Chương 26: Lục Kiều, anh không phải bố em

Sau ngày hôm đó, Lục Kiều cảm thấy Yến Khâu đã làm rất nhiều điều cho cậu, không còn là một lời cảm ơn đơn giản để đền đáp nữa, cậu cũng phải làm gì đó cho Yến Khâu.

Sau khi nghĩ lại, cậu không có nhiều tiền, cũng không biết bao nhiêu, thứ duy nhất khiến Yến Khâu quan tâm, có lẽ thứ khiến Yến Khâu ngạc nhiên ... hình như là quần áo do chính cậu tự may!

Vẫn phải tiếp tục việc kinh doanh cũ này!

Vì vậy, Lục Kiều nhặt sợi áo len, thiết kế mẫu và tiến hành trong bí mật.

Ngoại trừ lúc ở bệnh viện, Lục Kiều vẫn được chuyển đến bên cạnh Yến Khâu mỗi ngày trong thời gian này, nhưng Lục Kiều vẫn cảnh giác, đề phòng Yến Khâu đột nhiên di chuyển đến cậu một ngày, sợ anh ấy bắt gặp những gì cậu đang làm và mất hết sự ngạc nhiên. Cậu cảm thấy cứ gần bảy giờ là cậu lại giấu hết đồ nghề đi.

Và sự cảnh giác của cậu hiển nhiên là cần thiết, bởi vì hôm nay, Yến Khâu cuối cùng đã dịch chuyển sang chỗ cậu.

Đây có lẽ là lần đầu tiên có một người đàn ông đến đây, đứng trong căn phòng nhỏ của Lục Kiều liếc nhìn chiếc bàn có phần cũ kỹ, mấy hộp ổn định gen và chất dinh dưỡng đặt cạnh cửa sổ, khẽ nhíu mày.

Lục Kiều có chút xấu hổ, nghĩ phòng ngủ của Yến Khâu lớn hơn của cậu nhiều, cậu buột miệng nói: “Nếu không, chúng ta ra ngoài thuê phòng đi!”

Yến Khâu: “...”

Anh quay đầu lại nhìn Lục Kiều với một cái nhìn rất tinh tế.

Lục Kiều phản ứng lại, đỏ mặt giải thích: “Em-em sợ anh sẽ không quen!”

Vừa nói cậu vừa đưa tay ra nhanh chóng vuốt phẳng nếp gấp của chăn bông trên giường sau lưng, cảm thấy xấu hổ và chật chội.

Yến Khâu có lẽ chưa bao giờ sống ở một nơi như vậy cho đến bây giờ.

Tuy nhiên, khi Yến Khâu nghe thấy điều này, anh chỉ đưa tay xoa tóc của mình và nói: “Không, anh không ra ngoài thuê phòng. ”

Anh liếc nhìn chiếc giường sẽ trở nên chật chội hơn khi có hai người nằm trên đó, và bình tĩnh nói, "Ở đây khá tốt."

Lục Kiều cúi đầu, lãnh đạm nói: “Vậy bữa tối… anh có muốn gọi đồ ăn không ?”

“Được rồi, em gọi món, anh làm được.” Giọng nói của Yến Khâu nhẹ nhàng.

Lục Kiều không muốn Yến Khâu biết cậu ăn gì vào những bữa tối trước kia, vì vậy cậu gọi thêm một vài món để bữa tối trông phong phú nhất có thể.

Hai người không có đi ra ngoài, mà là chen chúc vào căn phòng nhỏ của Lục Kiều, vừa nói chuyện vừa ăn.

Trong khoảng thời gian này, sự tiến bộ về virus trên thế giới trên Internet ... dường như vẫn chưa có.

Tất nhiên, một số người đã thử nó, nhưng nó vẫn chưa được mở khóa, mọi người đều lúng túng không biết điều gì tạo nên "thân mật vô hạn". Thậm chí có một nhóm người còn nghi ngờ không biết có phải là vấn đề "sâu sắc" hay không, và luôn bắt đầu một số chủ đề rất bậy bạ.

