Chương 51: Tạ Vô An

Lâm Tinh Hà nói cám ơn với chủ quầy.

Chủ quầy bánh quẩy sữa đậu nành xúi Lâm Tinh Hà mua một ống thuốc rồi rút thưởng, chủ quầy thuốc ma pháp sợ đến mức lắc đầu liên tục nói: Còn chưa đi sao..."

Lâm Tinh Hà cười cười nói: "Tôi mua mấy ống thuốc đã."

Chủ quầy thuốc ma pháp sợ đến mức sắc mặt đại biến.

Lâm Tinh Hà nói: "Tôi không rút thưởng, chỉ mua thuốc tặng người khác."

Lâm Tinh Hà chọn mười ống thuốc khác nhau, để chủ quầy gói lại nhìn đẹp hơn chút.

Chủ quầy vừa nghe thấy là làm ăn lớn, tinh thần tỉnh táo lập tức hỏi: "Khi nào ngài cần? Muốn gói lại theo phong cách gì?"

Lâm Tinh Hà định mua đưa cho Tạ Vô An.

Đại lão giúp đỡ cho cô rất nhiều, hai màn phát sóng trực tiếp ở trường thi của cô đều vô cùng tốn kém. Cô biết đại lão cũng không thiếu cái gì, cô tay không đi đến khó tránh khỏi không thích hợp, mua chút ống thuốc cho đại lão làm đồ uống cũng được.

Lâm Tinh Hà nói: "Khi nào anh làm xong thì nói cho tôi biết, tôi báo cho anh địa chỉ chỗ tôi. Về phần phong cách thì..." Cô suy nghĩ một chút nói rằng: "Làm cho người ta nhìn thấy khó quên, tỏ ra tôi rất có thành ý. "

Chủ quầy suy nghĩ một chút đáp: "Tôi hiểu rồi!"

Lâm Tinh Hà và chủ quầy trao đổi phương thức liên lạc, để khi chủ quầy làm xong báo tin cho cô biết.

Thời gian đi học của khoa Tiên Hiệp và khoa Hiện Đại giống nhau, cũng đều bắt đầu lúc mười giờ.

Lâm Tinh Hà nhàn nhã mà cưỡi chổi ma pháp đi tặng đạo cụ cho Cố Đào Yêu, sau đó lại đưa dầu gội đầu cho Cửu Ca. Cây chổi ma pháp này thực sự rất tiện lợi, hai chân cô chạy về cũng chỉ mới nửa tiếng.

Có điều lúc từ ký túc xá Cửu Ca đi ra, Lâm Tinh Hà bất ngờ đυ.ng phải Tạ Vô An chuẩn bị ra cửa.

Lâm Tinh Hà từ ba bước gộp thành hai bước chạy đuổi theo.

Cô có chút do dự, cũng không biết nên xưng hô như thế nào với Tạ Vô An, kêu thẳng tên hắn hình như không ổn lắm.

Trên người Tạ Vô An này có hào quang đại lão, hơn nữa còn là khoa Tiên Hiệp, quần áo màu trắng đầy tiên khí phấp phới, nhìn cũng không giống người bình thường chút nào. Bạn học khoa Tiên Hiệp khác sau khi vào trường học nhân vật phản diện, không tới vài ngày liền bị hoàn cảnh đồng hóa, lời nói cũng không có vẻ nho nhã nữa, cùng mặc đồng phục trường học, mặc dù để tóc dài, ghim búi tóc cũng cảm giác đã dung nhập vào trong trường học.

Mà Tạ Vô An lại không như vậy.

Hắn dường như không hợp với hoàn cảnh lớn này, nghe nói hắn vào trường học đã rất lâu, nhưng mà tác phong cá nhân của hắn ở thế giới ban đầu vẫn vô cùng kiên quyết như cũ, ở trong trường học cũng hành xử khác người.

Người đứng ở nơi đó liền biết hắn là một vị tiên quân, thoạt nhìn cao lãnh lại cấm dục cấm dục.

Không đợi Lâm Tinh Hà nghĩ được nên xưng hô như thế nào với Tạ Vô An thì hắn đã xoay người lại, nhìn về phía cô.

