Chương 7

Lục Kiều vẫn còn tức giận cho đến khi thoát khỏi mạng không gian ba chiều !

’Thỏ tức giận" đó là một anh chàng đẹp trai và nhưng rất chua ngoa, đối với Yến Khâu lại càng chua ngoa hơn, nếu ngày nào anh ta không chua ngoa thì sẽ khó chịu lắm. Lục Kiều cảm thấy khó coi quá!

Hơn nữa, trên mạng còn có rất nhiều người giống như là ‘Thỏ tức giận’, chẳng hạn như là “Yến Khâu tuyệt ở chỗ nào?”, “Yến Khâu có được hạnh phúc chưa?” . Lấy một ví dụ ngẫu nhiên, và họ luôn luôn cố gắng phủ nhận sức mạnh của Yến Khâu. Và họ thấy hạnh phúc với những hành vi hạ thấp và coi thường anh ấy, chưa kể điều này. Còn có nhiều hành động quá đáng hơn như thế nữa.

Lục Kiều thực sự tức giận!

Mọi người đều cảm thấy cậu đem Yến Khâu khoe khoang, nhưng cậu không hề nói nhảm, anh ấy so sánh các tướng lĩnh hiện tại của toàn giải đấu, cậu tin rằng Yến Khâu sẽ chiếm giữ vị trí số một, anh ấy có thực lực này! Là một người coi Yến Khâu như một đối thủ, Lục Kiều phải thừa nhận rằng Yến Khâu thực sự xuất sắc! Không, nó hoàn toàn, đúng, xuất sắc, xuất sắc nhất!

Chỉ là quá giỏi và quá nổi tiếng sẽ làm nhiều người ghen đến mức đỏ mắt! Câu nói cây to hút gió là hoàn toàn đúng! Hừ Hừ !

Lục Kiều mở mắt, tức giận tháo tai nghe xuống, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có giọng nói của một người đàn ông: “Em tức giận cái gì?”

Lục Kiều giật mình, quay đầu lại thì thấy người đàn ông đang ngồi đó, nắp ca-bin có hình ảnh ba chiều đã được mở ra, Anh ấy đang dựa vào cabin. Nam nhân không biết từ lúc nào đã tự mình thay áo ngủ, lúc này một tay chống cằm, hơi nghiêng đầu, trầm ngâm nhìn cậu.

Lục Kiều mắt đảo qua, và cậu nói mơ hồ, “Không có gì!”

Cậu sẽ không nói với Yan Qiu về những điều trên Internet.

Nó sẽ khiến Yến Khâu rất khó chịu khi nghe những lời nói người khác vu khống mình.

Về phần nội tâm của cậu, thì lại sợ là Yến Khâu phát hiện ... tui quá kiêu ngạo, khụ khụ.

Lục Kiều lặng lẽ đưa ra cho mình một lời giải thích hoàn hảo nhất.

Yến Khâu không hỏi thêm, hắn nhìn thanh niên tóc đen trước mặt, hai má ửng hồng, thần sắc lúc nãy phồng lên. Mắt hắn tối sầm lại, vừa đưa tay lên duỗi thẳng ra, liền nghe thấy người thanh niên nói: “A, em muốn đi vệ sinh.”

Bàn tay dừng lại trên không trung.

Lục Kiều có chút xấu hổ, a a, hai người suốt ngày nhốt chung, làm nhiều chuyện cũng không tiện!

Cậu có chút ngượng ngùng nhìn Yến Khâu, thì thào nói: "Có muốn đi cùng không, đi cùng em ..."

Người đàn ông thu tay lại, treo ở bên người, hơi siết chặt thành nắm đấm.

Hắn rất bình tĩnh trả lời: “Ừ.”

Hai người đi vào toilet, Lục Kiều hướng Yến Khâu xoay người, ngả người về phía sau với hắn, sau đó quay mặt vào toilet để giải thoát cho bản thân.

Khi tiếng nước vang lên, tai cậu đỏ bừng cả lên.

Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, khi đi vệ sinh bên ngoài, cậu thường xuyên gặp phải tình trạng đứng chen chúc với người khác để đi tiểu, lúc đó cậu không cảm thấy xấu hổ như bây giờ.

Sau khi giải quyết xong, Lục Kiều vội vàng hỏi: “Anh có muốn đi ngủ nữa không?”

“Không cần.” Giọng một người đàn ông từ phía sau truyền đến.

“Ồ.” Lục Kiều đang định quay người chuyển sang cùng hướng với Yến Khâu, không ngờ người đàn ông quay lại với cậu, luôn dựa vào lưng câu, nên Lục Kiều không kịp quay đầu lại.

Lục Kiều dừng lại và hơi bối rối: “Sao vậy?”

Yến Khâu chỉ nói: “… rửa tay trước đã.”

… Bạn không thích anh ấy sao? Tất nhiên bạn có thể rửa tay!

Lục Kiều lẩm bẩm, ngoan ngoãn chạy đến bồn rửa tay, Yến Khâu duy trì tư thế quay lưng với cậu suốt thời gian qua, khi Lục Kiều rửa tay xong, cậu muốn quay lại lần nữa, Yến Khâu lại ngăn cậu lại: "Chờ đã một giây. ”

Lục Kiều vội vàng nói, dừng lại hỏi:“ Sao vậy? ”

Giọng nói của Yến Khâu có chút khàn khàn:“ Chờ một chút quay đầu lại. ”

Lục Kiều sững sờ.

Lục Kiều trầm giọng hỏi: “Yến Khâu, anh bị sao vậy? Anh cảm thấy không khỏe sao?”

Yến Khâu nói, “… ừm.”

Lục Kiều có chút kinh ngạc, vừa rồi cậu ấy không sao chứ?

"Sao vậy? Sao anh không để em quay lại?" Anh quan tâm hỏi.

( Quay lại ở đây là quay lưng để cùng hướng với Yến Khâu í nha )

Yến Khâu không trả lời, nhưng đột nhiên giữ cậu lại.

Lục Kiều nhìn xuống.

Nam nhân nắm chặt tay cậu, năm ngón tay thon dài uy lực mà cùi ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa hắn. Với sự cọ xát nhẹ này, trái tim Lục Kiều nặng nề nhảy lên, một sự kỳ lạ đột nhiên xuất hiện, sự kỳ lạ này khiến cậu kịp thời ngậm miệng lại, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước.

... Lục Kiều luôn cảm thấy rằng cậu không nên phát ra âm thanh lúc này.

Trong phòng tắm, hai người đứng lui về phía sau, im lặng, nhưng bầu không khí trở nên phảng phất không rõ lý do.

Lục Kiều nhìn chằm chằm chính mình và bóng lưng của người đàn ông trong gương, không biết có phải mình quá mẫn cảm không, luôn cảm thấy bên tai hô hấp của Yến Khâu ngày càng nặng nề, bàn tay nắm tay cậu càng ngày càng nóng.

Lưng của Lục Kiều hơi đổ mồ hôi.

Một lúc sau, Yến Khâu kéo Lục Kiều về phía mình.

Thân thể Lục Kiều cứng đờ, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nín thở ngẩng đầu nhìn Yến Khâu, khuôn mặt người đàn ông vẫn bình thường nhưng đôi mắt âm trầm khiến cậu nuốt nước bọt không dám nhìn thẳng.

Lục Kiều cúi đầu, đi theo người đàn ông ra khỏi phòng tắm, lên giường.

Giường trong phòng ngủ của Yến Khâu cũng rất lớn - Luqiao từng ở trong phòng huấn luyện, trong phòng đơn chỉ được kê một chiếc giường nhỏ, nếu tư thế ngủ không tốt, mỗi ngày có thể tuỳ lúc rơi xuống đất.





Lục Kiều ý thức được bò đến một bên dựa vào tường, người bên cạnh đột nhiên hỏi: “Ngươi tại sao không nói?”

Lục Kiều: “…”





( Anh muốn thằng nhỏ nói gì giờ, hét lên nói: anh ơi làm em đi hả =))) )