Chương 8: Ta sẽ cho tỷ biết một bí mật, được chứ?

Translator: @babahasmoney

Đương nhiên Hoa Nguyệt chắc chắn.

Bách Lí Khê không nói gì nữa.

Hoa Nguyệt lại đẩy hắn quay về đường cũ. Đi đến một đoạn dốc trong cung điện, liền nhìn thấy tiểu hoạn quan hầu hạ hắn đang đứng đợi ở cửa cung.

Hoa Nguyệt dùng sức đẩy xe lăn, thiếu niên ngồi trên xe lăn trượt thẳng về phía tiểu hoạn quan.

Tiểu hoạn quan vội vàng tiến lên đỡ, ai ngờ chiếc xe lăn đυ.ng phải thứ gì đó, nó rẽ hướng và trượt rất nhanh về phía con dốc bên cạnh.

Tiểu hoạn quan sợ đến tái mặt, vội vàng chạy về phía xe lăn, đáng tiếc lại chậm một bước.

Thấy chiếc xe lăn sắp đâm vào núi giả bên cạnh, thiếu niên ngồi trên xe lăn vẫn ngồi vững vàng, không hề có ý định xuống xe.

Lông mày Hoa Nguyệt nhíu lại, muốn tiến lên, nhưng lại nhịn.

Cô thầm nghĩ thiếu niên bụng dạ khó lường kia chỉ là đang giả bộ thôi, hiện tại trong cung không có người, nhất định sẽ xu lợi tỵ hại (tìm lợi ích, tránh điều hại).

Ai biết hắn ta cứ đâm thẳng vào, chỉ nghe “phịch” một tiếng, chiếc xe lăn ngã sang một bên.

Tiểu hoạn quan vội vàng chạy tới kéo người lên, chỉ thấy máu trên trán điện hạ của hắn chảy xuống hai gò má trắng nõn, bị doạ khóc luôn rồi. Nước mắt lã chã rơi xuống, đang định kêu người, nhưng Bách Lí Khê lại yếu ớt trừng mắt liếc nhìn hắn.

"Câm miệng!"

Hoa Nguyệt kinh ngạc nhìn thiếu niên bê bết máu.

Cái này, cái này chắc không phải là dùng cả tính mạng để giả bộ đâu nhỉ?

Lúc này sắc mặt thiếu niên càng thêm tái nhợt ngước lên nhìn cô, trong ánh mắt toát ra thương tâm ủy khuất.

Hắn hấp hối gọi một tiếng "tỷ tỷ", rồi trợn mắt ngất đi.

Kính Linh lắc lắc cái đuôi, hả hê nói: "Chủ nhân, ngươi gϊếŧ người rồi!"

Hoạn quan kia khóc nói: "Cô nương biết rõ điện hạ đi đứng không tốt, vì sao lại dùng thủ đoạn ác độc như vậy!"

Hoa Nguyệt không tin rằng Bách Lí Khê thực sự bị tàn tật, nhưng biểu hiện của hoạn quan nhỏ lương thiện kia trông không giống giả bộ chút nào.

Lúc này, trên bầu trời sấm sét lóe lên, trời bắt đầu mưa.

Người hoạn quan bản chất gầy yếu, vừa khóc vừa cố gắng kéo chủ nhân về cung, nhưng đáng tiếc sức lực lại quá nhỏ, Bách Lí Khê tuy gầy nhưng đã cao gần bằng người trưởng thành, hiện tại lại ngất đi, nặng hơn nhiều so với lúc tỉnh táo.

Hoa Nguyệt đứng ở cửa cung nhìn cảnh dưới mưa, còn tưởng rằng hai người đang diễn cảnh sinh ly tử biệt nào đó.

Và cô chính là kẻ thủ ác đã tạo ra bi kịch này.

Cô thở dài, sải bước về phía trước và vẫy tay với hoạn quan nhỏ.

Hoạn quan nhỏ khóc lóc thảm thiết, sợ cô lại làm chuyện bậy bạ nên đã che chở cho Bách Lí Khê, người dường như đang ngâm trong nước, bảo vệ ở phía sau.

"Cô, cô định làm gì?"

Hắn không biết điện hạ mang nữ tử không rõ lai lịch tới từ đâu, không hiểu vì sao lại xuất hiện ở trong điện của điện hạ. Lúc đầu thấy Điện hạ đối xử với cô rất đặc biệt, còn tưởng rằng là người Điện hạ thích, không ngờ cô lại thật sự muốn gϊếŧ Điện hạ.

Hu Hu, nếu cô ta dám động thủ, hắn sẽ cùng nàng liều mạng!

Hoa Nguyệt lau nước mưa trên mặt, lạnh lùng nói: "Mau tránh ra, ta cõng hắn trở về."