Kỳ thực Lục Kiều hiện tại cũng không vội mở khóa, dù sao mọi người đều là như vậy, hoạt động của Yến Khâu ... Xem ra cũng không có bị ảnh hưởng quá nhiều. Bản thân cậu cũng đã quen với chế độ này rồi, nếu một ngày nào đó nó bị mở khóa đột ngột thì có lẽ cậu ấy vẫn hơi khó chịu đúng không?

Ngoài ra, Lục Kiều vẫn có những giấc mơ rất lạ liên tục trong vài đêm cậu ngủ ở nhà Yến, cuối cùng cậu bước vào căn phòng cuối cùng ở hành lang bên trái, và những gì anh nhìn thấy là một số mảnh đốm sáng lơ lửng trên giường bệnh.

Yến Khâu sau khi nghe lời này nhìn cậu, đột nhiên nói: "Gen cấp ba của em là gen của tinh thần lực?"

" Đúng vậy "Lục Kiều lẩm bẩm," Có chuyện gì ạ ?”

Yến Khâuu suy nghĩ một lúc, rồi cuối cùng lắc đầu nói: "Anh chưa bao giờ nghe nói về một người điều khiển tinh thần có một giấc mơ như vậy."

“Thật sao?” Lục Kiều lẩm bẩm, “Ước gì có thể bùng nổ gen.”

Sau khi Yến Khâu nói cho cậu biết những gì đã xảy ra với lão nguyên soái, cậu sẽ thường nghĩ về nó khi cậu bàng hoàng, và sau đó lại thở dài cho Yến Khâu.

Bỏ lại chuyện này, Lục Kiều đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền nói: "Tiện thể, Ellie và Chris sẽ không tới đây nữa. Nghe nói bọn họ bị phái tới đại bản doanh tìm một người hướng dẫn rất nghiêm khắc."

Nhìn thấy Yến Khâu đang ăn một cách bình tĩnh, cậu nghiêng người và nói nhỏ: “Là do anh làm sao?”

Cậu đã hỏi giao quan, nhưng lần này ngay cả giao quan cũng không biết. Giao quan chỉ biết rằng, người hướng dẫn mà cha mẹ bọn họ đang tìm quả thực rất quyền lực và nghiêm khắc, sau khi hai đứa trẻ đi qua không dễ dàng như trong trường huấn luyện, nhưng cha mẹ chúng rất vui mừng.

Yến Khâu chỉ dùng đũa gõ vào trán cậu, bình tĩnh nói: “Nếu sau này xảy ra chuyện như thế này, cứ nói cho anh biết.”

Đó là bắt buộc! !

Lục Kiều cảm động và cảm thấy rằng Yến Khâu đã đối xử với cậu đến mức cậu phải chuẩn bị tốt món quà đó, sau khi giải quyết suy nghĩ của mình, cậu lấy một cái đùi gà bỏ vào bát của Yến Khâu, nghiêm trang nói: "Yến Khâu. ”

Yến Khâu nhìn cậu một cái.

Lục Kiều nghiêm túc nói: “Sau này chúng ta cùng nhau đi tắm.”

Động tác của Yến Khâu đình trệ.

Anh nhìn Lục Kiều thật sâu.

Từ đêm Lục Kiều say rượu, bọn họ không có tắm lại cùng nhau, bọn họ đều đã tắm trước bảy giờ.

Hôm nay, Lục Kiều cố ý rời khỏi nhà tắm sau bảy giờ.

Cậu đỏ mặt, ho và nói: “Em… đồ vệ sinh cá nhân của anh, em, em đã chuẩn bị cho anh.”

Yến Khâu đặt đũa xuống và lặng lẽ nhìn anh.

Lục Kiều cúi đầu lắp bắp: “Cho dù đã giặt sạch, anh cũng có thể rửa lại.”

Sau đó, cậu nghe thấy giọng người đàn ông rất trầm, “Được.”

*

Sau khi Lục Kiều nói xong, cậu cảm thấy rằng mục đích của cậu là quá rõ ràng! Nhưng Yến Khâu trả lời mà không hỏi gì cả? ? ?

Bản thân Lục Kiều cũng ngạc nhiên!

Sau bữa ăn, cậu nhét Yến Khâu một cái chậu rửa lớn màu xanh lam, trong đó có đồ ngủ và đồ vệ sinh cá nhân mới mà giáo quan cho mượn.