Ánh mắt của hắn thâm thúy, hỏi cô: "Có việc gì?"

Lâm Tinh Hà nói: Không có gì, không có gì hết, chỉ là tôi muốn nói lời cảm ơn với ngài, cảm ơn ngài đã công nhận tôi ở phát sóng trực tiếp, ngài đã tốn kém rồi..." Đúng lúc này, chủ quầy thuốc ma pháp đã nhắn tin cho cô, hỏi cô đang ở chỗ nào, mấy ống thuôc đã được gõi kỹ theo yêu cầu của cô.

Lâm Tinh Hà gửi định vị cho anh ta.

Đồng thời nói với Tạ Vô An rằng: "Tôi chuẩn bị một phần lễ mọn để tỏ lòng biết ơn, cảm ơn Kim Ô đan của ngài..."

Đang nói được nửa chừng thì chủ quầy thuốc ma pháp đã cưỡi chổi đến rồi.

Lâm Tinh Hà chỉ thấy anh ta ở đằng xa, cô phất tay một cái về phía đó.

Chủ quầy cây chổi ma pháp đáp xuống, có chút bất ngờ gặp được Tạ Vô An, sau khi cảm khái ở trong lòng một chút tốc độ dụ dỗ của đại lão với đại lão, anh ta từ trong nhẫn trữ vật bản thân nhặt trong trường thi lấy ra mười ống thuốc đã được tỉ mỉ gói lại đưa cho Lâm Tinh Hà.

Lâm Tinh Hà vẫn luôn nói chuyện với Tạ Vô An, cũng không để ý chủ quầy gói thế nào.

Đến tận khi chủ quầy đưa đồ qua, cô thoáng nhìn lại, cả người đều cứng đờ ra.

...Thật ra cũng không phải là do quà gói không được đẹp.

Yêu cầu của cô là để cho người ta nhìn qua khó quên, mà thật sự đúng là rất khó quên; Tỏ vẻ mình rất có thành ý, quả thật lộ ra cô rất có thành ý.

Nhưng mà chủ quầy đem mười ống thuốc màu trong suốt làm giống như hoa gói lại, bên ngoài còn bọc một tầng lại một tầng hoa giấy, ở trong tay phồng lên giống như một bó hoa tươi.

Nhưng mà tay cũng đã vươn ra, lễ này không có cách nào thu lại được nữa.

Lâm Tinh Hà nghĩ thầm loại đại lão khoa Tiên Hiệp Tạ Vô An này chắc cũng không hiểu được ý nghĩa đặc biệt của việc tặng hoa đâu.

Cô mặt dày đem bó hoa thuốc đưa tặng.

"Món quà nhỏ, xin hãy nhận lấy. "

Tạ Vô An liếc mắt nhìn Lâm Tinh Hà, nhận lấy bó hoa thuốc, âm thanh lành lạnh nói: "Ừm."

Chủ quầy không nghĩ tới ống thuốc Lâm Tinh Hà mua là đưa cho Tạ Vô An, người bình thường cũng sẽ không tặng ống thuốc cho Tạ Vô An đâu! Giờ đây thấy Tạ Vô An thực sự nhận lấy, chủ quầy đều đã trợn tròn mắt.

...Có phải anh ta đã bỏ lỡ tình tiết đặc sắc gì hay không?

Lâm Tinh Hà thấy sắc mặt Tạ Vô An như thường, an tâm hơn một chút, có lẽ khoa Tiên Hiệp bọn họ không coi trọng những thứ này, thế là trong lòng càng thản nhiên.

Điều cô muốn hỏi không phải là tin tức đại chúng, hiển nhiên không thể vào thẳng vấn đề mà hỏi luôn, vì vậy cô chuẩn bị một chút, hỏi: "Ngài đã ăn sáng rồi sao?"

Nói xong, cô lại nghĩ tới Tạ Vô An là khoa Tiên Hiệp, lại đổi cách hỏi: "Ngài ích cốc rồi sao?"

Tạ Vô An nói: "Có thể ăn."

"Cùng nhau ăn sáng không?"

