Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Biến Thành Mèo Trà Xanh Trong Tiểu Thuyết Bá Tổng

Chương 36: Càng nghĩ cô càng cảm nhận được sự cô đơn lạnh lẽo của đồng tiền

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hệ thống an ủi: [ Cô hãy hài lòng đi, cô gái ở trong video ở bên cạnh nam phụ, rõ ràng là được trời cao sủng ái, lại bị nam chính đánh vô số lần, thậm chí còn ở nơi công cộng đánh gãy một cái răng cửa.]

[Sự cạnh tranh ở đó thậm chí còn nghiêm trọng hơn.]

Hệ thống tự giễu, cười nhạo: [Ai bảo chúng ta thuê ngoài, không lấy được nam nữ chính chuẩn chỉnh.]

Tô Tửu Tửu: "...Không cần thành thật quá như vậy đâu."

Tô Tửu Tửu chỉ nghe lỏm được một câu mấu chốt như vậy nhưng không nghe rõ được phần còn lại. Vì để hiểu rõ hơn về tình tiết đã bị thay đổi, cô thậm chí còn cố gắng chui đầu mèo của mình vào khe cửa.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra tạo tiếng động không nhỏ, Đàm Trầm cùng dì Lục lập tức ngừng nói chuyện. Hai người cùng nhau quay đầu nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy ở nơi đó thò ra một cái đầu mèo tròn tròn trắng muốt.

Tô Tửu Tửu cùng hai người bọn họ đối mắt, kêu lên: "Meo?"

Chẳng lẽ cô bị phát hiện nhanh như vậy sao?

Cặp mắt mèo tròn xoe cứ thế cùng hai người bọn họ nhìn nhau thật lâu, cuối cùng cô đành chán nản rụt đầu mèo của mình lại.

Cuộc nói chuyện cứ như vậy bị gián đoạn. Đàm Trầm nhìn con mèo chui vào rồi lại lùi ra, anh buồn cười bước tới mở cửa, cúi người bế con mèo lên.

"Làm sao? Đang nghe lén lại bị phát hiện sao?"

Tô Tửu Tửu ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn anh: "Meo!"

Không thể không nói, cô cực kì đáng yêu khi làm ra vẻ ngoan ngoãn, ngay cả Đàm Trầm, một người trưởng thành mặt lạnh cấm dục cũng vô thức bị mê hoặc khi chạm vào cô.

Dì Lục lại nhìn thấy cách bế mèo thô bạo của tiểu thiếu gia liền không nhịn được mà nói: “Tiểu thiếu gia, để ta ôm nó cho!”

Đàm Trầm cúi đầu nhìn con mèo trong tay, điều chỉnh cách ôm. Anh ôm Tô Tửu Tửu như ôm một bảo bối, "Không cần đâu."

Dì Lục thấy anh từ chối nên không nài nỉ nữa mà lại tiếp tục câu chuyện lúc nãy.

"Lão gia nói để cô gái kia vào công ty làm thử một lần. Nếu thấy không ổn thì ông ấy cũng không ép cậu giữ cô ấy lại…”

Tô Tửu Tửu đang nằm trong lòng Đàm Trầm lập tức vểnh tai lên, chờ đợi phản ứng của nam chính.

Vì vậy anh sẽ đồng ý sao? Ái chà, nhất định anh sẽ đồng ý thôi! Cô thậm chí còn chưa hoàn thành được bao nhiêu nhiệm vụ của nữ phụ!

Không để cô không đợi lâu, cuối cùng nam chính cũng buông tay: "Được."

Nghe những lời này, dì Lục rốt cuộc cũng thấy nhẹ hẳn người.

"Vậy ta không quấy rầy thiếu gia nữa, lão gia còn đang đợi ta trở về."

"Được."

Đàm Trầm bước ra khỏi cổng với con mèo trong tay, anh nhìn dì Lục rời đi.

"Thiếu gia, trong tủ lạnh còn có rất nhiều nguyên liệu thích hợp để làm thức ăn cho mèo, cậu nhớ làm nhiều đồ ăn ngon cho nó nhé."

"Được.”

Tô Tửu Tửu nhìn dì Lục vẫn đang lo lắng cho thức ăn cho cô trước khi rời đi, cô duỗi chân vẫy vẫy dì Lục một cách thân thiện.

Tạm biệt, dì tốt bụng!

"Nhóc đa cảm quá." Đàm Trầm khó hiểu khịt mũi. Mặc dù cửa thang máy đã đóng lại, dì Lục cũng đi rồi, nhưng ánh mắt của anh vẫn dán vào nơi đó.

Không đúng, mặc dù nhìn vào một nơi, nhưng nói đúng hơn là đôi mắt anh giống như không có tiêu điểm, tựa hồ đang nhớ lại bóng lưng của di Lục, nhưng thật ra không nhìn thứ gì cả.

Tô Tửu Tửu đột nhiên cảm thấy sự cô đơn của anh: một thân một mình sống ở tầng Lâm Giang Đại Bình rộng 500 mét vuông, ngày ngày làm việc trong tòa nhà 20 tầng đó... Quên đi, càng nghĩ cô càng cảm nhận được sự cô đơn lạnh lẽo của đồng tiền.

Nhưng thành thật mà nói, cô cảm nhận được tâm trạng của Đàm Trầm hiện giờ không được tốt lắm. Mặc dù lúc bình thường vẻ mặt của anh lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng ít nhất anh ấy không cô đơn như bây giờ.

Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng giơ chân mèo lên, đặt lên mu bàn tay của Đàm Trầm.

"Meo~"

Đừng buồn! Anh vẫn còn có tôi! Mặc dù nhiệm vụ của tôi là độc chiếm ở bên cạnh anh, nhưng tôi rất dễ thương nha!

Lực vuốt của mèo trên mu bàn tay rất nhẹ, tựa hồ con mèo trong ngực đã cảm nhận được tâm tình của anh nên đang an ủi anh.

Có lẽ mối quan hệ giữa con người và thú cưng vốn dĩ thiêng liêng, khoảnh khắc Đàm Trầm và con mèo nhìn nhau, lần đầu tiên anh nhận ra chính xác những gì nó muốn thể hiện thông qua đôi mắt của nó.

"Nhóc đang an ủi tôi sao?"

Tô Tửu Tửu không thể trực tiếp gật đầu, cô đành duỗi móng mèo lên vỗ vỗ mu bàn tay anh.

Đúng vậy!
« Chương TrướcChương Tiếp »