Hai người mỗi người cầm một cái chậu rửa mặt và cùng nhau đi về phía phòng tắm.

Lục Kiều liếc nhìn những người xung quanh, nhưng Yến Khâu đứng thẳng lưng, không nhìn ngang.

... Chà chà, thật bình tĩnh, người đàn ông này thật sự không tò mò chút nào sao?

Hai người cởi bỏ quần áo, vào phòng tắm cầm trong tay cái chậu rửa mặt rồi chọn một chỗ dừng lại.

Nhìn thấy Yến Khâu đang bật vòi hoa sen trong im lặng, Lục Kiều không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cậu luôn cảm thấy vẻ mặt của người đàn ông này có chút nghiêm túc.

Cậu nuốt nước bọt nói: “Yến Khâu.”

Người đàn ông quay lại nhìn cậu, giọng nói khàn khàn: “Hả?”

Lục Qiao ngượng ngùng nói: “Đợi đã, em sẽ chà lưng cho anh…”

“… “ Yết hầu của Yến Khâu lăn lộn,“ Được rồi. ”

… Thật sự là không hỏi chút nào! Tại sao!

Trong lúc ngạc nhiên, Lục Kiều đã bật vòi hoa sen, khi nó gần xong, cậu kéo chiếc ghế dài bên cạnh và để Yến Khâu ngồi xuống, cậu tắm cho Yến Khâu.

Lục Kiều đeo một chiếc găng tay vào và tay kia chạm nhẹ vào lưng Yến Khâu.

Cơ bắp dày đặc ở dưới tay cậu, sờ vào có cảm giác rất thích, trước khi Lục Kiều xoa nhiều, cậu không nhịn được xoa hai lần.

Yến Khâu nhìn lại cậu, đôi mắt anh ta tối sầm lại.

Lục Kiều đỏ mặt lập tức bình tĩnh lại.

Thật ra hôm nay cậu chỉ muốn bí mật đo kích thước cơ thể của Yến Khâu, đương nhiên không phải bắt người ta vào phòng tắm chỉ để đo kích thước, Lục Kiều cảm thấy có thể phục vụ Yến Khâu nhân đây là một phần thưởng. !

Đúng như lời cô giáo trong trường nói -

“Anh thường đi làm về mệt mỏi như vậy, thật vất vả!” Cậu vừa ngoan ngoãn vừa xoa xoa.

Ánh mắt Yến Khâu nhìn Lục Kiều rất có ý tứ, nghe xong lời này, "?”

"Anh chăm sóc em lâu như vậy, em nên kì lưng cho anh," Lục Kiều trên mặt cười nói, "Nói đến, em khi còn bé còn xoa lưng cho ba ta, anh là người đàn ông thứ hai em kì lưng cho đó, hahahaha! ”

Lưng Yến Khâu đột nhiên cứng lại.

Lục Kiều trở nên nhiệt tình khi cậu nói: "Lát nữa em xoa bóp cho anh nữa thì sao? Em cũng xoa bóp cho bố em, và kỹ thuật chắc cũng khá tốt!"

Nói về những gì cậu đã làm cho cha mình, Lục Kiều tiếp tục nói: "Em thậm chí là nấu cơm cho bố, hay lần sau anh sẽ nấu cho em đúng không? Bố em thích nhất là món cơm rang với trứng, anh có thích không? Em còn từng ngoáy tai bố nữa, anh có muốn thử không? Này, Yến Khâu, anh thật tốt với em, em thực sự muốn làm tất cả những gì em đã làm cho cha em cho anh, nếu không em không biết làm thế nào để trả ơn cho bạn—

Khuôn mặt của Yến Khâu tối sầm lại từng chút một dưới lời nói của Lục Kiều, và cuối cùng anh không thể không ngắt lời: “Lục Kiều.” “

“Cái gì?” Lục Kiều nghiêng người nghi ngờ hỏi.

Yến Khâu chậm rãi nói: “Anh không phải là bố của em.”