"Có thể. "

Lâm Tinh Hà nghĩ thầm, đại lão cũng không khó gần giống như trong lời đồn nha, cũng đã mời bữa sáng thành công!

"Đi căn tin?"

"Có thể. "

Khu túc xá cách căn tin không xa, Lâm Tinh Hà vốn định đi bộ tới, nhưng liếc nhìn kiếm trong tay Tạ Vô An nói: "Chúng ta cùng nhau..."

Chữ "Bay" còn chưa nói ra khỏi miệng đã thấy Tạ Vô An thu kiếm lại, nói với cô: "Đi thôi. "

Hắn đi trước một bước.

Lâm Tinh Hà lặng lẽ thu hồi chổi ma pháp của mình, cũng đi theo sau.

Chủ quầy thuốc ma pháp:...Ồ, rõ rồi.

Sáng sớm trường học có gió nhẹ dễ chịu, đi trên đường gió mát thổi đến hết sức thoải mái.

Cách giờ đi học còn gần một giờ, trên mặt đường và không trung đã có không ít học sinh.

Trước kia đường đi trên không trung và mặt đất cũng không gặp phải tình trạng tắc nghẽn chen chúc, vậy mà hôm nay có chút không giống. Phi kiếm cùng cây chổi ma pháp còn có tọa kỵ phi hành đều ngừng ở giữa không trung, tạo thành một mảnh bóng râm lớn.

"Đó không phải là Tạ Vô An sao? Sao mà hắn lại cầm một bó hoa thế?"

"Cô gái bên cạnh là ai vậy? Nhìn có chút quen mắt nha?"

"Lâm Tinh Hà khoa Hiện Đại nhỉ?"

"Tôi nhớ ra rồi, Lâm Tinh Hà phát sóng trực tiếp hai lần, Tạ Vô An tốn đến một ngàn rưỡi tích phân đó!"

"Lâm Tinh Hà đang theo đuổi Tạ Vô An sao?"

...

Trong trường học tốc độ tin tức bát quái của nhân vật quan trọng làm người ta xem thế là đủ rồi.

Lâm Tinh Hà cùng Tạ Vô An đi không tới ba mươi giây, tin đồn cũng đã biến thành Lâm Tinh Hà theo đuổi Tạ Vô An, tặng hoa bày tỏ tình yêu, Tạ Vô An tiếp nhận rồi, hôm nay hai người dắt tay dạo bước sân trường.

Lâm Tinh Hà vốn có vẻ lúng túng, nhưng mà thấy Tạ Vô An bình tĩnh thong dong như vậy, vẻ lúng túng của cô cũng không cánh mà bay, cô ngẩng đầu ưỡn ngực theo Tạ Vô An vào căn tin.

Sau khi hai người ngồi xuống, Lâm Tinh Hà hỏi: "Anh có kiêng ăn cái gì không?"

Tạ Vô An nói: "Không có."

Lâm Tinh Hà liền đi đến trước cửa sổ căn tin mua một đống thức ăn, mỗi loại cô đều chọn một ít, thật ra cũng không phải sợ không hợp khẩu vị Tạ Vô An, chỉ là bé Tuyết Cơ ăn một viên kim ô đan của hắn, làm cô cứ cảm thấy thiếu Tạ Vô An một nhân tình.

Sau khi Lâm Tinh Hà ngồi xuống, lại nói lần nữa: "Trước kia thú cưng của tôi đi vào trong không gian tùy thân của anh, thật sự rất ngại, còn ăn một viên kim ô đan của anh nữa, sau này nếu như anh ở chỗ nào cần tôi giúp một tay thì cứ việc nói, tôi dù xông pha khói lửa cũng không chối từ. "

Tạ Vô An lạnh nhạt nói: "Là cơ duyên của nó, cô không cần phải để trong lòng."

Lâm Tinh Hà nói: "Cơ duyên là cơ duyên, nhưng tóm lại anh vẫn là bảo vật anh mất tâm tư có được, là cơ duyên của bản thân anh..."

Tạ Vô An nhìn cô, ánh mắt tĩnh mịch.

Lâm Tinh Hà vốn còn muốn nói chút lời khách sáo, bị hắn nhìn như vậy liền quên đi.

