Chương 21: Sự sụp đổ của người trưởng thành có lẽ chính là trong khoảnh khắc này

Buổi sáng cô nghe được Lý Kiều Kiều nói hôm nay anh muốn đến công ty, vậy nên Đàm Trầm chắc là sẽ đi ra nhỉ?

Ôm ý nghĩ này trong đầu, Tô Tửu Tửu vừa chờ đã là hai tiếng đồng hồ, người ra vào không nhiều lắm, chỉ là không nhìn thấy bóng dáng của Đàm Trầm.

“Ọt.”

Bụng cô kêu lên một tiếng.

“Hệ thống, tôi đói quá, cậu nói tôi có thể đợi được Đàm Trầm sao?”

Hệ thống cũng rất đau lòng: [Tôi không biết.]

Nó cũng không nghĩ tới ký chủ sẽ thảm như vậy, nghĩ tới đây, áy náy trong lòng nó càng thêm mãnh liệt.

[Hu hu hu, tôi xin lỗi, nếu như không phải trước đó tôi tiêu một khoản lớn điểm tích lũy, ký chủ cô bây giờ chính là có cơ thể của người bình thường rồi, cho dù nam chính không để ý tới cô, cô cũng có thể yên tâm mà sống tiếp, hu hu hu….]

Mà không phải giống như bây giờ, làm một con mèo không có bất kỳ năng lực tự chủ nào, tất cả hy vọng sinh tồn đều ủy thác vào nam chính.

Tô Tửu Tửu đã nằm thẳng tiếp nhận sự thật này, cô bây giờ chỉ quan tâm đến một việc: “Đổi cơ thể người cần bao nhiêu điểm tích lũy?”

[Cần 5000 điểm tích lũy.]

Ôi chao!

Hiện tại cô cách 5000 điểm tích lũy còn cần thêm 4600 điểm tích lũy nữa!

Đây rốt cuộc là thảm kịch nhân gian gì vậy?

Tô Tửu Tửu nắm chặt móng vuốt của mình, cô nhất định phải trở về bên cạnh nam chính!

[Ký chủ, nam chính lúc này còn chưa đi ra, nói không chừng hôm nay anh ta không định đi làm, chúng ta có cần đi kiếm chút đồ ăn trước không?]

“Ý kiến hay.” Tô Tửu Tửu từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa ăn cái gì, bây giờ đã sớm đói đến hoa mắt chóng mặt, “Nhưng mà bây giờ tôi đi tìm đồ ăn ở đâu đây?”

Hệ thống vô cùng nhẹ nhàng: [Thùng rác đi? Thùng rác của người có tiền chắc là rất phong phú.]

Tô Tửu Tửu: “...”

Móng vuốt của Tô Tửu Tửu ngứa ngáy: “Cậu hiện hình ra đi.”

Một con gấu trúc nhỏ không rõ nguyên do xuất hiện ở trước mắt Tô Tửu Tửu, còn cố ý tiến đến bên cạnh cô: [Ký chủ, làm sao vậy?]

Tô Tửu Tửu bị nó bóp đến suýt chút nữa ngã sấp xuống, lúc này liền giơ móng mèo lên đánh nó một trận.

“Thùng rác cái rắm! Sao cậu không tự mình đi đi!”

Đợi khi cô hết tức giận, mới một lần nữa chui ra bồn hoa với phong thái hiên ngang, chậm rãi đi về phía trước.

“Nhìn xem có thể tìm được một cái siêu thị nhỏ hay không, ngoan ngoãn với ông chủ một chút, xin ông ấy cho tôi một cây xúc xích nhỏ…”

Trong lúc nói chuyện, trong tầm mắt của cô xuất hiện một siêu thị cao cấp, không có quá nhiều người đi vào, nhưng bảo vệ vẫn hết sức chuyên nghiệp, đứng ở cửa đo nhiệt độ cơ thể.

Tốt lắm, nơi này đến ngay cả siêu thị cũng là nhập khẩu, nhân viên an ninh cũng hoàn hảo như vậy, hiển nhiên là phá nát con đường cuối cùng của cô.

Tô Tửu Tửu: Cuộc sống của mèo hoang cũng quá khổ sở, cô thật sự sẽ khóc đến chết ở chỗ này.

Đường nào cũng không đi được, cô đành phải vòng trở lại dưới tầng của chung cư, đi qua đi lại vài vòng... Cô liền phát hiện một hộ gia đình ở lầu một có một vườn hoa nhỏ, trong vườn hoa không trồng hoa, tất cả đều là rau dưa và trái cây.

Và quan trọng nhất chính là, hàng rào của khu vườn nhỏ này làm bằng gỗ mà cô có thể dễ dàng chui vào.

…..

Tô Tửu Tửu từ trong vườn hoa hái một chùm cà chua bi, thỏa mãn chui ra khỏi hàng rào, trong miệng còn ngậm thêm một quả.

Sau khi chui ra ngoài, cô quay đầu hướng về phía hộ gia đình này “meo meo” một tiếng.

“Meo meo meo.”

Yên tâm, chờ sau này tôi giàu có, sẽ bồi thường cho gia chủ gấp mười lần số cà chua bi kia.

Sau khi lấp đầy bụng, khí thế của cô lại trở về! Cô cắn quả cà chua ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở ven đường, chuẩn bị quay lại ngồi xổm trong bồn hoa.

Có lẽ là miệng của mèo thật sự rất trơn, một chút không cẩn thận, cà chua nhỏ trong miệng đột nhiên rơi xuống, lăn lông lốc đến giữa đường.

Tô Tửu Tửu vội vàng chạy chậm đuổi theo, nhưng cũng không nhanh bằng chiếc xe thể thao đột nhiên từ phía sau vọt tới, chiếc xe sang trọng kia mang theo gió thổi qua bộ lông của cô! Bụi bặm cuốn lên làm mờ mắt cô!

Chờ sau khi dư ảnh của chiếc xe biến mất, Tô Tửu Tửu xù lông vội vàng đuổi theo, nhưng đã quá muộn, quá muộn rồi.

Quả cà chua bi lăn đến giữa đường kia bị xe thể thao cán đến vỡ vụn.

Sự sụp đổ của người trưởng thành có lẽ chính là trong khoảnh khắc này.