy Lục Kiều đang đánh ai đó trên sàn đấu.

Hai người: "..."

Thật sự là đánh một phát, giống như hắn thường thường đánh với hai người bọn họ.

Đối thủ của hắn là thủy tộc, Lượng có thân hình như ngọn đồi, năm chiếc râu bạch tuộc, hắn không có sức đánh trả Lục Kiều.

Những người xung quanh sàn đấu im lặng, và cả hai người họ cũng vậy.

Râu bạch tuộc của Dư Lượng ngừng nhảy.

Các đòn đánh của Lục Kiều về cơ bản không làm ai bị thương, chỉ tập trung vào việc đánh ngã xuống khỏi sàn đấu. Du Lượng đã hoàn toàn kiệt sức, không thể đứng dậy được - chỉ được 2p kể từ khi bắt đầu trận đấu. Những đòn đánh của anh ta hoàn toàn bị chặn lại bởi Lục Kiều, kết quả của trận đấu không hồi hộp chút nào.

Những người xem đều sửng sốt - gen chủng tộc của Dư Lượng đã bộc phát, và hiện tại có thể nói rằng hắn ta đang ở trong tình trạng tuyệt vời, trong khi Lục Kiều bị rối loạn di truyền, và cậu ấy thậm chí không thể sử dụng đôi cánh của tộc Vũ Hành!

Sau hai năm, tình trạng thể chất của Lục Kiều vẫn chưa suy giảm một chút nào? !

Lúc này, Lục Kiều đứng dậy, vặn cổ và cánh tay, thở phào nhẹ nhõm - nhưng cuối cùng cậu cũng cử động được cơ thể.

Hệ thống tính điểm của hai người họ dựa trên thang điểm mười, Lục Kiều được full điểm, trong khi Dư Lượng chỉ có hai điểm.

Dư Lương nằm trên mặt đất thút thít nhỏ giọng khóc như một đứa trẻ.

Lục Kiều quay người định bỏ đi, nhưng Dư Lương đã nắm lấy mắt cá chân của anh.

Lục Kiều dừng lại, nghiêng người nhìn anh: “Anh còn muốn bị đánh à?”

Lục Kiều và Dư Lương từ nhỏ chưa từng đối phó với nhau, khi còn nhỏ học cùng trường tiểu học, Dư Lượng thích lấy đồ chơi của cậu , nói xấu cậu, và nhân cơ hội để bắt nạt cậu. Lục Kiều sẽ đánh anh ta, đánh anh ta, đánh anh ta một lần nữa.

Thành thật mà nói, Lục Kiều mệt mỏi vì đánh quá nhiều lần.

Dư Lượng không nói mà chỉ khóc. Lục Kiều không muốn ở lại võ đài nữa - cậu không thực sự muốn tham gia cuộc thi, cậuđợi, nếu ai đó quẹt thẻ của cậu để vào võ đài, cậu sẽ phải chiến đấu một lần nữa.

Gần đến giờ cậu phải đến bệnh viện.

Lục Kiều cúi xuống định kéo tay Dư Lương thì đột nhiên Dư Lương ngẩng đầu lên liếc anh một cái đầy oán hận, sau đó liếc nhìn với đám người bên mép võ đài, một cảm giác kỳ lạ, nổi da gà. .

Ở rìa sàn đấu, Ellie chạm vào cánh tay, cảnh giác nhìn xung quanh, và hỏi anh trai mình bằng một giọng trầm, “Anh cảm thấy thế nào?”

Chris nghi ngờ nói, “Tôi không biết, nó giống như là ... "

Trong giây tiếp theo, Dư Lượng hét lên. Mười chiếc râu bạch tuộc mọc trên lưng, dùng răng và móng vuốt tấn công Lục Kiều. Đồng thời, một lực vô hình tác động đến đấu trường, và những người xung quanh đấu trường bị lực lượng này mất cảnh giác và ngã xuống đất. Có người ôm đầu rêи ɾỉ, có người gục xuống đất.

Lục Kiều cũng bị lực đó đánh trúng, nhưng hắn lùi lại một bước, đứng vững vàng, nhìn Dư Lượng đang nằm trên mặt đất không thể tin được — là tinh thần lực của hắn!

Thứ tấn công họ vừa rồi là tinh thần lực!

Râu bạch tuộc đang lao tới, phần lớn tấn công Lục Kiều, một số còn điên cuồng phá hủy võ đài! Lục Kiều thoát khỏi tay Dư Lượng, xoay người né tránh, vẻ mặt sững sờ - tinh thần lực rõ ràng là do Dư Lượng phát ra, nhưng đây là năng lực của gia tộc tinh thần, không phải hen cấp một của Dư Lượng từ trong họ thủy sinh? Nó có thể là ... một gen thứ cấp đã xuất hiện trong trận đấu ? !

Tinh thần là chủng tộc bí ẩn nhất trong lịch sử, tinh thần là một năng lực vô cùng nguy hiểm, Dư Lượng hiện tại dường như di truyền chạy trốn, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!

Lục Kiều nghiến răng, né tránh đám râu bạch tuộc, lao thẳng tới Dư Lượng.

Tinh thần lực hết đợt này đến đợt khác, Lục Kiều cõng hết sức, vào một khắc nhất định, cậu cảm giác được thứ gì đó trong cơ thể lao ra, va chạm với tinh thần lực của Dư Lượng! Còn cậu giẫm lên từng sợi râu bạch tuộc, nhanh chóng đến gần trung tâm, nhảy xuống, đánh về phía đỉnh đầu của Dư Lượng -

Trung tâm của đám râu bạch tuộc đang nhảy múa, Dư Lượng còn đang kêu "a a a", Lục Kiều lật người lên không trung, dùng dao chém xuống, làm người đó bất tỉnh, và tiếp đất vững vàng, nhưng giây tiếp theo, khi cậu mất cảnh giác một râu bạch tuộc đã mất kiểm soát của Dư Lượng tấn công. Lục Kiều vô thức dùng cánh tay chặn nó lại, nhưng người vẫn bị đánh bay ra ngoài!

Ellie và Chris đã bị tấn công bởi tinh thần lực, và mặc dù họ hầu như không chống cự, họ vẫn ngã xuống đất. Lúc này, nhìn thấy bóng dáng bay ra khỏi Lục Kiều, hai người kêu lên, đồng thời nhìn thấy một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện, bắt lấy Lục Kiều thật chắc!

Lục Kiều choáng đầu muốn ngất đi, vừa định thần lại, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt tối sầm lại của Lục Kiều.

"Anh, sao anh lại ở đây ..." Cậu mở to hai mắt, kinh ngạc.

Sau khi Yến Khâu ôm được Lục Kiều, hắn lật người cậu lại, ánh mắt dán chặt vào mặt trái của cậu.

Có một vết máu nhỏ ở đó.

Yến Khâuvươn tay lau những hạt máu rơi xuống, sắc mặt rất xấu xí.

Lục Kiều nằm trên ngực hắn và nuốt nước bọt.

( S: từ giờ em lấy mỗi chương 5đ vàng được không mọi người, nếu mọi thấy không được bình luận dưới bài viết giúp em nha)