Chương 58: Cái tát

Bỗng nhiên Lão Du té xỉu, dời đi sự chú ý của đại bộ phận người ở đó, lập tức hiện trường lại nổi lên một trận hỗn loạn.

Cùng lúc đó, Ngô Song dùng sức đẩy Phương Thiếu Tắc ra, hung hăng cho hắn một cái bạt tai.

Lực của cái tát này không nhẹ, Phương Thiếu Tắc trở tay không kịp, không chỉ có gương mặt nóng rát đến đau, ngực cũng giống như ăn một cú đánh cực mạnh, nghẹn đến mức nói không ra lời.

"Phương Thiếu Tắc, thật sự cậu quá ấu trĩ!" Ngô Song nói xong những lời này xong liền xoay người chạy ra ngoài.

Theo bản năng, Phương Thiếu Tắc muốn đuổi theo, mới chạy đến cửa bỗng nhiên bị một chiếc xe có tốc độ cực nhanh lao tới, chặn đường đi của hắn. Ngay sau đó từ trong xe có vài người mặc đồ đen bước xuống, không nhiều lời liền kéo hắn lên xe.

Ngô Song chạy ở phía trước cũng không phát hiện sự việc xảy ra phía sau, cô đi về thẳng nhà mình. Trong lúc đó điện thoại reo không biết bao nhiêu lần, cô cũng không bắt máy, trong lòng rối bời.

Tuy rằng cô biết rõ mối quan hệ của mình và Phương Thiếu Tắc sớm hay muộn gì mọi người cũng biết. Nhưng cô không nghĩ tới ngày này sẽ đến đến nhanh như vậy, với phương thức cô không thể ngờ tới mà bại lộ trước ánh mắt của mọi người.

Hắn cho rằng mình đang làm cái gì? Quay phim thần tượng sao? Tuyên bố chủ quyền sao? Rất lãng mạn sao? Quả thật ấu trĩ đến cực điểm!

Trước đó Lão Du cũng đã tìm mọi cách để chia rẽ bọn họ, Ngô Song không khó tưởng tượng từ hôm nay trở đi cô sẽ phải đối mặt với áp lực lớn cỡ nào.

Trong lúc Ngô Song tâm phiền ý loạn mà chuẩn bị mở cửa, bỗng nhiên cửa được mở từ bên trong, Ngô Địch kéo vali đi ra nhìn thấy Ngô Song cũng không nói tiếng nào, liền muốn bỏ đi.

"Đứng lại!" Ngô Song ngăn cậu lại, nghiêm mặt hỏi, "En muốn đi đâu?"

"Em đi đâu cũng không cần chị lo." Ngô Địch còn giận, nên giọng điệu không mấy hoà nhã.

Mà hiện tại Ngô Song cũng đang nổi nóng: "Được, em muốn đi đâu thì cứ đi, thích làm gì thì làm, từ nay về sau chị sẽ không bao giờ quản em nữa!" Dứt lời, cô cũng không quay đầu lại mà đi vào nhà, đóng cửa thật mạnh.

"Rầm" một tiếng, thiếu chút nữa mũi của Ngô Địch đã đυ.ng vào ván cửa. Cậu hoàn toàn bị doạ sợ, kéo vali hành lý đi qua lại vài vòng ở hành lang, cuối cùng khẽ cắn môi đi trở về, cố ý đứng trước cửa nói lớn: "Em phải đi, thật sự phải đi rồi đó!"

Trong nhà an tĩnh giống như không có người.

"Chị không cần khuyên em, lần này em nhất định phải đi!" Ngô Địch lại nói.

Trong phòng vẫn im lặng như cũ.

Ngô Địch buồn bực, tuy rằng ngày thường chị cũng rất nghiêm khắc nhưng chưa từng tức giận với cậu nhiều như thế, hôm nay chị bị sao vậy?

Cậu nghĩ lại thấy không yên tâm, dứt khoát vỗ vỗ cửa: "A, em nhớ ra rồi, em còn để quên dây sạc điện thoại! Mở cửa, mở cửa......"

Cửa mở ra, ném ra một cái dây sạc,

sau đó nhanh chóng đóng lại.

Rốt cuộc Ngô Địch cũng chịu thua: "Chị, chị không sao chứ? Anh rể đâu?"

"Chết rồi!" sau cánh cửa truyền ra một câu.

