Chương56

Điều ngọt ngào nhất mà những người yêu nhau có thể làm, có thể ngọt ngào đến mức nào?

Trước đó, Lục Kiều không thể tưởng tượng được.

Yến Khâu đã dành cho cậu rất nhiều ngọt ngào, chẳng hạn như sự quan tâm cậu một cách âm thầm dù cách xa nhau trong 5 năm qua, chẳng hạn như việc mà anh chăm sóc cậu lúc cậu cận kề cái chết, chẳng hạn như lời tỏ tình của anh, chẳng hạn như biển hoa anh tặng cho cậu.

Tuy nhiên, rõ ràng là những việc mà Yến Khâu có thể làm cho cậu nhiều hơn, nhiều hơn nữa, không thể kể hết được.

Tinh hà không ngừng quay và bầu trời đầy sao không ngừng thay đổi, càng ngày càng sáng càng lung linh hơn.

Sóng cứ ập đến, tiếng sóng vỗ từ xa vọng lại, trong ngôi nhà kính cũng có những tiếng sóng không ngừng nối tiếp nhau. (H kín đó ạ)

Khi mọi thứ dừng lại, đã là hai giờ sau.

Hai người vẫn nằm trên sô pha, Lục Kiều mệt mỏi nép vào trong lòng nam nhân, hắn cúi đầu hôn má cậu, thì thầm: “Anh yêu em.”

Lục Kiều mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn hài hước nói: “Đừng nói nữa, anh chỉ biết nói thôi, sao lúc nãy anh không thương em một chút.”

Yến Khâu cười bất đắc dĩ.

Lục Kiều lúc này mới nghĩ tới chuyện khác, thấp giọng hỏi: "Đúng rồi, nơi này sẽ không có người khác đi ?"

“Không có, nếu có anh đã đưa em vào phòng trong rồi” Yến Khâu cười nói, “Yên tâm đi, chỉ có hai chúng ta, tài xế anh đã kêu đi đảo khác nghỉ ngơi rồi.”

Lục Kiều thở phào nhẹ nhõm.

“Em có chỗ nào không thoải mái sao ?”Yến Khâu sờ sờ má của Lục Kiều.

Lục Kiều đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Không sao, chỉ là hơi đau một chút, không thành vấn đề, nghỉ ngơi một xíu lát nữa sẽ không sao."

Yến Khâu nhìn cậu, đột nhiên nói: "Nhưng anh muốn làm lại một lần nữa."

"..." Lục Kiều đỏ mặt, "Nhưng mà, em chỉ mang một cái thôi."

Trước khi đến đây, cậu màng theo tâm lý chỉ muốn thử một lần, không nghĩ tới lại đến nam nhân này còn muốn, mà còn lén lút mang theo nữa chứ, không muốn Yến Khâu phát hiện nên chỉ lấy một cái.

Nghĩ tới đây, cậu không khỏi kinh ngạc: “Anh hoàn toàn không nghĩ tới chứ gì, cũng không mang theo cái gì để phòng hết?”

Nam nhân của cậu có chút … ! !

Yến Khâu chỉ nói: “Anh còn tưởng rằng em còn chưa chuẩn bị tâm lý.”

Bởi vì anh cho rằng cậu chưa sẵn sàng, nên kiên quyết không chạm vào cậu sao?

Lục Kiều trong lòng ngọt ngào.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Kiều nói: "Để em nghỉ ngơi một lúc, rồi chúng ta nói chuyện sau."

Yến Khâu thở dài, "Anh chỉ nói đùa thôi, nếu em không mang thêm, thì để lần sau anh làm bù vậy."

Lục Kiều nhẹ nhàng nói, "Thật ra cũng không sao."

Yến Khâu dừng lại.

Lục Kiều ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Dù sao chúng ta đều khỏe mạnh... Em, em không ngại."

Nắm chặt tay cậu, người đàn ông dường như đang cố gắng kiềm chế, khàn giọng gọi: "Kiều Kiều."

Lục Kiều nhắm mắt lại, ngượng ngùng nói: "Không sao, thực sự không sao, em yêu anh."...

