Chương 6: Tỷ tỷ vì thích ta nên cứu ta phải không?

Translator: @babahasmoney

Người đàn ông trước mặt cô không ai khác chính là thiếu niên xinh đẹp được cô cứu.

Hoa Nguyệt nhíu mày: "Sao ngươi lại ở đây?"

Vừa rồi những người kia gọi hắn là gì cơ?

Điện hạ? Công tử Hi? Kỹ năng hội hoạ của hoạ sĩ trong cung đúng thật là không giống với vẻ đẹp thông thường.

Cô lại cẩn thận nhìn mặt hắn, chỉ thấy làn da trắng nõn như ngọc của hắn bị hơi nóng làm cho đỏ ửng, nhìn mềm mại như miếng trái cây chỉ cần cắn một miếng sẽ chảy ra nước.

Nhắc đến trái cây, cô thấy đói ghê.

Thiếu niên mỉm cười và nói: "Sao tỷ tỷ lại ở đây?"

Hoa Nguyệt còn chưa kịp nói chuyện, cửa cung đột nhiên bị đẩy ra, lại có người đi vào.

Hoa Nguyệt xoay người định rời đi, lại bị thiếu niên phía sau đột nhiên ôm lấy, cô ngã ngửa ra sau.

Cô còn chưa kịp ra tay, cả người bỗng rơi “phịch” xuống bể nước nóng và ngã vào lòng hắn ta.

Hoa Nguyệt suýt nữa bị hắn chọc giận, vừa định đứng dậy liền bị hắn ôm vào lòng.

“Im lặng nào!” hắn thì thầm.

Hắn vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng chói tai.

"Điện hạ, người không sao chứ? Nô tỳ có thể đi vào không?"

Thiếu niên nhìn xuống người đang lườm mình rồi cười nhưng giọng điệu trầm và đanh lại.

"Đi ra ngoài!"

“Bệ hạ bảo đều phải ở trong-”

"Cô bảo ngươi đi ra ngoài, ngươi hiểu không!"

Người kia hẳn là rất sợ hắn ta, do dự một chút, đáp: "Vâng ạ."

Bên ngoài không có động tĩnh, Hoa Nguyệt thoát khỏi vòng tay của hắn, nắm đấm kêu răng rắc.

Không ngờ cô còn chưa mở miệng, người thiếu niên trước mặt đã cười nói: Tỷ tỷ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy!"

Hoa Nguyệt lau nước trên mặt, hơi híp mắt, "Ngươi là Bách Lí Khê?"

Bách Lí Khê gật đầu.

"Vậy tại sao ngươi không nói sớm?"

Thiếu niên bị tạt nước, ở trên lông mi vẫn còn đọng lại những giọt nước, nhìn rất đáng thương vô tội, "Ta nói rồi mà, không phải ta đã hỏi nếu tỷ tỷ không mang ta đi thì làm sao lấy tiền thưởng ư, ai biết được tỷ tỷ lại bỏ đi chứ.”

Hoa Nguyệt: "..."

Nàng ngủ say năm trăm năm, là do đã lâu rồi không được tiếp xúc với xã hội ư? Có phải bây giờ thằng nhóc nào cũng đều hư hỏng như vậy không?

Cô nghiến răng, "Kính Kính, nếu bây giờ ta gϊếŧ hắn ta, như vậy có tính là gϊếŧ người bừa bãi không?"

Kính Linh không biết có phải là đang ngủ không, có vẻ như nó đang phớt lờ cô.

Ngược lại, Bách Lí Khê với ánh cười trong mắt ngắm nhìn cô, rồi đưa tay lau đi những giọt nước trên mặt cô.

Hoa Nguyệt lùi lại một bước, lúc này mới nhận ra nước đã ngập ngang đến ngực mình. Cô đi phía bên kia bể, nhìn thân thể ướt sũng của mình, sau đó nhìn lên mái nhà, suy nghĩ xem làm thế nào để ra ngoài với bộ dạng như thế này.

Hắn đứng đó nhìn cô, "Tỷ đến đây để cứu những cô gái đó?"

