Chương 18: Chà! Quả nhiên rất đẹp trai!

Chờ sau khi nữ phụ lên tiếng, cô lại gật đầu lia lia: Haizz cạn lời, lời nói của người thứ ba hình như cũng có chút đạo lý, nếu cô là nam chính, giờ phút này đã sớm bởi vì những lời nói này mà bị gợi lên hồi ức, khơi ra tình nghĩa ngày xưa.

Nhưng Đàm Trầm thì khác, anh không hề có chút xúc động nào trên khuôn mặt.

“Cô nói cũng không sai.” Anh khẽ gật đầu, “Nhưng chúng ta chỉ lớn lên cùng nhau, chứ không làm bạn với nhau đến bây giờ.”

“Nói một cách chính xác, lúc trước cô chỉ quấn quít sau lưng Tống Dực Giang, tiện thể chú ý đến tôi, sau này khi tôi ra nước ngoài, đã không còn liên lạc nữa.”

“Mãi đến khi về nước, cô lại đột nhiên tìm tới tôi.”

Lý Kiều Kiều không ngờ rằng bị anh trực tiếp vạch trần như vậy, sắc mặt cứng ngắc trong giây lát.

“Nhưng, nhưng đó đều đã là chuyện khi còn bé rồi......”

Đàm Trầm hỏi ngược lại: “Cô cũng biết là chuyện khi còn bé sao?”

“Tôi vốn không muốn nói trắng ra như vậy, nhưng sau khi về nước thái độ của tôi đã thể hiện hết sức rõ ràng, cô vẫn không ngại phiền toái tìm tới cửa, làm lãng phí thời gian của tôi.”

Câu chuyện giữa Đàm Trầm và Lý Kiều Kiều, Tống Dực Giang vô cùng đơn giản, bởi vì các trưởng bối quen biết nhau từ trước, bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.

Khi còn bé tính tình của Tống Dực Giang vô cùng hoạt bát, lại thêm vẻ ngoài rất đáng yêu, mọi việc ở nhà trẻ đã rất thuận lợi suôn sẻ. Hơn nữa lúc ấy, nhà họ Tống gia thế lớn, danh tiếng thịnh vượng, trưởng bối trong nhà đều thích để cho bọn nhỏ đi lấy lòng Tống Dực Giang.

Lý Kiều Kiều cũng vậy, từ nhỏ cô đã biết nên chơi với ai, lúc nào cũng quấn lấy Tống Dực Giang không rời.

Đàm Trầm chẳng qua chỉ là một người tiện thể bù thêm, tính tình anh trầm lắng, tương đối hợp với Tống Dực Giang, lúc nhỏ được các trưởng bối đưa đến nhà cũ của nhà họ Đàm, ở một thời gian rất dài bên cạnh nhà họ Tống, liền trở nên thân thiết với Tống Dực Giang từ khi còn nhỏ.

Lúc ấy bọn trẻ đều thích chơi với Tống Dực Giang, không ai cố ý giới thiệu Đàm Trầm là người nhà họ Đàm, cũng không có bao nhiêu người để ý đến anh.

Lý Kiều Kiều cũng không ngoại lệ.

Sau khi Đàm Trầm học cấp ba ra nước ngoài, cô ta dường như đã quên mất nhân vật này, mãi cho đến khi anh tốt nghiệp rồi về nước. Giờ phút này cô ta mới biết được anh là người nhà họ Đàm, mấy tháng ngắn ngủi liền trở nên đặc biệt nhiệt tình, ba lần bốn lượt mượn danh nghĩa Tống Dực Giang, làm ra đủ loại hành vi tiếp cận anh.

Cũng chính là Tống Dực Giang nể tình cô ta và mình từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vẫn luôn giúp đỡ ngăn cản khuyên nhủ, như vậy bạn tốt mới hoàn toàn không đuổi người ta ra ngoài.

“Nhưng, nhưng em thật sự thích anh, anh Đàm…”

Tuy rằng cũng có một chút nguyên nhân gia thế, trong nhà cô ta cũng cho phép cô ta có quan hệ tốt với người nhà họ Đàm, nhưng lý do lớn nhất là sau khi Đàm Trầm về nước, thật sự trở nên rất đẹp trai!

Khi còn bé chỉ quan tâm đến Tống Dực Giang tính tình hoạt bát, cũng không chú ý đến dáng vẻ vô cùng u ám trầm lắng của Đàm Trầm.

Nhưng ai có thể ngờ được rằng, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Đàm Trầm ra khỏi nước một chuyến, liền lộ ra dáng vẻ kinh người của anh, nếu không phải Tống Dực Giang giới thiệu, cô ta suýt chút nữa không nhận ra đây chính là người quen từ khi còn bé.

Không để ý một cái, Lý Kiều Kiều liền nói hết toàn bộ lời trong lòng cô ta ra.

Đàm Trầm: “...”

Tô Tửu Tửu đang ở một bên hóng drama: “... Meo meo?”

Thật sự đẹp trai như vậy sao?

Cô quay đầu, cẩn thận nhìn nam chính một cái.

Chà! Quả nhiên rất đẹp trai!

Đây đã là lần thứ hai Tô Tửu Tửu thán phục vì "Tướng mạo xuất sắc" của nam chính! Cô chưa từng nghĩ tới những miêu tả nam chính trong tiểu thuyết lại xuất hiện trên khuôn mặt một nhân vật ở ngoài đời.

Ừm, cô có chút hiểu được Lý Kiều Kiều.

Nhưng Đàm Trầm không hiểu, cũng không muốn truy cứu lời nói của Lý Kiều Kiều rốt cuộc là thật hay giả.

“Cô không cần nói với tôi những điều này, ngoại trừ Tống Dực Giang, tôi và cô không thân.”

“Mèo của cô, cô tự mang đi, sau này đừng tới nữa.”

Khi anh nói câu thứ hai, theo bản năng liếc mắt nhìn con mèo trên sô pha một cái, chỉ thấy con mèo há miệng nhìn chằm chằm mặt mình ngẩn người, vẻ mặt ngu xuẩn.

Thật đáng tiếc.

Hiếm lắm mới có được một con mèo có chút ngu xuẩn như vậy.