Chương 33

Khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lục Kiều có chút sững sờ.

Cuộc trò chuyện không thể tiếp tục được nữa và chú Gavin trở nên rất phấn khích, chú liên tục hét lên rằng không ai có thể kết thúc chiến tranh, chỉ cần có một kẻ thao túng tinh thần mạnh nhất, tất cả những người có ý thức chiến tranh đều có thể bị diệt vong.

Cuối cùng, khớp chân giả lâu ngày không được bảo dưỡng của chú ấy đã phát sinh vấn đề, chú ấy ngã xuống đất và bắt đầu khóc.

Lục Kiều không chịu được nữa, khó chịu nhìn, Yến Khâu đem cậu đi ra ngoài.

Lục Kiều luôn biết rằng chú Gavin khác với cha mình.

Hồi đó, đối với chú Gavin, chiến tranh có nghĩa là chú có thể kiếm được công lao và có một tương lai tốt đẹp hơn. Vì vậy, dù có nguy cơ bị đột biến gen, chú cũng phải nhập ngũ.

Tuy nhiên, sau đó, trận chiến đã cướp đi một trong những người anh trai, tình yêu của chú, và phá hủy mọi thứ về chú.

Dưới tiếng than khóc của Gavin, Lục Kiều thậm chí còn thực sự nghi ngờ - trên thế giới này, thực sự có kẻ thao túng tinh thần có thể điều khiển toàn bộ cuộc chiến sao?

Nếu có những người như vậy, liệu chiến tranh có thể bị loại bỏ khỏi thế giới này?

Đột nhiên, bàn tay của cậu bị giữ lại.

Một cảm giác ấm áp ập đến, Lục Kiều ôm bên kia thì thầm: “Em muốn đi gặp bà nội và bố mẹ em.”

Yến Khâu nhẹ nhàng nói: “Anh đi với em.”

Nghĩa trang rừng là phổ biến, nhưng việc đốt là bị cấm. .

Lục Kiều và Yến Khâu trực tiếp đến nghĩa trang và mua một ít hoa trên đường, Lục Kiều đã im lặng trong suốt thời gian đó.

Thời tiết hôm nay rất tốt, vì không phải ngày quét mộ, trong nghĩa trang cũng không có người nên rất yên tĩnh.

Bà nội của Lục Kiều cùng bia mộ của cha mẹ cậu ở cùng một chỗ, đi lên đi xuống hai bước.

Lục Kiều lau sạch hai bia mộ, cắm một ít hoa, rồi ngẩn người ngồi xổm trước bia mộ của cha mình.

“Đây là lần đầu tiên anh đến tinh cầu loại này?” Lục Kiều không quay đầu lại mà lẩm bẩm.

“Anh đã đi qua một số hành tinh tương tự khi anh đang chuyển giao giữa các căn cứ.” Yến Khâu nhìn Lục Kiều và quỳ xuống.

"Có rất nhiều người trên hành tinh này giống như chú Gavin hồi đó. Khi bố em và bà em đang nói chuyện, em nghe nói rằng khi thứ gây đột biến gen xuất hiện, ban đầu người ta nói rằng những người đã trải qua phẫu thuật đột biến gen phải bị trừng phạt. Sau này vì đông người quá nên không chịu trách nhiệm. ” Lục Kiều dừng lại và nói: “ Hầu hết bọn họ đều đi lên chiến trường.”

Nhưng có rất ít người thực sự vượt lên, và nhiều người trong số họ giống như bố của cậu, trực tiếp bị gϊếŧ trên chiến trường, hay như chú Gavin, chưa kịp làm gì thì chú ấy đã nghỉ hưu vì bị thương.

Những người như chú Gavin đang cố gắng thoát khỏi cuộc chiến.

Tuy nhiên, một thứ như chiến tranh chắc chắn không phải là thứ có thể được sử dụng và mong đợi.

Cuối cùng nó có thể trả lại cho con người chỉ sự đau buồn và tuyệt vọng.

Lục Kiều biết về điều này khi cậu còn nhỏ.

Cậu sợ chiến tranh vì cha mình, và cậu muốn trở thành một người lính vì cha mình.