Hoa Nguyệt do dự một chút, cũng không nói có hay không.

"Ta sẽ giúp tỷ."

Hắn lộ vẻ mặt thành khẩn, "Tỷ tỷ cứu ta, ta nhất định sẽ tận lực báo đáp tỷ!"

Hoa Nguyệt nói: "Ngươi muốn giúp ta như thế nào? Hơn nữa, nếu ngươi còn sống, vậy thì cái vụ chôn cất tuẫn táng kia lại là như nào nữa?"

Hắn chớp chớp mắt, "Ta cũng chỉ vừa mới trở về, vụ tuẫn táng cũng đã thay đổi rồi."

“Đổi?” Hoa Nguyệt cau mày, “Đổi thành cái gì?”

Bách Lí Khê chớp mắt, "Tỷ tỷ, chúng ta nói chuyện như vậy có vẻ không ổn."

Hoa Nguyệt nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn còn đứng dưới nước, biết người đời coi trọng hai chữ trong sạch, bèn quay người nói: “Mau ra đây.”

Hắn đáp: "Tỷ tỷ, ta không ra được."

Lúc này Hoa Nguyệt mới nhớ tới cái chân gãy của hắn.

"Vậy ngươi vào bằng cách nào?"

"Để cứu tỷ tỷ, ta đã cho bọn chúng lui ra hết rồi."

Hoa Nguyệt: "..."

Cô có thể chạy đi núp được mà, ai bảo hắn nhúng tay vào làm gì, chưa kể đến việc uống phải nước tắm của hắn, giờ cả người cũng ướt sũng, đi ra ngoài cũng không tiện.

Nói mới nhớ, trong nước hình như có mùi thuốc bắc nồng nặc.

Cô quay đầu lại, nhìn hắn chằm chằm, nói từng chữ một: "Cho nên?"

Cô thề, nếu dám nói một lời bảo cô giúp kéo anh lên, cô sẽ đập đầu chó của hắn!

Kính Linh lúc này cũng bò ra ngoài, kinh ngạc nhìn chủ nhân đang ướt sũng của mình, lại nhìn mỹ nam khỏa thân ngâm mình trong bể bơi, trong mắt tràn đầy ý .

"Chủ nhân, thật hiếm có à nha"

Hoa Nguyệt liếc nhìn nó, khẽ búng ngón tay, cái thứ giống mèo con phịch một tiếng rơi xuống nước, nó liều mạng kêu cứu.

"Chủ nhân, có gì từ từ nói, trước hết kéo ta lên đã!"

Hoa Nguyệt vươn tay vớt nó lên khỏi mặt nước, quay người đi lên bờ, không thèm nhìn thiếu niên dưới nước.

Bể nước này dường như được kết nối với phòng bên cạnh.

Cô nhấc khăn lên và đi thẳng vào, chỉ thấy có một phòng ngủ. Căn phòng rộng lớn được chiếu sáng hoàn toàn bởi những viên dạ minh châu. Bên trong chỉ có một cái giường thấp, một cái bàn nhỏ, không có bất kì đồ trang trí nào. Sàn trải thảm dày, bước lên không phát ra âm thanh. Nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng lại vô cùng sang trọng, chiếc giường được làm bằng thứ gì đó, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Nho được đặt trên chiếc bàn thấp bên cạnh, Kính Linh trèo lên chiếc bàn thấp ngửi mùi thơm của hoa quả trên bàn, vẻ mặt thỏa mãn.

Cô liếc nhìn những quả nho trong vắt, nuốt nước bọt rồi quay đi.

"Chủ nhân, có chuyện gì?"

Kính Linh vừa dứt lời thì có người đi về phía nó.

Hoa Nguyệt quay đầu nhìn thiếu niên tuấn tú áo bào, tóc đen, da trắng môi đỏ, kinh ngạc nói: "Ngươi, ngươi không phải bị gãy chân sao?"

Cô lại bị một thiếu niên loài người lừa? Thật là vô lý!

Thiếu niên vẻ mặt vô tội: "Đúng là gãy rồi. Nhưng ta vừa mới tắm thuốc, nước ở đây có thể chữa được bách bệnh."

