Chương 46: May mà cô ôm được cái đùi vàng!

Nghe có vẻ kỳ lạ và phức tạp, nhưng máu buôn chuyện của Tô Tửu Tửu tựa hồ đã xuất hiện. Ngay khi cô định hỏi chi tiết câu chuyện, con chó golden to lớn đã bị vị thím trung niên kéo đi mất.

Tô Tửu Tửu bất mãn đi theo: "Thân hình cậu to lớn như vậy, nếu anh không chịu đi thì bà tôi có kéo cũng vô dụng!”

Con chó golden to lớn thở dài một cái thật sâu: "Nếu như mọi chuyện đơn giản như vậy thì tốt quá rồi. Nữ chính cũng chỉ là tạm thời ở nhờ chỗ này mà thôi, nếu như tôi không nghe lời, lão phù thủy này có thể lập tức cáo trạng."

Tiểu bạch hoa nữ chính ở nhà người khác, thân là thú cưng của cô ấy, cậu ta đương nhiên cũng phải ở nhờ nhà người khác.

Tô Tửu Tửu nhìn thấy cậu ta đã nói hết, mặc dù cô vẫn còn nhiều nghi hoặc nhưng vẫn đồng tình dùng móng vuốt mèo của mình vỗ vỗ lên chân chó của cậu ta.

Vị thím trung niên có đôi mắt sắc bén. Bà ta nhìn thấy cảnh này liền tưởng rằng con mèo ở đây là cố ý khıêυ khí©h con chó. Bà ta cau mày quay lại, kéo theo con chó golden to lớn trở về.

Con chó golden to lớn càng ngày càng đi xa, Tô Tửu Tửu không thể đuổi theo nên đành phải la to vào mặt cậu ta.

"Ngày mai cậu có đến đây nữa không?”

Con chó golden to lớn: "Sớm muộn gì bảy giờ tôi cũng sẽ bị bà ta dắt xuống đây. Hôm sau cô có thể chờ tôi ở chỗ này!"

Con chó golden to lớn: "Đúng rồi, tên tôi không phải là Phú Quý, tôi gọi là Lâm Phong Nhiễm!"

Tô Tửu Tửu nhìn theo cậu ta đang bị cưỡng ép kéo đi, cô không khỏi thở dài một hơi.

Haiz, đổi lấy cơ thể của thú cưng có những ưu điểm và khuyết điểm riêng, cậu ta thậm chí đến quyền tự do cơ bản cũng không thể đảm bảo được.

Nếu nam chính và nữ chính mà bọn họ đi theo sống cực khổ thì cuộc sống của bọn họ trôi qua cũng không thể tốt đẹp.

Sau khi so sánh, Tô Tửu Tửu đối với Đàm Trầm đã hài lòng hơn một chút.

May mà cô ôm được cái đùi vàng!

Tính toán xong, thời gian đi dạo hôm nay cũng hết, đã đến lúc cô phải trở về chỗ của thư ký Lâm.

Để cô nhớ lại con đường nhỏ để trở về!

"Ồ?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến bước chân mèo của Tô Tửu Tửu dừng lại. Khi cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tống Nhã Văn đang đứng gần đó.

Khá lắm! Tại sao cô ta lại ở đây?

Trải qua chuyện bị vu hại lần trước, Tô Tửu Tửu đối với cô ta có ấn tượng rất xấu. Hiện giờ cô đang không có nhiệm vụ cho nên lập tức xông lên nhe nanh trợn mắt một phen với cô ta.

“Meo!” Cút!

Tống Nhã Văn đang cầm chiếc túi công văn, không những không sợ hãi mà ngược lại còn mỉm cười nhìn cô chằm chằm.

"Đây không phải là mèo của Đàm tổng sao? Tại sao nhóc lại ở chỗ này?" Nói xong, cô ta liền ảo não vỗ vỗ đầu mình, "Xem tôi này, mấy con mèo đều nhìn rất giống nhau, nhất định là do tôi nhìn nhầm rồi.”

Cô ta quay đầu nhìn xung quanh, không có người và cũng không có camera giám sát.

"Mày hẳn là mèo hoang đúng không?"

Cô ta cười duỗi chân, trực tiếp đá Tô Tửu Tửu qua một bên.

"Đừng cản đường tao, mèo hoang."

Thời điểm bị bàn chân đó đá đi, Tô Tửu Tửu sững sờ.

Cô vốn tưởng rằng nữ phụ độc ác này sẽ chỉ suy tính sau lưng, nhưng chưa từng nghĩ đến cô ta sẽ trực tiếp dùng chân đạp cô.

Đây là một con mèo!

Ai sẽ đạp một con mèo cơ chứ?

Tống Nhã Văn sẽ, cô ta không hề kiềm lại lực đạo đôi chân của mình. Tựa hồ cô ta hận không thể một cước đạp văng con mèo.

Cũng may Tô Tửu Tửu nhanh chóng né đi, chỉ bị trúng một phần lực, sau đó bị đạp văng vào bụi cỏ bên đường.

Cú đá bất ngờ ập đến, cô lật người nhảy ra khỏi bụi cỏ, nhìn chằm chằm Tống Nhã Văn. Cô tức giận đến mức máu dồn lên trán.

Vừa rồi cô phản ứng nhanh như vậy nhưng vẫn bị đá một cước. Nếu như không kịp né tránh mà thật sự bị Tống Nhã Văn đá trúng thì sẽ đau biết bao!

Tất cả tức giận đều dồn nén trong l*иg ngực, lửa giận từ từ bốc lên.

"Meooooo!"

Tô Tửu Tửu hung hăng hướng vào mặt Tống Nhã Văn mà kêu. Nhưng kích thước của cô quá nhỏ, thậm chí tiếng meo meo cũng chỉ hơi sắc bén, không hề tạo ra bất kỳ sự hù dọa nào.

“Kêu to như vậy, chẳng lẽ là thích chơi với tao sao?” Tống Nhã Văn cố ý hỏi ngược lại, trong mắt không hề giấu đi ác ý.

Nhìn thấy cô ta lại nhấc chân, Tô Tửu Tửu vội vàng nhảy sang chỗ khác.