Sau khi Lục Kiều nói ra những lời này, rốt cục khi kết thúc, đã là hai giờ sáng, đúng là cái miệng hại cái thân .

Từ chiếc ghế sofa trong phòng khách cho đến chiếc giường trong phòng ngủ, Lục Kiều gần như ngất đi.

Yến Khâu ôm cậu mọi lúc, hai người âu yếm nhau, hắn hôn nhẹ lêи đỉиɦ tóc, trán, chóp mũi và môi của Lục Kiều, nhưng cậu thật sự đã quá mệt không thể đáp trả lại được nữa.

Yến Khâu mỉm cười và nói nhỏ: "Anh xin lỗi, anh không nhịn được."

*

Lục Kiều có một giấc mơ.

Không, cậu đã biết đó không phải là một giấc mơ, đó là ý thức của anh.

Ý thức của Lục Kiều thoát ra khỏi cơ thể và xuất hiện bên ngoài ngôi nhà, nhìn chằm chằm vào mặt trăng tròn trên bầu trời đêm và lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bãi biển.

Cậu mê muội, lang thang trên bờ biển vô tận, luôn cảm thấy có thứ gì đó trên bầu trời đang hấp dẫn mình.

Chuyện gì vậy...

Lục Kiều nhìn chằm chằm bầu trời đêm, tại một khoảnh khắc nào đó, cậu "Vung" một cái, bay lên trời!

Đối mặt với gió chiều, cậu bay lên trời, lao ra khỏi bầu khí quyển, tiến vào không gian, nhưng vẫn không ngừng lao về phía trước, về phía trước... Cậu không biết mình đang tìm cái gì, nhưng trực giác mách bảo với Lục Kiều rằng, có thứ gì đó đang chờ đợi cậu ở phía trước, cho nên cậu không chút do dự đi về hướng kia —— thật lâu sau, trong tầm mắt của cậu xuất hiện một viên pha lê cực lớn!

Lục Kiều đột nhiên lao vào trong tinh thể, và khung cảnh trước mặt cậu đột nhiên thay đổi.

Vẫn lấy bóng tối làm đáy, vẫn phủ đầy vô số ngôi sao như trước, nhưng mà trong những ngôi sao đó, có bánh răng lớn nhỏ trôi nổi, từng chút từng chút chuyển động, giống như dụng cụ tinh vi nhất –

Tinh hà cùng với bánh răng.

Lục Kiều đột nhiên tỉnh lại, bên tai vang lên tiếng "ù ù".

Cậu nhất thời không kịp phản ứng, đầu óc choáng váng.

...Có vẻ như là đang mơ ? Như mà cậu đang mơ cái gì a...

Lúc này, cậu mới chậm rãi ý thức được mình cùng Yến Khâu đang ở bên bờ biển trong túp lều, Yến Khâu thấp giọng nói chuyện ở bên tai hắn.

Lục Kiều động đậy, Yến Khâu ý thức được cậu đã tỉnh, vươn tay xoa xoa mái tóc có chút rối bời của Lục Kiều, ôn nhu nói: “Tỉnh rồi hả?”

Lục Kiều lắc đầu, ra hiệu hắn gọi điện thoại trước.

Sau đó Yến Khâu lại nói chuyện với đối phương, cau mày nói: “Nhị hoàng tử và Kỷ Trúc Quân hiện tại ở nơi nào?”

Lục Kiều vểnh tai lên.

Không biết đối phương nói cái gì, Yến Khâu liếc nhìn Lục Kiều và nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi... Tôi sẽ đến ngay khi có thể."

Yến Khâu cúp điện thoại, Lục Kiều cũng ngồi dậy một chút.

Cơ thể cậu vẫn còn đau như búa bổ, nhưng may mắn là cậu đã tắm xong, và không có gì đặc biệt khó chịu phía sau.

Yến Khâu ôm cậu lên một chút, đặt một cái đệm sau lưng, vô cùng ân cần.

Lục Kiều nhìn hắn, người này khi mất khống chế liền không khác gì cầm thú!

Yến Khâu do dự, và hỏi: "Còn khó chịu không?"