Lục Kiều vẫn nhớ rằng cha cậu đã nói với cậu rằng chiến tranh rất khủng khϊếp, nhưng cảm giác thật tốt khi bảo vệ người khác.

Có những từ nghe có vẻ quá kiêu ngạo, quá tự nhận, nhưng - trên đời này còn rất nhiều người cần chúng.

Tấm lưng của người cha cao và sáng ngời, như ánh mặt trời rực rỡ nhất, toát lên hơi thở tươi sáng và sức sống.

Tấm lưng này giống như một hạt giống, cắm rễ trong lòng Lục Kiều, từ khi cha cậu qua đời, nó đã bén rễ, nảy mầm, lớn lên và biến thành một cây lớn.

Lục Kiều sợ chiến tranh và ghét chiến tranh, nhưng anh luôn có một trái tim kiên định và muốn trở thành một người lính, đối mặt với chiến tranh và chinh phục nó.

“Vừa rồi khi nghe lời của chú Gavin, em thực sự nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ em có loại sức mạnh như chú ấy nói?” Lục Kiều đưa tay nhìn, “Hay là, trên đời này thật sự tồn tại một người thao túng ý thức, ngưỡng cửa của ý thức của người đó là vô hạn, và phạm vi tấn công của anh ta là vô hạn, vậy ... liệu anh ta có thể điều khiển cuộc chiến không? "

" Nếu một người như vậy thực sự tồn tại, chiến tranh có thể biến mất, nhưng thế giới sẽ không bao giờ yên bình. "Yến Khâu nói nhẹ.

Lục Kiều nhìn anh.

“Vậy còn hệ thống cốt lõi thế giới thì sao?” Đôi mắt cậu đầy vẻ trống rỗng.

Yến Khâu giật mình.

Lục Kiều nói: "Không phải vài năm qua, một số học giả đã nói rằng cái gọi là virus đó thực sự có khả năng bị thu hút bởi hệ thống cốt lõi của thế giới sao?"

Tại sao luồng thông tin của thế giới song song lại đến thế giới của họ - có lẽ không phải "Tình cờ", mà là bị hệ thống lõi thế giới chủ động hấp dẫn, tức là hệ thống lõi thế giới có khả năng ý thức muốn thay đổi thế giới.

"Hệ thống cốt lõi của thế giới kiểm soát các quy tắc của toàn bộ thế giới. Nó muốn thay đổi thế giới, vậy tại sao chiến tranh không thể dập tắt và người chết được sống lại?"

Yến Khâu nghe lời, im lặng, chỉ đưa tay ra xoa đầu cậu.

Sau cái chết của những người thân yêu, Lục Kiều và Gavin chỉ còn lại một mình.

Nhưng bây giờ cậu và Yến Khâu bị khoá chung với nhau, và hàng đêm câu không còn cô đơn nữa mà chú Gavin đã không còn vợ nữa.

Nghĩ đến đây, Lục Kiều lại vô thức liếc nhìn Yến Khâu và buột miệng hỏi: “Tại sao trước đây anh lại muốn quay lại đây với em?”

Tay của Yến Khâu dừng lại.

Anh nhìn Lục Kiều chằm chằm

Bà nhẹ giọng nói: “Bởi vì anh muốn làm những gì em đang làm bây giờ, anh muốn đi trên con đường mà anh vừa đưa em đi.”

Lục Kiều sững sờ.

Cậu nuốt nước bọt, và nhịp tim của cậu đột nhiên trở nên nhanh hơn.

……Nó có nghĩa là gì?

Yến Khâu quay đầu lại không nói gì, chỉ cụp mắt xuống, cắm thẳng một bông hoa nhỏ bị gió thổi bay xuống, đặt nó ngay thẳng trước bia mộ của cha Lục Kiều.

*

Tâm trạng của Lục Kiều rơi vào trạng thái thấp trong một thời gian ngắn sau khi nhìn thấy Gavin.

Nhưng sau một chuyến đi đến nghĩa trang để cho những suy nghĩ của mình tiêu tan, cậu đã sống lại.