“À, em biết rồi,” Lục Kiều định thần lại và lúng túng giải thích, “Chỉ là đây là những điều em có thể làm. Và em đã làm tất cả cho bố, nên khi nhắc đến, em không thể không nghĩ đến ông. "

Lục Kiều nhìn bộ dạng không vui của Yến Khâu, và nịnh nọt," Làm sao có thể có một người cha em khi chỉ lớn hơn em ba tuổi. , anh là anh trai của em, được không? ”

Yến Khâu dừng lại, liếc nhìn cậu.

Lục Kiều chớp mắt.

Yến Khâu tiếp tục liếc nhìn anh ta.

Lục Kiều ngập ngừng gọi, “Anh trai?”

Yến Khâu nhếch lên khóe môi, rốt cục vui vẻ.

Lỗ tai nóng lên, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.

Anh có thích điều này không ? Nó giống như những gì người giáo quan đã nói, đó chỉ là một buổi biểu diễn nhàm chán.

Tâm trạng của Yến Khâu dịu đi, và anh ấy đột nhiên nói: “Ngày mốt em đi à?”

Lục Kiều sững sờ, và nhanh chóng nhận ra rằng những gì Yến Khâu nói là cậu và Tống Nguyệt sẽ về quê, và ban đầu dự kiến

sẽ rời đi vào ngày mốt.

Cậu đang định mở miệng thì nghe thấy Yến Khâu nhẹ nhàng nói: "Sắp tới không có chuyện gì, vậy nên ngày mốt anh sẽ đi cùng em."

Lục Kiều sửng sốt, không ngờ Yến Khâu lại có đề nghị này, ngượng ngùng nói: "A ... Nhưng hôm nay Tống Nguyệt liên lạc với em nói rằng ở nhà anh ấy có chuyện, sáng mai chúng ta đi sớm, mà em quên mất vừa rồi chưa nói cho anh biết. ”

Yến Khâu nghe thấy lời nói, vẻ mặt ngưng tụ lại.

Lục Kiều thận trọng nói: "Nếu ngày mai đi sớm, ngươi còn có thể đi cùng chúng ta sao?"

... Yến Khâu là Đại nguyên soái, tuy rằng trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi, nhưng dường như mỗi ngày đều có việc phải làm, nếu muốn thì không nên dễ dàng rời đi như vậy, đúng không?

——Và hóa ra suy đoán của Lục Kiều là đúng.

Sau đó, cho đến khi trở về phòng, sắc mặt Yến Khâu đen lại.

Lục Kiều có chút xấu hổ.

Cậu không ngờ vừa tắm xong lại kì lưng, thậm chí còn để cho Yến Khâu mặt mũi tối sầm.

Cậu hiếm khi thấy Yến Khâu tức giận, còn rõ ràng anh ta vẫn ủ rũ như vậy, nhất thời cảm thấy có chút choáng ngợp.

Khi đến giờ làm việc trực tuyến, Lục Kiều mượn mũ bảo hiểm ba chiều của giáo quan cho Yến Khâu sử dụng, để Yến Khâu không có việc gì làm khi cậu online.

Trước khi đội mũ bảo hiểm, nhìn bộ dạng của Yến Khâu, cậu ngập ngừng, muốn dỗ nhưng không biết dỗ thế nào.

Yến Khâu liếc cậu một cái, đột nhiên vươn tay ôm lấy cậu.

Lục Kiều bị sốc, và cậu lùi lại một chút theo phản xạ có điều kiện, đỏ mặt và né tránh bàn tay của Yến Khâu.

Hai người nhìn nhau chằm chằm.

Yến Khâu đội mũ bảo hiểm vô cảm và không nói một lời.

Lục Kiều: "..."

A, có vẻ càng tức giận.

*

Yến Khâu đăng nhập tài khoản, kết nối trực tiếp với mạng nội bộ quân đội thông qua tài khoản, vào sân huấn luyện trực tuyến.

Kỷ Trúc Quân cũng đang online, khi thấy Yến Khâu online, anh ấy đã gửi trực tiếp cho hắn và nói: "Nhắc mới nhớ, tôi vừa gặp Tống Nguyệt, và gia đình anh ấy đã xảy ra chuyện. Anh ấy nói rằng anh ấy định quay lại về quê của anh ấy với Lục Kiều vào ngày mai, vậy cậu nói gì? Ngày mai cậu cũng đi? "

Yến Khâu tình cờ đánh ngã đối thủ ảo ngã xuống, lạnh lùng nói: “Ngày mai ta có việc phải làm.”