Lâm Tinh Hà nói: "Cám ơn anh đã công nhận tôi ở trong phát sóng trực tiếp."

Lâm Tinh Hà vốn còn tưởng Tạ Vô An sẽ nói là do cô tự cố gắng, nói mấy loại phật hệ như cũng là cơ duyên của cô, không ngờ vẻ mặt hắn lại nổi lên một tia cười như không cười, hắn nói: "Không phải là công nhận. "

Lâm Tinh Hà hơi sửng sờ.

Tạ Vô An hỏi cô: "Cô nhìn thấy những con rối trong không gian tùy thân của tôi rồi đi?"

Lâm Tinh Hà gật đầu.

Tạ Vô An hỏi cô: "Cô thấy đẹp mắt không? "

Lâm Tinh Hà nói: "... Rất đồ sộ. "

Tạ Vô An nói: "Lần đầu tiên tôi gặp cô đã cảm thấy cô rất thích hợp ở trong không gian của tôi." Hắn hời hợt nói: "Cho cô điểm tích phân và kim ô đan là sợ cô không sống tới trường thi kế tiếp. "

Hắn nhìn cô thật sâu, nói: "Chỉ mong chúng ta có thể gặp lại ở trường thi tiếp theo, tôi vô cùng mong đợi cô trở thành một phần cảnh vật trong không gian của tôi."

Thức ăn trên bàn hắn cũng không có ăn một miếng nào.

Tạ Vô An đứng dậy, hắn vẫy vẫy bó hoa thuốc của cô rồi nói: "Tôi nhận, gặp lại sau."

Trong phòng ăn người đến người đi.

Từ trước đến nay Tạ Vô An hành xử khác người lại cùng người khác ngồi ăn sáng vốn là điều hết sức mới mẻ, hơn nữa tin đồn trước mặt, mọi người ở đây đều hiếu kỳ rốt cuộc hai người có quan hệ như thế nào, không ngờ lại nghe được đoạn trò chuyện bất ngờ như vậy.

Rất nhanh, tin đồn trong trường học lại thay đổi thành kiểu khác, biến thành Lâm Tinh Hà theo đuổi Tạ Vô An, Tạ Vô An vui vẻ chấp nhận, cũng vui mừng mà dự định đem người theo đuổi là Lâm Tinh Hà làm thành con rối tình yêu.

Tạ Vô An vừa đi, ánh mắt người nghe được đối thoại trong phòng ăn nhìn Lâm Tinh Hà sinh ra một tia thông cảm.

Lâm Tinh Hà cũng không để ý, trong lòng trái lại nhẹ nhõm hơn một ít, chỉ sợ Tạ Vô An đối tốt với cô quá, cô thiếu nhân tình không biết làm thế nào. Bây giờ biết Tạ Vô An có mưu đồ đối với cô, mặc dù là muốn đem cô làm thành mô hình, những chỗ tốt kia tương đương với đầu tư mô hình, nghĩ như vậy liền cảm giác bản thân cũng không có thiếu Tạ Vô An cái gì.

...Chỉ là tiếc cho một bàn bữa sáng này cùng với việc không hỏi được bất cứ chuyện gì liên quan đến Tịch Lâm.

Lâm Tinh Hà cũng không thất vọng, thời gian cô đợi ở trong trường học còn dài, hỏi không ra được thì sau này bản thân chậm rãi tìm kiếm cũng được. Nhưng mà tính cách của Tạ Vô An này, Lâm Tinh Hà cuối cùng cũng hiểu vì sao học sinh trong trường học đều phải nói hắn là một tên biếи ŧɦái rồi.

Cách thức tốt nhất để đối phó với loại biếи ŧɦái này, chính là gậy ông đập lưng ông.

Mặc dù Tạ Vô An là một đại lão, nhưng mà thời gian sau này, cô cũng có thể trở thành đại lão, đến lúc đó ai đem ai làm thành con rối còn chưa biết được đâu?

Nghĩ như thế, Lâm Tinh Hà lại có vẻ hưng phấn.

... Đem Tạ Vô An làm thành nhà cây cho mèo đặt ở trong túc xá, thấy thế nào cũng rất phong cách.