Hoạn quan nhỏ có chút do dự nhìn cô, sau đó nhìn chủ nhân đang nhắm mắt, mặt đầy máu, cắn răng đứng sang một bên.

Hoa Nguyệt đưa tay chộp lấy thắt lưng của Bách Lí Hi, dùng hết sức đem hắn vác lên vai.

Hoạn quan nhỏ sững sờ nhìn cô gái mỏng manh trước mặt, sau đó lại nhìn hai tay của chính mình, vẻ mặt không thể tin được.

Bước đến cửa, cô nói: "Sao còn đứng đó, mở cửa ra."

Hoạn quan nhỏ vừa khóc vừa vội vàng chạy tới mở cửa.

Sau khi Hoa Nguyệt đàng hoàng đặt hắn lên giường, hoạn quan nhỏ mới ngừng khóc, vội vàng lau vết máu trên mặt, băng bó vết thương cho hắn rồi thay quần áo rồi mới dừng lại.

Làm xong tất cả những thứ này, hắn ngượng ngùng lấy ra một bộ quần áo mới tinh cho Hoa Nguyệt.

"Bên ngoài mưa to, ra ngoài không tiện. Cô nương mặc quần áo cho chủ nhân trước, nô tỳ đi nấu chút canh xua lạnh."

Hoa Nguyệt đem quần áo đặt sang một bên, nhìn hoạn quan nhỏ gầy gò non nớt hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Hắn lau nước mắt, "Nô tỳ gọi là Bỉnh Chính, cô nương có thể gọi nô tỳ là Tiểu Chính."

Hoa Nguyệt gật đầu, "Tiểu Chính, Chủ nhân ngươi bệnh thật hay giả?"

Tiểu Chính không hiểu gì, "Bệnh thật hay giả là có ý gì? Điện hạ của ta vẫn luôn như vậy."

Hoa Nguyệt nói "Ồ", có nghĩa là luôn bị bệnh. Bệnh trong não thì vô phương cứu chữa.

Thấy người trên giường còn chưa tỉnh, Tiểu Chính nóng lòng lau nước mắt, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái. Cô không còn cách nào khác đành lấy ra một viên đưa vào miệng hắn.

Lại bay hai trăm linh thạch, thật là đau lòng quá đi!

Không lâu sau, thiếu niên xanh xao trên giường mở mắt ra.

Tiểu Chính vui vẻ nói: "Điện hạ, có cái gì không thoải mái, muốn Tiểu Chính triệu kiến

thái y sao?"

Bách Lí Khê lắc đầu, "Không có việc gì, ngươi có thể đi xuống."

Tiểu Chính lo lắng liếc nhìn Hoa Nguyệt, trong mắt lộ ra rõ ràng là lo lắng nếu chính mình không ở đây, cô gái một tay có thể nhấc bổng chủ nhân lên này sẽ gϊếŧ chủ nhân.

Hoa Nguyệt giả vờ như không nhìn thấy, nhìn thanh xà như không có chuyện gì xảy ra, thầm nghĩ lát nữa chui ra từ phía trên đó chắc cũng được.

Cô phải đi lên để xem loại trận pháp nào đang được thiết lập trong cung điện. Còn vị quốc sư ấy, rốt cuộc là có lai lịch gì.

"Đi đi, " Bách Lí Khê ra lệnh, "Đi đi, nhân tiện kiếm cái gì ăn."

"Điện hạ muốn ăn gì?"

Bách Lí Khê nhìn Hoa Nguyệt, "Tỷ tỷ muốn ăn cái gì?"

Hoa Nguyệt lắc đầu.

"Lấy ít bánh ngọt và sữa nóng. Bỏ thêm đường vào sữa."

Tiểu Chính lui ra ngoài.

Nội điện trong chốc lát trống rỗng.

Hoa Nguyệt nhìn chăm chú thiếu niên trên giường, cả kinh nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Miếng gạc trên trán vẫn còn rỉ máu, cả người trông càng yếu ớt hơn, đôi mắt đen ươn ướt sáng long lanh.

Hắn sụt sịt, "Có ý gì? Ta có thể làm gì đây, không phải tỷ muốn cứu người à, ta chỉ muốn giúp tỷ thôi."

Hoa Nguyệt nhất thời không nói nên lời.

Hắn lại nói: "Thật đáng tiếc ta không giúp được tỷ, tỷ yên tâm, tỷ cứu ta, ta sẽ không vong ơn phụ nghĩa. Mười vạn lượng vàng trên thông báo, ta sẽ cho tỷ."

Hắn nói rất chân thành, Hoa Nguyệt không thể nói gì thêm nữa.

Bây giờ đã gần nửa đêm.