Trong một câu nói, lộ ra ý tứ hàm xúc bất mãn.

Kỷ Trúc Quân cười một tiếng “ú ớ” và an ủi: “Nếu là chuyện lớn, cậu nên hẹn ngày mốt về kịp như kế hoạch ban đầu, dù sao thì Lục Kiều và mọi người sẽ ở đó hai ngày rồi mới về. ”

Vẻ mặt của Yến Khâu dịu đi một chút khi nghe những lời đó, nhưng đúng lúc này, anh nhận được một tin nhắn.

Trong mạng nội bộ, tài khoản người dùng ảnh ba chiều và tài khoản thiết bị liên lạc cá nhân được kết nối và thông báo mà thiết bị liên lạc nhận được cũng có thể được nhận ở trạng thái ba chiều.

Yến Khâu mở nó ra và thấy nó được gửi bởi Lạc Diệp, nói với anh ấy rằng có chuyện tạm thời xảy ra vào ngày mốt và anh ấy cần sự giúp đỡ của hắn.

Yến Khâu: "..."

Đối thủ ảo dưới sự chỉ huy của anh ta vùng vẫy ra, và Yến Khâu lại đẩy anh ta xuống với vẻ mặt ủ rũ.

Kỷ Trúc Quân ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy?” Tại sao lại đột nhiên nổi giận?

Yến Khâu lạnh lùng nói: “Ngày mốt cũng có chuyện phải làm.”

“…” Kỷ Trúc Quân , “Hahahahahaha!”

Yến Khâu thực sự rất khó chịu. .

Lục Kiều có thể không biết, nhưng Yến Khâu biết rằng hắn có rất nhiều thời gian rảnh, thậm chí ngày mốt, cả ngày đều được nghỉ không có việc phải làm. Yến Khâu có lẽ vẫn còn để ý Tống Nguyệt một chút, mặt khác cũng có thể là vì hắn muốn nhìn thấy nơi sinh ra Lục Kiều sau khi yêu Lục Kiều.

Tưởng rất lãng mạn, nhưng đáng tiếc hiện thực lại phũ phàng, ngay cả đệ nhất thống soái của đế quốc cũng có lúc chán nản.

Kỷ Trúc Quân cười xong bắt đầu nói: “Nhân tiện, có tin tức từ đội tìm kiếm.”

Mặc dù Kỷ Trúc Quân không ở Binh đoàn số 1 , nhưng vì quan hệ thân thiết với Yến Khâu, anh ấy đã giúp Yến Khâu làm một số việc. .

Yến Khâu nghe xong buông ra đối thủ ảo ra hỏi: "Tin tức gì?"

Kỷ Trúc Quân nghiêm nghị nói: "Trình Nghị đã xâm nhập vào đế quốc, đáng lẽ anh ta phải từ nơi hỗn loạn nhất đi vào. Bọn họ đã đuổi kịp dấu vết của Trình Nghị, nhưng cuối anh ta lại trốn thoát một lần nữa, trên người anh ta mặc rất nhiều công cụ nguỵ trang, bí mật, rất xảo quyệt. Thành thật mà nói… Đánh giá về hành vi của anh ta, anh ấy thực sự đã thay đổi rất nhiều. ”

Kỷ Trúc Quân cau mày.

Trình Nghị vốn là một người có phần sống nội tâm và nhút nhát. Tuy nhiên, hành vi hiện tại của anh ấy hoàn toàn khác với tính cách của anh ấy..

Có lẽ đó là vì những gì đã xảy ra lúc đầu, khiến tính cách của anh ấy đã thực sự thay đổi. Ngoài ra, những người mà Yến Khâu cử đến đều là những người tinh nhuệ trong quân đội, và nếu anh ta có thể thoát khỏi những người này, sức mạnh của Trình Nghị đã trở nên khó lường.

Yến Khâu hỏi: “Anh ta mất tung tích ở đâu?”

