Chương 1



Người yêu tôi ngã ngựa.

Và hắn, người đã từng là người đàn ông hoàn hảo nhất trên thế giới, bỗng dưng thay đổi thành một người khác hoàn toàn. Tính cách cùng với trí nhớ của hắn đã biến mất sau tai nạn không mong muốn đó.

Vυ"t!

Một con dao găm bay sượt qua má tôi, đập vào bức tường phía sau và rơi xuống.

Lưỡi kiếm sượt qua má tôi, khiến nó đau nhói và rỉ máu.

"Tiếc thật, ta đã phóng trượt mất rồi."

Tôi nghe thấy một giọng nói, kèm tiếng tặc lưỡi pha chút bực bội.

Tôi từ từ ngước nhìn lên. Đó là một người đàn ông đẹp trai hệt như vừa bước ra từ một kiệt tác cổ xưa, với đôi gò má cao ngạo đang mỉm cười với tôi.

Theodore Leonne Albrecht.

Hắn là chúa tể của vùng đất rộng lớn nhất trên lục địa, là Hoàng đế rực rỡ của Albrecht. Và tất nhiên, cũng là người yêu của tôi.

“Thật tiếc, vì lẽ ra tôi có thể đã làm hỏng một khuôn mặt xinh đẹp như X.”

Hắn ta….

Theodore nhìn con dao găm bị rơi sau lưng tôi, bắt đầu cười. Khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu nhận ra những tin đồn về người yêu tôi là sự thật.

[Tôi nghe nói Lãnh chúa thường nhắm mục tiêu vào những người xung quanh hắn để làm thú vui.]

Đó là lời đồn đã rất cũ, hơn mười năm trước.

Tôi nhìn xuống và thấy mái tóc bạc của mình đã rơi xuống sàn.

Tôi cảm thấy nhói đau khi nhận ra rằng những mảnh cơ thể của tôi, bị cắt bởi lưỡi dao, đã rơi thành từng mảng, giống như hoàn cảnh của tôi hiện tại.

"Cô đang làm gì mà không nhặt nó lên?"

Nghe giọng nói lanh lảnh, tôi sực tỉnh và nhặt con dao găm của hắn ta trên sàn.

"Của ngài, thưa bệ hạ."

Khi tôi dâng con dao về phía Theodore, hắn ta nhướng mày như thể hắn ta không thích điều gì đó.

“Hừ …….”

Hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, không muốn lấy con dao găm mà tôi đưa cho. Hay chính xác hơn là nhìn vào mái tóc bị cắt kém đáng yêu của tôi.

Cuộc đối đầu kéo dài một lúc, và cánh tay tôi gần như tê dại.

“….”

Tôi lén mở mắt ra và nhìn trộm hắn.

Hắn đã mất đi nhân cách cùng với trí nhớ của mình, nhưng khuôn mặt đẹp trai của hắn vẫn như cũ. Đột nhiên, tôi nhớ lại những gì một người đàn ông ngông cuồng đã nói khi khen ngợi hắn ta.

[Theodore xinh đẹp! Kho báu rực rỡ nhất của Hoàng gia Albrecht! Phước lành của các vị thần sẽ đến với hắn ta!]

Mái tóc đen của hắn có màu sắc mê hoặc như bất kỳ đêm đông cô đơn nào, và đôi mắt vàng như ánh mặt trời, giống như viên ngọc quý nhất trên đời.

Các đường nét của hắn ta đẹp như điêu khắc, như thể hắn ta được tạo ra bởi Nam Thần của thần thoại cổ đại. Cơ thể hắn hoàn hảo, ẩn dưới bộ y phục khổ hạnh của hắn.

Dù sao thì hắn cũng là người đàn ông đẹp nhất trên lục địa.

Tôi yêu khuôn mặt hoàn hảo và thân hình rắn chắc của Theodore.

Nhưng điều tôi thực sự yêu thích không phải là vẻ ngoài hoàn hảo của hắn, thứ sẽ mãi mãi lưu giữ hắn trong lịch sử, mà là tính cách tốt bụng và trong sáng của hắn.

Theodore là một người luôn ấm áp như gió xuân.

Hắn tốt với mọi người và hồn nhiên như một đứa trẻ.

Tất nhiên, vào ban đêm, hắn ta hơi giống một con thú dữ, nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng.

Đúng vậy, ngay từ đầu Theo đã không như vậy.

Tôi nghĩ đến nụ cười tỏa nắng ấm áp mà hắn đã từng cười với tôi cách đây không lâu, lại phải gồng mình lên.

"Ta không thích nó."

Với một giọng nói có vẻ không vui ghê gớm, hắn ta tiến lại phía tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ và căm thù.

“Ta sẽ không bao giờ nhầm một con bọ như vậy với bất cứ thứ gì khác….”

Một lời chửi thề khủng khϊếp thoát ra giữa môi hắn.

Nó như một tác phẩm di cảo, được sáng tác bằng tâm hồn của một nhạc sĩ lừng danh.

Giai điệu đẹp đến nỗi nếu nghe một lát, bạn sẽ không thể nhận ra đó là những câu chửi thề.

Đã có lúc hắn ấy thì thầm lời yêu tôi bằng giọng nói tuyệt vời đó.

"Người không nghe ta nói gì ư?"

Khi tôi bịt chặt tai, nghĩ rằng tôi không thể nghe thấy tiếng chửi thề của hắn ấy, hắn ấy lại mở môi.

"Hãy biến khỏi tầm mắt của ta ngay bây giờ."

Hắn ta nhìn tôi nghiêm khắc, giận dữ và ra lệnh sa thải.

“Tôi xin lỗi, Bệ hạ.”

Đó là lỗi của tôi khi đứng nhìn và không nghe hắn ta nói, vì vậy tôi vội vàng xin lỗi và bỏ đi.