Hoa Nguyệt xoay người rời đi.

"Tỷ đi đâu vậy?"

Đi đâu? Hoa Nguyệt cũng không biết. Có thể là một quán trọ, có thể là một ngọn núi cằn cỗi nào đó, có thể là một ngôi chùa đổ nát nào đó, bất cứ đâu cũng có thể là nơi trú ẩn của cô.

"Bên ngoài mưa to như vậy, hay là tỷ tỷ ở chỗ này trước đi, ngày mai tạnh mưa liền rời đi, quần áo của tỷ còn chưa khô đâu đó."

Hoa Nguyệt cúi đầu nhìn cung y đã ướt sũng.

"Tỷ tỷ?"

Hoa Nguyệt quay đầu nhìn nam tử trên giường.

"Tại sao tỷ nhìn ta như vậy?" hắn nói.

Hoa Nguyệt đột nhiên tiến lên vén chăn của hắn lên, không đợi hắn phản ứng kịp đã vươn tay ấn mạnh vào mấy huyệt đạo trên chân hắn.

Ấn những huyệt đạo đó vô cùng đau đớn, người bình thường hoàn toàn không chịu nổi. Nhưng thiếu niên trên giường nằm đó, ngẩng đầu lên, bất động, thậm chí còn không ậm ừ một tiếng.

Hoa Nguyệt không thể tin nổi, nhìn thiếu niên trên giường.

Hắn ta rõ ràng có thể đứng được.

Cô đã thử qua rồi, thiếu niên trước mặt quả nhiên bất lực, cho dù có giả bộ cũng không thể nào có bộ dạng như thế này được.

"Hóa ra tỷ tỷ không tin ta là người què."

Hoa Nguyệt không nói.

Đừng nói đến cô, là ai thì cũng không tin nổi. Rõ ràng là một thiếu niên mạnh mẽ có thể đứng được lại biến thành một con ma ốm.

Đôi mắt thiếu niên chợt đỏ hoe.

Hắn lẳng lặng nằm ở trên giường, trong đôi mắt đen mang theo buồn bã cùng u sầu chưa từng có, buồn bã cười: “Là vương tử một nước, tàn phế cũng không sao, ngay cả hôn sự của chính mình cũng không thể quyết định. Tỷ nói xem ta có đáng thương không chứ?"

Hoa Nguyệt nhớ lại cảnh tượng trong bữa tiệc.

Thực sự có chút thảm.

Hoa Nguyệt vốn đã hạ quyết tâm không nói chuyện với hắn, không khỏi nói: “Ngươi hôm nay không phải có thể đứng lên sao?”

Thiếu niên trên giường cố gắng đứng dậy.

Hoa Nguyệt vươn tay giúp hắn một cái.

"Ta có thể nhờ tỷ một việc được không?"

"Có chuyện gì?"

"Làm phiền tỷ tỷ ôm ta tới bể tắm nước nóng kia."

Hoa Nguyệt không nhúc nhích.

Thiếu niên thở dài quay lưng đi. Một lúc sau, hai vai run rẩy.

Kính Linh lúc này nói: “Hu hu hu. Hắn đáng thương quá đi, chủ nhân, người giúp hắn đi mà.”

Hoa Nguyệt liếc nó một cái, "Ngươi đã quên trước kia hắn lừa gạt ta như thế nào sao? Con người đúng là đáng ghét!"

Thiếu niên trên giường tựa hồ nghe được cái gì, vai càng run hơn.

Kính Linh ở bên cạnh lại khóc nói “Hu hu hu, chủ nhân giúp hắn đi mà. Hắn chỉ là một đứa bé loài người, có thể làm gì được người chứ.”

Thiếu niên trên giường nghẹn ngào: "Tỷ đừng quản ta, dù sao ta cũng quen rồi."

Hoa Nguyệt xoay người rời đi.

Ngoài trời vẫn mưa.

Đêm lạnh như nước.

Kính Linh thỉnh thoảng quay đầu nhìn vào nội điện, chỉ thấy nội điện được trang trí lộng lẫy đó tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

"Chủ nhân……"

Hoa Nguyệt thở dài quay người trở về.

Thiếu niên vẫn ngồi đó, mái tóc ướt xõa sau lưng, hàng mi rũ xuống, không biết suy nghĩ điều gì.

Hắn tựa hồ nghe được thanh âm, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen hơi đỏ lên, "Tỷ không đi sao?"

“Ta, ta chỉ đỡ ngươi đi thôi.” Hoa Nguyệt thở dài.

"Tỷ đừng miễn cưỡng chính mình."

"Không có miễn cưỡng."

"Thật sao?" thiếu niên rụt rè hỏi.

“Thật mà.” Hoa Nguyệt đưa tay cho hắn, “Đi thôi.”