Dù bạn có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng vô ích. Siêu nhân không tồn tại và hệ thống cốt lõi của thế giới đang tạo ra một số thay đổi rất kỳ lạ. Do đó, chiến tranh sẽ không biến mất, và điều này không thể thay đổi bằng một hoạt động đột biến gen . Và Gavin đã phải trả giá cho những gì mình đã làm.

Lục Kiều và Diệp Lan đã chữa lành tất cả những người có ý thức bị vỡ vụn, và họ đã gặp Gavin, để cậu có thể trực tiếp rời đi với Yến Khâu.

Trước khi đi, người ta nói rằng bảy bệnh nhân đã trải qua đột biến gen đều tỉnh táo.

Cũng giống như những người trải qua đột biến gen cách đây ba mươi năm, họ không phải chịu trách nhiệm cho dù họ tự nguyện hay bị lừa dối khi tiến hành phẫu thuật.

Tất cả các gen bùng phát bất thường của họ đã được đóng lại, nhưng cơ thể của họ sau cùng đã bị tổn thương, và tất cả họ cần phải nằm nghỉ ít nhất vài ngày để phục hồi.

Một trong những bệnh nhân - người bị Lục Kiều đánh bất tỉnh trên núi - được cho là đã đến từ một chặng đường dài và sẽ được đưa về nhà trong ngày hôm nay.

Lục Kiều đến bệnh viện thăm em trai của Tống Nguyệt, khi cậu đi ra thì tình cờ thấy nhân viên y tế đang đẩy giường bệnh nhân ra, định đưa anh ta lên tàu vận chuyển y tế.

Xung quanh anh có rất đông người đang “bàn tán xôn xao” về bệnh nhân.

"Người ta nói rằng tôi đến đây vì nghĩ rằng đó là phẫu thuật thẩm mỹ. Thật là quá lố!”

"Coi như bị lừa có thể cải tạo toàn thân, làm sao có chuyện tốt như vậy, ta chưa từng nghe nói qua!"

"Điều còn phóng đại hơn nữa là tôi nghe nói rằng anh ta vốn dĩ muốn trông giống như nguyên soái Yến Khâu, và khi tỉnh dậy, anh ta soi gương! Và thấy mình trong gương và phát hiện ra rằng anh ta vẫn giống hệt như vậy, muốn khiếu nại với vị bác sĩ đó… Các "bác sĩ" đều phải ngồi tù! ”

Người cuối cùng nói xong liền chú ý tới Yến Khâu đang đứng cách đó không xa, lập tức che miệng không nói nữa.

Lục Kiều quay lại nhìn Yến Khâu.

Phẫu thuật thẩm mỹ để giống anh ấy?

Vẻ ngoài của Yến Khâu sao có thể dễ dàng sửa chữa như vậy!

Yến Khâu nhìn chằm chằm giường bệnh cách đó không xa, trầm tư.

Trong khi Lục Kiều đang phàn nàn, đang nghiền ngẫm xem những người ăn dưa đó nói gì thì đột nhiên, cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn, và một cảm giác quen thuộc từ từ trỗi dậy.

Cậu quay đầu liếc nhìn, lúc này nhân viên y tế trước giường bệnh bước sang một bên, lộ ra cái đầu trọc lóc của bệnh nhân - bộ tóc giả của anh chàng này đã rụng từ lâu trong trận đánh nhau với Lục Kiều.

Không còn răng nanh và cơ thể không còn sưng tấy, con quái vật gặp Lục Cầu trên núi này cuối cùng cũng có hình dáng con người.

Với một cái đầu trọc lóc như con người, anh ta đang tỉnh táo, khó chịu nhìn xung quanh, khi bắt gặp Yến Khâu, anh ta đột nhiên mở to mắt nhìn Yến Khâu.

Lục Kiều đột nhiên nhớ ra điều gì đó, và kêu lên, “A, con thỏ cáu kỉnh !!!”

Yến Khâu sững sờ, và nhìn Lục Kiều một cái nhìn ngạc nhiên.

Lục Kiều không nhận thấy phản ứng của Yến Khâu, và cậu hét lên, chuyển sự chú ý của tên đầu trọc ra khỏi Yến Khâu.