Lục Kiều nghe những gì Yến Khâu vừa nói với bên kia, và đoán rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Yến Khâu đáp ứng đối phương "Sẽ đến sớm nhất có thể ", phỏng chừng là nghĩ đến hiện tại hai người bọn họ còn chưa thể tách ra, mà Lục Kiều... Bị hắn giày vò một phen như vậy, hành động có chút không dễ dàng.

Bất quá Lục Kiều mới không để cho Yến Khâu vì cậu mà chậm trễ thời gian, nói: "Không có cái gì, chính là không ngủ đủ giấc, bên kia đã xảy ra chuyện gì hả anh?"

Yến Khâu cũng không giấu giếm cậu, nói: “Bọn họ bắt được Trình Nghị.”

Lục Kiều sửng sốt, kinh ngạc nói: “Trình Nghị? !”

Cậu vừa rồi nghe Yến Khâu nhắc tới nhị hoàng tử cùng Kỷ Trúc Vân, còn tưởng rằng bọn họ đã xảy ra chuyện!

Bất quá, đây rõ ràng là chuyện tốt, nhưng mà sắc mặt Yến Khâu không tốt lắm: "Ừm, nhưng Trình Nghị đã chết."

"Cái, cái gì? " Lục Kiều sửng sốt “ Bị gϊếŧ bởi những người mà anh phái đi tìm hắn hay sao?”

"Không phải. " Yến Khâu dừng một chút, áy náy nói "Kiều Kiều, anh có thể cần em xem một chút."

Lục Kiều vừa nghe lời này, nói: "Vậy mau thay quần áo xuất phát đi."

Cậu vừa nói vừa muốn vén chăn xuống giường.

Yến Khâu tóm lấy tay cậu và cau mày đánh giá sức khoẻ hiện tại của Lục Kiều.

Lục Kiều biết tên này hiện tại có chút hối hận lúc trước đem cậu giày vò thành bộ dáng này, buồn cười nói: "Em thật sự không có việc gì, được rồi. Lần sau anh thu liễm lại một chút là được!"

"Xin lỗi." Yến Khâu thở dài.

"Biết ngươi yêu ta, được rồi, thật sự không sao, em còn muốn vào quân bộ, chút mệt mỏi này tính là cái gì!" Lục Kiều trấn an người đàn ông đang còn nhăn may.

Yến Khâu ôm lấy Lục Kiều và hôn nhẹ nhàng một lần nữa, sau đó xuống giường giúp Lục Kiều mặc quần áo.

Nửa giờ sau, người tài xế đang nghỉ ngơi trên một hòn đảo khác được Yến Khâu gọi đến, hai người lên máy bay và lên đường.

Lục Kiều thân thể còn có chút ảnh hưởng, tư thế đi lại đặc biệt kỳ quái.

Yến Khâu không hề giãn lông mày, thậm chí còn ôm Lục Kiều vào lòng khi lên máy bay, vì sợ Lục Kiều sẽ không ngồi thoải mái và tiếp tục bị hành hạ.

Lục Kiều kỳ thật không có việc gì, cảm thấy Yến Khâu phản ứng có chút khoa trương, bất quá loại chuyện này cậu cũng không thèm để ý, hơn nữa cậu thật sự mệt mỏi, cho nên Yến Khâu muốn ôm, cho nên cứ để cho hắn ôm đi... Dù sao, Yến Khâu đã kéo thanh chắn xuống nên tài xế phía trước không nhìn thấy!

Trên đường đi, Yến Khâu đã giải thích toàn bộ sự việc.

Cuộc gọi được thực hiện bởi đội trưởng của đội mà anh ấy cử đi truy tìm Trình Nghị. Họ đã tìm thấy Trình Nghị ở biên giới của Đế chế Thiên hà.

“Biên giới?” Lục Kiều có chút cảnh giác dùng từ này.

Yến Khâu gật đầu, nhìn cậu một cái nói: "Lúc trước anh chưa từng nói với em, ngay trước khi em trở về quê, anh đã nhận được tin tức, thuộc hạ của anh đã đuổi theo Trình Nghị tiến vào trong đế quốc, sau đó anh liền sai người đi theo dõi hành động của mẫu thân hắn, nhưng vẫn không phát hiện dị thường, ít nhất hắn cùng mẫu thân hắn chưa từng tiếp xúc qua."