Kỷ Trúc Quân báo cáo tên một hành tinh và nói, “Họ đã phân tán và tìm kiếm các tinh hà gần đó, nhưng họ đã mất tích hơn mười giờ, và Trình Nghị có thể bỏ trốn đến bất cứ đâu cũng có thể. "

Theo tin tức từ Nguyên soái Lục gia, bọn họ bắt đầu từ Vương quốc Sao mắt xanh, mấy lần đuổi kịp Trình Nghị rồi lại mất tung tích, lần này xem ra bọn họ phải bắt đầu lại từ đầu. .

Yến Khâu chỉ nói: "Tiếp tục tìm kiếm. Đồng thời, chú ý đến động tĩnh gần đây của mẹ Trình Nghị."

Kỷ Trúc Quân đáp ứng ngay lập tức.

Bọn họ đều biết Trình Nghị cố ý mạo hiểm trở về đế quốc, nhất định phải có mục đích.

Nhưng mục đích của anh ta là gì?

Vì họ vẫn chưa có manh mối nên trước tiên họ chỉ có thể xem xét mẹ của Trình Nghị, người đã ly hôn khi anh còn nhỏ và kết hôn người khác.

Sau khi kết thúc, Yến Khâu rời khỏi mạng nội bộ, cởi mũ bảo hiểm, liếc nhìn những người xung quanh.

Lục Kiều lặng lẽ nằm đó, vẫn lướt Internet.

Yến Khâu quan sát một lúc ... Sau đó anh lại yên lặng đội mũ bảo hiểm lên, chuyển sang mạng bên ngoài, nghĩ ngợi rồi di chuyển đến sảnh trò chơi của Tinh Nguyệt Online Complex.

Ở đây ồn ào như mọi khi.

Yến Khâu nhẹ nhàng liếc nhìn chung quanh rồi đi về phía trước, đột nhiên có một bóng người chạy tới trước mặt hắn, sau đó, một cái bóng nhỏ màu trắng đập vào cánh tay của hắn, có lẽ là sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp ngã xuống!

Yến Khâu chộp lấy con chim.

Lục Kiều sững sờ nhìn lên, là một anh chàng đẹp trai quen thuộc, đây không phải là bạn trên mạng của "Lạc Diệp", là "Yến Khâu" trên mạng sao!

Hắn đối với tên này cũng không suy nghĩ nhiều, định thần lại, nhìn thấy thỏ cáu kỉnh bỏ chạy té ngã lăn ra đất, lập tức hưng phấn hai cánh giãy dụa muốn thoát khỏi tay của "Yến Khâu" này, tức giận vỗ mạnh. nói: "Anh có thù hận gì với Yến Khâu! Nếu anh tiếp tục làm điều này, tôi sẽ cắt hết tóc của anh! " "

Hôm nay cậu đến hội trường trò chơi. Khi tôi nghe thấy con thỏ cáu kỉnh này lại nói xấu Yến Khâu, cậu nổ tung ngay lập tức !

Thỏ gắt gao đứng dậy, nhìn thấy Lục Kiều bị nắm trong lòng bàn tay, lập tức có được tự tin, hắn ậm ừ nói: “Ngươi cắn đi, nếu có khả năng, hiện thực tới cắn ta, chỉ một chút thôi!”

Lục Kiều gân xanh nổi lên từng cái, tức giận nói: "Cho dù ngươi hại hắn như thế nào, ngươi cũng không cường đại, đẹp trai như hắn, không có lông rậm, cơ ngực lại càng kém phát triển!"

Yến Khâu: "..."

Khi con thỏ cáu kỉnh nghe thấy lời nói, hắn bị kí©h thí©ɧ mà nhảy dựng lên nói: "Ngươi, ngươi, ngươi làm sao biết ta, ta, ta không có hắn ——"

"Bởi vì Diêm Kha hoàn hảo, hắn không cần thương tổn người khác." Lục Kiều nâng ngực nói.

“Ngươi còn nói ngươi không phải fan thiểu não của hắn !!!” ‘Thỏ cáu kỉnh" cũng nổ tung, “Ngươi chờ, ta, ta, ta, một tuần nữa trở lại, nếu như ngươi có khả năng, chúng ta đối mặt sàn thi đấu, ta xem nếu ngươi sẽ nói những điều như vậy một lần nữa! ”

Nói xong, anh ta tức giận bỏ đi.

Sau một tuần? Lục Kiều thắc mắc.