Tên đầu trọc kinh ngạc nhìn Lục Kiều, có chút bối rối.

Lục Kiều hào hứng chạy đến và hỏi: "Cậu là con thỏ cáu kỉnh đúng không? Tôi là Kiều Kiều!"

Cái đầu hói bị sốc: "Kiều, Kiều Kiều?! Cậu là con chim đó hả? "

“Ừ!” Lục Kiều nghĩ chuyện này quá trùng hợp.

Đúng, không phải nói Thỏ cáu kỉnh sẽ phẫu thuật thẩm mỹ, không có nghĩa là Thỏ cáu kỉnh sẽ đến với tinh cầu ánh sáng ! Ngay cả ánh mắt buồn bã và chua xót trong mắt khi hắn nhìn Yến Khâu vừa rồi cũng rất quen thuộc! Tôi thấy! Thì ra tên trọc phú bị hắn đánh trên núi là ‘Thỏ cáu kỉnh"!

‘Thỏ cáu kỉnh" hiển nhiên cũng nhớ ra rất nhiều chuyện trong tích tắc, trong đó có mấy phút bị đánh trên núi, sắc mặt đột nhiên xanh đỏ, biến sắc.

Hắn từ giữa kẽ răng nhảy ra một câu: "Ngươi đánh ta rất lợi hại ..."

Lục Kiều nghẹn ngào cười khan: "Nếu ta không ngăn cản ngươi, ngươi xuống núi cũng sẽ bị đánh như vậy ! Ha." !, Hahaha! "

Nói như vậy thì đây chắc chắn là bộ mặt cư dân mạng kỳ quặc nhất trong lịch sử rồi đúng không? ! Cho dù Lục Kiều nghĩ như thế nào đi nữa, hắn cũng chưa từng nghĩ rằng mình và ‘Thỏ cáu kỉnh" sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này!

Vẻ mặt của ‘Thỏ cáu kỉnh" méo xệch, đang định nói gì đó thì thấy Yến Khâu bước tới, nhìn vào giữa hai người họ, sau khi đứng hình, anh ấy hỏi Lục Kiều đầy ẩn ý,

“Hai người quen nhau à?”

‘Thỏ cáu kỉnh" chợt nhớ đến vừa rồi hai người đứng cùng nhau, rõ ràng là quen biết nhau, nhưng anh ta phản ứng ngay lập tức và tức giận nói với Lục Kiều: "Mà này, cậu thực sự biết Yến Khâu! Thảo nào! Không có gì ngạc nhiên khi cậu đã nghĩ về hắn mọi lúc trên Internet - woo woo woo!! ”

Lục Kiều ánh mắt nhanh nhẹn, tay nhanh nhẹn mà bịt chặt miệng con ‘Thỏ cáu kỉnh" , mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cậu gần như quên mất rằng Yến Khâu đang ở bên cạnh!

Yến Khâu hơi nheo mắt, nhếch môi hỏi: “Em đã làm gì trên mạng?”

“Không, không có gì!” Lục Kiều nói với lương tâm cắn rứt, “Em không làm gì cả!”

Cậu không muốn Yến Khâu biết rằng cậu đã làm gì trên mạng.

Nói xong, cậu nhanh chóng cúi đầu ghé vào tai ‘Thỏ cáu kỉnh’ uy hϊếp: “Nếu ngươi dám nói ra, ngươi chết chắc!”

‘Thỏ cáu kỉnh’ muốn vùng vẫy, nhưng giọng điệu nguy hiểm của Lục Kiều nhắc nhở anh ta đã bị đánh đòn như thế này trên núi.

Lục Kiều thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, khẽ liếc nhìn Yến Khâu.

Người đàn ông đang cười nửa miệng.

Lục Kiều lắc mình khô khan nói: “Sao, anh nhìn em như thế này làm gì?”

Yến Khâu không có hứng thú: “Nhìn em thật dễ thương.”

Lục Kiều: “… ??!”

Anh ấy đang nói gì vậy !

(S: Hello mọi người tui quay lại rồi đây, tại mấy ngày nay tui ốm lại nên chưa có cập nhật chương mới á, nên hôm nay bù thêm cho mọi người mấy chương nha.)