Lục Kiều không nghĩ tới là như vậy, lại cảm thấy có chút kỳ quái: "Hắn mạo hiểm lẻn vào đế quốc là muốn làm cái gì? Hơn nữa nếu hắn cố ý lẻn vào đế quốc, vậy vì sao bây giờ lại đi biên giới? Hắn là đạt được mục đích của mình, muốn rời đi sao?"

"Không rõ ràng lắm, hành động của hắn rất cổ quái." Yến Khâu suy nghĩ một chút, nheo mắt nói "Bất quá đội ngũ anh phái tới trùng hợp va chạm với Trình Nghị cách cục quản lý tinh hà C1 chỉ có năm năm ánh sáng."

Lục Kiều sửng sốt: "Ý của anh là..."

"Không biết có phải là trùng hợp hay không, nhưng đó là một trong những manh mối khiến anh chú ý" Yến Khâu chậm rãi nói, "Sau khi cấp dưới của anh gặp hắn ta, bọn họ đã đọ súng, Thành Nghị đã chết, nhưng không phải cấp dưới của anh gϊếŧ hắn, trên người anh ta cũng không có bất kỳ phản ứng độc nào."

Lục Kiều hoàn toàn không hiểu: "Chuyện gì xảy ra? Vậy hắn chết như thế nào?"

Nó không thể là cái chết đột ngột vì bệnh nào đó được, đúng không?

Nhưng trong giây tiếp theo, cậu đã nghĩ đến.

Yến Khâu nói rằng cậu cần cần phải xem qua.

Vẻ mặt của Lục Kiều căng thẳng: "Anh có nghĩ rằng nó có liên quan đến ý thức của hắn không?"

Yến Khâu nói: "Chỉ là hoài nghi mà thôi, hắn dùng các loại phương pháp trốn chúng ta lâu như vậy, đột nhiên dùng loại phương thức ly kỳ này mà chết đi, anh cảm thấy có chút kỳ quái, bất luận như thế nào, đều phải chúng ta đi hiện trường xem qua mới có thể biết."

Lục Kiều gật gật đầu, lại nghĩ tới cái gì, hỏi một câu: "Đúng rồi, chuyện này cùng Lạc Vũ còn có Kỷ Trúc Quân có quan hệ gì? Em vừa rồi nghe anh nhắc tới hai người bọn họ."

"Bọn họ ở lại đến sáu giờ mới rời đi, trên đường trở về ở trên tinh cầu Trình Nghị xuất hiện, lúc phát sinh chuyện,.." thần sắc Yến Khâu càng thêm cổ quái "Lạc Vũ cùng Kỷ Trúc Quân đυ.ng phải bọn họ."

.... Va chạm ? ?

Điều này quá trùng hợp đúng không?

Lục Kiều mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng không thể nói ra, hiện tại có quá nhiều nghi vấn cùng quấn quanh cùng một chỗ, cậu luôn cảm thấy có thứ gì đó bị từng sợi len quấn quanh bao vây, chỉ có đem những mạch lạc kia lý giải rõ ràng, cậu mới có thể nhìn thấy chân tướng bên trong.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng cậu chỉ hỏi một câu: "Hai người bọn họ không bị thương chứ?"

"Bị thương nhẹ, nửa giờ trước đã bị tinh hạm cứu hộ do cục quản lý tinh hà C1 phái tới đón đi, trước tiên đi xử lý thương thế." Yến Khâu nói xong, suy nghĩ một chút, kéo vách ngăn lên, nói với tài xế "Tăng nhanh tốc độ."

Tài xế lập tức trả lời: "Vâng!"

Lục Kiều cùng nam nhân quay đầu nhìn nhau, hiển nhiên, bọn họ đều cảm thấy việc này tuyệt đối không đơn giản như vậy liền chấm dứt.

Yến Khâu ôm Lục Kiều vào trong ngực, nói: "Còn có một đoạn đường đi, em nghỉ ngơi một lát đi."