Đầu Ngô Địch đầy vạch đen, nghĩ nhợi đôi chút, cũng mặc kệ Ngô Song có để ý tới cậu hay không, lại hướng vào bên trong nói: "Chị, em không nói qua với chị đã xin tạm nghỉ học là em sai, nhưng em đã hai mươi tuổi, em biết mình đang làm gì. Trở thành game thủ esport là ước mơ của em, cho dù có nhiều người không hiểu, em cũng sẽ không từ bỏ, chẳng sợ cuối cùng mình sẽ thất bại, ít nhất em đã vì ước mơ mà nỗ lực hết mình, em sẽ không hối hận!"

Ngô Địch nói xong, suy nghĩ, tiếp tục nói: "Chị cũng đừng vì chuyện của em mà nổi giận với anh rể, em nhìn ra được hai người thật sự thích đối phương. Em nói thật, hai người ở bên nhau thật sự rất xứng!"

Ngô Song dựa vào cửa, nghe em trai nói, trong lòng căng thẳng.

"Chị, mặc kệ chị có nghe thấy hay không, tóm lại, dù chị làm cái gì, vĩnh viễn em cũng sẽ ủng hộ chị!"

Bỗng nhiên Ngô Song cảm thấy mũi mình cay cay.

"Em phải đi rồi, em còn muốn đến câu lạc bộ tham gia tập huấn, chị có việc gì cứ gọi điện thoại cho em!" Ngô Địch nói xong, rốt cuộc cũng kéo vali rời đi.

Nghe tiếng bước chân cậu kéo vali càng lúc càng xa, bỗng nhiên Ngô Song hiểu ra, em trai cô thật sự đã trưởng thành rồi.

Cậu tùy hứng là bởi vì thực hiện mơ ước, cậu điên cuồng là bởi vì không sợ phải đối đầu với cuộc sống, cậu ấu trĩ là bởi vì lòng cậu còn mang hy vọng đối với tương lai.

Mà Phương Thiếu Tắc làm sao lại không phải như vậy?

Bỗng nhiên Ngô Song ý thức được, cho tới nay, điều cô cứ khăng khăng khăng giữ lấy chính là nguyên tắc của bản thân, thật cẩn thận mà cố gắng bảo vệ lãnh địa của mình, không muốn đυ.ng vào tất cả những thứ mà cô không biế. Chỉ là, bởi vì cô sợ hãi, sợ bước ra kia một bước cô sẽ khống chế được cuộc sống của mình, sợ mất đi cảm giác an toàn mà ba mươi năm qua cô đã xây dựng được.

Nói trắng ra là, cô chính là một người nhát gan, một người vừa nhát gan lại tự ti đến tội nghiệp!

Giờ phút này, trước mắt Ngô Song lại hiện lên hình ảnh cái tát vừa rồi, cả ánh mắt của Phương Thiếu Tắc, khϊếp sợ, mất mát, đau khổ......

Bởi vì trong xương cốt cô đã tồn tại cái nhát gan và tự ti, cô đã làm tổn thương người yêu thương cô nhất, hiện tại Ngô Song rất muốn đi xin lỗi.

Cô lấy điện thoại ra, tìm tên Phương Thiếu Tắc, bấm gọi đi.

Điện thoại đang kết nối, đỗ từng hồi chuông.

...........

Phương Thiếu Tắc nhìn thấy tên Ngô Song trên màn hình, vui mừng vừa muốn bắt máy, đã bị một người đàn ông mặc đồ đen lấy điện thoại đi, đưa đến cho Phương Trang Tín.

"Cô gái này chính là người mày coi trọng sao?" năm nay Phương Trang Tín bảy mươi ba tuổi, đầu tóc đã bạc, nhưng khí thế so với năm đó hoàn toàn không giảm đi, cả người tản ra một loại uy quyền không phải ai cũng có.

"Đúng, tôi thích cô ấy, trả điện thoại lại cho tôi!" Đối mặt với người ông luôn nghiêm túc, Phương Thiếu Tắc không chút nào sợ hãi.

Phương Trang Tín không để ý đến hắn, trực tiếp ngắt cuộc gọi.

"Sao ông có thể ngắt điện thoại của tôi? Mau trả lại cho tôi!"

Phương Thiếu Tắc muốn đi qua lấy điện thoại lại, lập tức có mấy người mặc đồ đen nhanh chóng đi qua, kéo hắn lại.