Hoa Nguyệt nếu tin hắn một lần nữa thì đúng là đồ ngốc.

Hắn vỗ vỗ tay, không lâu sau, một hoạn quan có vẻ ngoài khá đẹp đi vào trong sảnh, tiến lên trước cung kính hành lễ: "Điện hạ có mệnh lệnh gì sao?"

"Đi tìm một bộ đồ của cung nữ đi. Sau đó đi mua chút bánh ngọt."

"Vâng."

Tiểu hoạn quan đáp rồi liền cúi người đi ra ngoài, khi trở lại trên tay còn có thêm một bộ đồ trong cung màu hồng cùng một hộp đồ ăn.

Bách Lí Khê hất cằm về phía Hoa Nguyệt. hoạn quan nhỏ vội vàng bưng quần áo trước mặt nàng, kinh ngạc nhìn nàng, sau đó cúi đầu.

Hoa Nguyệt không trả lời, lạnh lùng nhìn Bách Lí Khê.

Hắn cười, "Tỷ mặc cái này vào trước đi, giả làm hoạn quan của ta, lát nữa ta sẽ đưa tỷ ra ngoài."

Hoa Nguyệt nhíu mày nhìn y phục, nhận lấy, quay người đi tới bình phong, một lúc sau khi đi ra, nàng đã là một cung nữ với thân hình mê người. Tóc có chút ướt và hơi rối.

Bách Lí Khê hai tay chống cằm nhìn cô, "Ta vẫn cảm thấy tỷ tỷ mặc bộ đồ lúc đầu đẹp hơn."

Hoa Nguyệt không để ý tới hắn, chỉ hỏi: "Hiện tại có thể đi chưa?"

Bách Lí Khê lắc đầu, "Đợi lát nữa."

Hoa Nguyệt không biết hắn định làm gì, đành phải ngồi xuống, vừa thấy hắn mở hộp thức ăn ra, một mùi thơm ngào ngạt phả vào mặt.

Ánh mắt Hoa Nguyệt rơi vào chiếc đĩa tinh xảo, bên trong là bánh ngọt nhân hạnh nhân trông giống như bánh bao trắng, cô cảm thấy mình ngày càng đói hơn, đành vô lực nuốt xuống, quay mặt đi.

Trong mắt hắn hiện lên nụ cười, hắn cầm đũa gắp một miếng đưa lên miệng cô, "Cái này gọi là bột đậu ngọt phủ đường, rất ngọt, tỷ có muốn ăn thử không?"

Hoa Nguyệt do dự một chút, cuối cùng cũng không nhịn được hương vị ngọt ngào, đưa tay giật lấy chiếc đũa, "Ta tự ăn."

Hắn từ chối và khăng khăng đút cho cô ăn.

Cô nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng nhịn không được, há miệng cắn một miếng.

Cô vừa ăn nó vào, hương vị ngọt ngào và mịn màng ngay lập tức đọng lại trong tâm trí mình.

Cô không thể không nuốt nó ngay trong một ngụm.

"Có ngon không?"

Hoa Nguyệt thành thật gật đầu.

Hắn lấy một miếng khác đút cho cô.

Lần này cô không đợi hắn nói, tự mình bắt đầu ăn. Một lúc sau, cô ăn sạch đĩa bánh ngọt.

Trong đôi mắt đen láy của hắn nở nụ cười, hắn đưa tay rót cho cô một tách trà, rồi bóc một quả nho đưa cho cô.

Hoa Nguyệt nhìn chùm nho đưa đến bên miệng, cảm thấy hành vi của hắn ta rất kỳ lạ, đang định từ chối, quả nho đã đưa đến miệng.

Cô dựa trên nguyên tắc không lãng phí của mình, ăn nó.

Rất ngọt.

Thiếu niên trước mặt đột nhiên nhích lại gần, chớp chớp mắt, "Tỷ tỷ là bởi vì thích ta nên mới cứu ta sao?"

Hoa Nguyệt mặt không cảm xúc nuốt xuống quả nho: "Ta no rồi!"

Hắn sững người một lúc, rồi phá lên cười.