Hai cô gái thường xuyên tán gẫu với cậu ngồi ở bên cạnh, quan sát hồi lâu, mới nói nhỏ: “Thỏ cáu kỉnh mấy ngày gần đây có vẻ hỏi thăm bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.”

Lục Kiều sửng sốt: “Cái gì?

Một cô gái khác nói: "Đúng vậy, nghe nói anh ấy đã hỏi mấy người, không phải đi phẫu thuật thẩm mỹ sao?"

"..." Lục Kiều mặt mũi rối bời, có đúng không?

Cô gái lại nói: “Và người ta nói rằng sau này anh ấy hỏi nhiều nhất là Hành tinh ánh sáng.”

Một cô gái khác thắc mắc: “Hành tinh ánh sáng? Nó ở đâu?”

Lục Kiều càng ngạc nhiên: “À, đó là quê hương của tôi!”

Yến Khâu cúi đầu sau khi nghe điều này, anh ta liếc nhìn ‘bạch văn điểu’ trong tay mình.

“Có bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ nào tốt trên hành tinh ánh sáng không?” Hai cô gái thắc mắc.

“Không phải, quê tôi là ngôi sao hạng tư, cũng không có bệnh viện tốt gì cả,” Lục Kiều cũng tự hỏi, “Chắc cô nhìn nhầm rồi.”

Quê cậu ở biên giới, quản lý hỗn loạn rất nhiều. .

“Vậy thì tôi cũng không biết nữa, có lẽ nó rẻ.”

“Bạn không thể chỉ tìm một bệnh viện cho rẻ, đúng không?”

Hai cô gái vẫn đang thảo luận về cuốn sách. Nó không quan trọng, chỉ cần đặt nó ở phía sau của tâm trí bạn.

Cậu chợt nhận ra mình vẫn bị một lòng bàn tay nhéo nhéo nên ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt, khô khốc nói: “Buông tôi ra.”

Người đàn ông nhìn cậu cẩn thận rồi thả tay ra.

Lục Kiều vỗ cánh bay đi, thầm nghĩ, thật là một người đàn ông xa lạ.

Sau khi offline, Lục Kiều liếc mắt nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ.

Cậu và Tống Nguyệt hẹn 6h30 sáng mai tập trung, Tống Nguyệt đã rời cục quân sự rồi, tối nay Tống Nguyệt ở một nơi khác, sáng mai hắn sẽ đến trường huấn luyện đón cậu rồi lái xe về hành tinh ánh sáng với chiếc máy bay quân sự mà Tống Nguyệt mượn từ bộ quân sự. Cuộc hành trình sẽ mất khoảng năm giờ.

Nếu cậu phải dậy sớm, cậu nên đi ngủ sớm hơn.

Lúc này, Yến Khâu mới cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm ba chiều và mở mắt ra.

Hai người chạm mắt nhau.

Lục Kiều nghiêng đầu hỏi: “Anh vẫn còn tức giận sao?”

Yến Khâu nhẹ nhàng nhìn sang chỗ khác, “Không.”

Nhưng Lục Kiều cảm thấy người đàn ông vẫn không vui.

Lục Kiều suy nghĩ rồi nói: “Về đến nhà em sẽ đào măng cho anh ăn, được không?”

Yến Khâu nhướng mày.

Lục Kiều nói: "Hiện tại chắc là mùa xuân ở chỗ bà ngoại. Măng trên núi đều đã ra, sau khi trở về em sẽ đào một ít măng, bảy giờ lúc dịch chuyển tới em sẽ nấu chúng cho anh!”

Cậu nhớ rằng Yến Khâu dường như đang cố gắng để cậu không bị ngã, và muốn ôm cậu, nhưng lại bị phản xạ có điều kiện của cậu tránh ra, điều này có lẽ khiến khuôn mặt anh ấy Vào lúc này, cậu chống lại sự ấm áp không thể giải thích trên khuôn mặt của mình, và tiến gần hơn, gần như lọt vào vòng tay của Yến Khâu, cậu thì thầm nói : “ Em chưa từng nấu măng cho bố.”

Yến Khâu cuối cùng cũng không thể nhịn được cười.

Anh lại duỗi tay ra ôm lấy Lục Kiều, trầm giọng nói: "Được."