"Còn ra thể thống gì!" Phương Trang Tín lạnh giọng mắng, "Chỉ một người đàn bà đac khiến mày mê thành như vậy, sao ta lại có một đứa cháu trai như mày vậy?"

"Phương gia có đứa cháu như thế này, cũng bởi vì có người ông như ông làm tấm gương!" Phương Thiếu Tắc giọng sắc bén.

"Hỗn láo, mày nói cái gì?!" Phương Trang Tín mắng.

"Không phải ông cũng giống tôi, bị người đàn bà kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo sao!"

Phương Trang Tín tức giận đến dậm chân: "Cái đồ bất hiếu, phụ nữ ta thích ít nhất so với ta không lớn hơn bảy tuổi!"

"Phụ nữ tôi thích, ít nhất không phải làm bảo mẫu!"

"Bang!" Đáng thương cho Phương tiểu thiếu gia, hôm nay là lần thứ hai ăn bạt tai.

Phương Trang Tín chỉ vào mũi hắn mắng: "Nếu mày còn dám nói về bà nội nhỏ của mày như vậy, hiện tại ta sẽ lập tức sửa lại di chúc, cho mày một xu cũng không lấy được!"

"Chuyện ông đòi sửa di chúc cũng không còn mới mẻ gì nữa, muốn sửa thì cứ sửa nhanh đi, đem toàn bộ để lại cho Liêu Tiến, để hắn đỡ phải mỗi ngày nhớ thương. Nếu không ông sinh thêm một đứa con trai tốt nữa, dù sao bà ấy tuổi còn trẻ!"

"Bang!"

Lại là một cái tát tay, mặt Phương Thiếu Tắc bị đánh đến đỏ, Phương Trang Tín tức giận đến cả người đều phát run.

Thủ hạ Hoàng Tùng không nhìn được nữa, qua đi ngăn Phương Trang Tín lại: "Chủ tịch đừng đánh nữa, tim ngài không được khỏe, ngài không thể quá kích động."

"Sớm muộn gì ta cũng bị tên tiểu súc sinh này làm cho tức chết!" Phương Trang Tín ôm ngực thẳng thở dốc.

"Tiểu súc sinh già rồi cũng là lão súc sinh." Phương Thiếu Tắc nói thầm một câu.

Phương Trang Tín nghe thấy, tức giận giơ quải trượng lên muốn đánh hắn.

"Chủ tịch, đừng đánh, đừng đánh!" Hoàng Tùng liều chết ngăn lại, liều mạng nhìn Phương Thiếu Tắc đưa mắt ra hiệu, muốn hắn nhanh chạy đi.

Nhưng Phương Thiếu Tắc lại còn ở một bên lửa cháy đổ thêm dầu: "Ông chỉ có một đứa chái trai là tôi, đánh chết thì thật sự chỉ có thể tự mình sinh, hay là ông giúp ba tôi tìm một bảo mẫu tốt, sinh cho tôi thêm một em trai đi!"

"Đem nó nhốt vào phòng cho ta! Ta không muốn lại nhìn thấy nó!" Phương Trang Tín quát khàn cả giọng.

Mấy tên thủ hạ lập tức tiến lại, kéo Phương Thiếu Tắc đi ra ngoài.

"Ông đem điện thoại trả lại cho tôi a!" Phương Thiếu Tắc kháng nghị.

Phương Trang Tín cầm lấy di động, ném một cái thật mạnh ở trên mặt đất: "Đi, đều cút cho ta!"

.............

Điện thoại Phương Thiếu Tắc gọi không được, thế nhưng cuối cùng lại tắt máy, trong lòng Ngô Song nghẹn đến mức hoảng, tim đập như trống dồn.

Buổi tối, Diêu Thiên Thiên cũng không gọi được cho Ngô Song, trực tiếp đuổi đến nhà nàng, thở hồng hộc mà nói: "Không hay rồi, bại lộ! Bại lộ rồi!"

"Mình biết." Ngô Song nhíu mày, chỉ trong vòng một buổi chiều, chuyện của cô và Phương Thiếu Tắc còn có thể không bị bại lộ sao? Chỉ sợ đến chủ tịch cũng đã biết đi?

Đúng rồi, chủ tịch!

Tim Ngô Song càng đập lợi hại hơn, bỗng nhiên có loại dự cảm rất xấu.