Hoa Nguyệt không có tâm trạng cùng hắn cười, xoay người định rời đi, lại bị hắn nắm lấy tay áo.

"Tỷ tỷ, đợi một chút."

Vừa dứt lời, ngoài sảnh vang lên tiếng gõ cửa.

"Điện hạ, người không sao chứ? Hoàng thượng mới vừa phái người tới truyền người."

Bách Lí Khê nhìn Hoa Nguyệt liếc mắt một cái, ánh mắt lóe lên, "Người đã chọn xong rồi?"

"Đã chọn xong rồi, đang đứng cạnh nô tỳ."

"Để cô ta tự mình vào đi."

Không lâu sau, có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng.

Hoa Nguyệt không hiểu gì, nhìn Bách Lí Khê.

Bách Lí Khê nắm lấy tay cô.

“Ngươi muốn làm gì!” Hoa Nguyệt từ trong tay áo rút ra một con dao găm, trực tiếp kề sát cổ của hắn.

Ai ngờ, thiếu niên trước mặt tựa hồ không chú ý tới con dao găm đang lạnh lẽo phát sáng kề sát cổ mình, từ trong lòng móc ra chiếc khăn tay, chậm rãi lau sạch vụn bánh ngọt trên môi cô.

Tiểu hoạn quan bên cạnh ngẩn người nhìn vị chủ nhân thường ngày cô độc lãnh đạm, chẳng những biết khéo léo phục vụ mỹ nhân không biết từ đâu xuất hiện trước mặt, lại còn lau miệng cho cô không chút ghét bỏ nào, khiến hắn kinh ngạc tới mức không ngậm được mồm.

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là cô gái trước mặt lại bày ra vẻ mặt ghét bỏ.

Xem ra sau khi chủ nhân trở về, rất khác so với trước kia...

Chỉ thấy chủ nhân đang mỉm cười nhìn cô gái có vẻ như đang muốn lấy dao chém mình, nói: "Tỷ tỷ, xong rồi."

Lúc này, người bên ngoài đã vào trong.

Đó là một người phụ nữ.

Là một cô gái mặc váy cưới màu đỏ tươi, trên mặt đánh phấn dày đặc, cái miệng tô màu đỏ như máu, thần sắc đờ đẫn, ánh mắt bất động, nhìn rất kỳ dị.

Hoa Nguyệt nhìn người phụ nữ trước mặt, liền nhận ra người trước mặt chính là người ban ngày nhờ cô giúp đỡ.

Thật đáng tiếc so với vẻ tươi tắn lúc nãy, bây giờ nhìn cô ấy như một con rối.

Cô thử tới gần nhìn vào giữa lông mày của cô ta, quả nhiên là thuật con rối.

Bách Lí Khê bình tĩnh đẩy con dao găm trong cô tay ra, nói: "Không phải ta vừa nói với tỷ rằng đã thay đổi việc tuẫn táng sao? Giờ đổi thành đám cưới đó, đúng là tặng cho cô một kinh hỉ mà."

“Cho nên?” Hoa Nguyệt trong lòng có dự cảm không lành.

Quả nhiên, thiếu niên có vẻ vô tội chớp chớp mắt, "Tỷ còn không phải muốn gặp quốc sư sao? Tỷ thay quần áo đi, bây giờ ta dẫn tỷ đến đó."

Hoa Nguyệt một lần nữa cảm nhận được ác ý sâu xa từ hắn.

Nhưng người này căn bản không cảm thấy hành vi của mình có bao nhiêu đáng xấu hổ, vẫn dùng cặp mắt quyến rũ nhìn cô.

"Tỷ tỷ, ngươi không muốn biết quốc sư Ngọc Nhân quốc là người hay là yêu ư?"

"Không muốn biết."

Hoa Nguyệt liếc hắn một cái, xoay người rời đi.

“Tỷ tỷ, ta nói giỡn thôi mà, nàng đừng nóng giận.” Bách Lí Khê ngăn lại cô, “Ta dẫn tỷ đi xem coi liệu quốc sư là người hay là yêu.”

Đọc truyện tại truyenhdx và Watt-pad