Thiếu niên vẫn còn buồn bã cuối cùng cũng đưa tay cho cô.

Hoa Nguyệt nhìn hàng mi dày đen nhánh của hắn kịch liệt rung động, đuôi mắt mơ hồ có một tia phấn hồng, thực sự rất đáng yêu.

Kính Linh từ trên vai cô dọc theo cánh tay leo lên vai hắn, che mặt xấu hổ vặn eo, "Chủ nhân, hắn thật đáng yêu, ta hôn hắn một cái được không?"

“Không!” Hoa Nguyệt gõ đầu nó một cái, vươn tay nhấc nó qua một bên, cam chịu để tay hắn quàng qua cổ mình, rồi đỡ hắn qua một cánh cửa, đi về phía bể nước nóng phía sau.

Thiếu niên ôm chặt eo cô như sợ ngã.

“Buông tay!” Hoa Nguyệt nghiến răng, “Ngứa!”

"A a a, tỷ tỷ, chân ta rất đau. Đầu cũng đau, tỷ nhìn xem, trán ta có còn chảy máu nữa không?"

Hoa Nguyệt: "..."

"Kính Kính, ta lại cảm thấy mình bị lừa rồi."

Thiếu niên cúi đầu, trong mắt hiện lên nụ cười ranh mãnh.

Hoa Nguyệt kéo hắn đến bên cạnh bể, ngẩng đầu nhìn hắn, muốn lập tức ném hắn vào, nhưng lại lo rằng nếu làm vậy thì lại bị hắn dùng việc đó để uy hϊếp.

Cô buông tay, "Được rồi."

"Tỷ đặt ta xuống nhẹ nhàng nào."

Hoa Nguyệt trước tiên ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt hắn vào bể.

“Tỷ thật sự là người tốt.” thiếu niên chậm rãi rơi xuống nước, nhưng hai tay vẫn đặt trên eo Hoa Nguyệt.

Hoa Nguyệt thấy hắn có chút kỳ quái, vừa định lên tiếng, lại "phịch" một tiếng, liền bị hắn kéo xuống nước.

Hoa Nguyệt bị bắn nước lên mặt, cảm thấy mình lại bị lừa.

Tất cả những tháng ngày hư vọng này đều lãng phí hết rồi!

Nếu cô còn tin tưởng hắn ta một lần nữa, cô sẽ là một con chó!

Kính Linh toàn thân ướt sũng, lườm cháy mặt thiếu niên, hướng hắn mà hung ác phun ra một ngụm nước.

“Tỷ tỷ!” Thiếu niên trước mặt đột nhiên như biến thành một người khác, ánh mắt nặng trĩu nhìn cô.

"Ta có thể nói cho tỷ tỷ một bí mật không? Đổi lại, tỷ tỷ cũng phải nói cho ta biết bí mật người. Thế nào?"

Hoa Nguyệt lạnh lùng nhìn thiếu niên một cái, "Đáng tiếc ta là người không có bí mật, không thể cùng ngươi trao đổi."

Bách Lí Khê tiếc nuối nhìn cô, "Thật đáng tiếc. Đây là lần đầu tiên ta muốn nói cho người khác biết bí mật của mình. Nếu tỷ không có bí mật nào để trao đổi, ta sẽ không thể nói cho tỷ biết. Tuy nhiên, ta có thể nói cho tỷ biết một chuyện khác."

“Ví dụ như?” Hoa Nguyệt cởi đôi ủng đầy nước.

Bây giờ cô ướt sũng, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lần này ra ngoài xem ra cô quên xem ngày lành, toàn lần lượt gặp phải chuyện không tốt.

Cô đang xoay người vắt nước trong bể ra, thậm chí không để ý rằng người phía sau đang chậm rãi đi về phía mình.

Hoa Nguyệt chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, cô theo bản năng quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt đen không đáy.

Chủ nhân của đôi mắt nhìn xuống cô, những giọt nước thuốc nhỏ xuống dọc theo chiếc cằm trắng nõn mịn màng, cả người hắn đẹp đến mức gần như yêu ma.

Hắn nói: “Ví dụ như, việc ta là người tàn tật là sự thật, việc ta đứng được cũng là sự thật.”

"Chỉ cần ra khỏi bể thuốc này, trong vòng nửa canh giờ, hạ thân của ta sẽ tê liệt. Cho nên tỷ tỷ, ta từ đầu đến cuối thật sự không có lừa gạt người."

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hoa Nguyệt: Ta gặp rắc rối rồi, bị một tên tâm thần uy hϊếp!

Bách Lí Khê: Vợ ta dễ thương quá đi!

Đọc truyện tại truyenhdx và Watt-pad