"Ý mình là nói, thân phận của Phương Thiếu Tắc đã bị bại lộ!" Diêu Thiên Thiên giải thích, "Lão Du ở bệnh viện đã lỡ lời, một truyền mười mười truyền trăm, hiện tại toàn công ty đều biết Phương Thiếu Tắc là cháu trai của chủ tịch, tất cả mọi người đều đang bàn tán về chuyện này đó!"

"Còn chủ tịch đâu?" Ngô Song một chút cũng không quan tâm đến chuyện này, ngược lại truy vấn Diêu Thiên Thiên về chủ tịch.

"Chủ tịch?" Diêu Thiên Thiên ngây ngốc, "Ông ấy làm sao vậy?"

"Chuyện của chúng ta chủ tịch đã biết rồi sao? Mạc Dật không phải là họ hàng của Phương gia sao, bên anh ấy có tin tức gì không?" Ngô Song chưa bao giờ thấy khẩn trương như thế, không ngừng truy vấn Diêu Thiên Thiên.

"Cái này, mình không nghe anh ấy nhắc tới, nếu không mình giúp......"

"Cậu mau giúp mình hỏi một chút!" Ngô Song thế nhưng đã mở miệng trước cô.

Diêu Thiên Thiên lắp bắp kinh hãi, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nhanh chóng gọi cho Mạc Dật.

Ngô Song ở bên cạnh vội vàng mà chờ.

Một lát sau, Diêu Thiên Thiên nói chuyện điện thoại xong, đúng sự thật bẩm báo: "Mạc Dật đang đi công tác cũng không rõ lắm, bất quá anh ấy nói anh ấy có thể đi hỏi thăm một chút."

"Được, mình sẽ chờ." Ngô Song gật đầu, vẫn như cũ đứng ngồi không yên.

Diêu Thiên Thiên nhìn không được nữa: "Cậu lo lắng cho Phương Thiếu Tắc, tại sao còn cho cậu ấy một cái tát?"

Ngô Song trầm mặc không nói.

"Nếu là chủ tịch không cho hai người ở bên nhau, vậy cậu phải làm sao bây giờ?" Diêu Thiên Thiên lại hỏi.

Ngô Song cắn chặt môi, vẫn như cũ không có trả lời cô ấy.

Diêu Thiên Thiên đập bàn: "Nếu là mình, mặc kệ ba bảy hai mốt gì, trực tiếp vọt tới trước mặt chủ tịch nói cho rõ ràng, hiện tại lại không phải ở xã hội phong kiến, là chuyện ngươi tình ta nguyện, ai cũng quản không được!"

Ngô Song ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Diêu Thiên Thiên: "Không phải cậu vẫn luôn nói muốn người trong nhà đồng ý sao?"

"Đó là mình, không phải cậu!" Diêu Thiên Thiên nghiêm túc nhìn Ngô Song, "Song song, con người sống một đời, phải xúc động vài lần mới tính là hoàn mỹ. Lần xúc động của mình đã là lúc mười tám tuổi năm ấy cho Bùi khải, dù là cuối cùng chúng ta không có thể ở bên nhau, mình cũng chưa từng hối hận. Là hắn làm mình trưởng thành, biến thành chính mình thật tốt của hiện tại. Mà cậu, từ nhỏ đến lớn đều là một cái bộ dáng, mười tám tuổi đến ba mươi tuổi vẫn vậy, ba mươi tuổi còn chưa từng nhiệt huyết yêu đương lấy một lần, cậu không cảm thấy mình đã uổng phí cả một thanh xuân hay sao?"

Ngô Song động tâm.

Diêu Thiên Thiên còn muốn nói, Mạc Dật đã gọi điện thoại tới, cô liền bắt máy. Cúp máy, sắc mặt trầm thêm một chút: "Bên kia chủ tịch đã biết, nghe nói tức giận cũng không nhẹ."

"Còn Phương Thiếu Tắc đâu?" Ngô Song vội vã hỏi.

"Bị nhốt lại."

Ánh mắt Ngô Song vừa động, nhéo lên nắm tay.

Diêu Thiên Thiên lập tức trở nên khẩn trương: "Mình...... Mình vừa mới những lời đó chỉ là nói chơi a, cậu sẽ không thật sự muốn đi tìm chủ tịch đòi người chứ?"

___________...____________