Chương 8: Nếu không thì để tôi dạy cô đi

Chương 8: Nếu không thì để tôi dạy cô đi

"Nếu không thì để tôi dạy cô đi."

Trần Thuật Kỳ quay đầu lại, con ngươi lạnh băng nhìn vào Mạnh Nhiên, hơn nửa ngày mới cười lạnh nói.

"Mạnh Nhiên, có phải cô đã dựa vào người của đàn ông để hưởng thụ nhiều quá, nên cô cho rằng tất cả đàn ông trên thiên hạ này, đều sẽ gục ngã vì bộ dáng này của cô?"

Giọng nói của người đàn ông rất lạnh, nhưng Mạnh Nhiên không sợ hãi một chút nào, cô giương đầu lên nói:

"Hừ, tôi chính là người sản xuất của bộ phim này, tôi yêu cầu nhân viên của mình tạm thời giảng dạy cho mình, chuyện này không quá phận chứ."

Trần Thuật Kỳ bị Mạnh Nhiên nói cho nghẹn họng.

Trong giới l*иg tiếng thường xuyên xuất hiện tình huống diễn viên l*иg tiếng không phải là người chuyên nghiệp hoàn toàn, lúc này cũng sẽ xuất hiện trường hợp ý kiến của người sản xuất và diễn viên l*иg tiếng không hợp nhau, do vậy, quyền lợi của người sản xuất rất lớn, yêu cầu như thế này thật sự không nói chơi tí nào.

Làm một diễn viên l*иg tiếng có trách nhiệm với công việc, Trần Thuật Kỳ không thể nào phản bác được, hơn nữa cho dù muốn nhanh chóng hoàn thành công việc nhưng nếu không hiểu được việc trong tay, Trần Thuật Kỳ cũng không thể không dạy cô, anh ngừng việc trong tay lại, mở miệng nói.

"Xem qua lời kịch chưa?"

"Đương nhiên rồi."

"Theo kịch bản của Nhật thì lời nói của người phụ nữ đều rất nhẹ nhàng, ngược lại lời nói của đàn ông lại cực kỳ bá đạo, thật ra là do người đầu tiên dùng âm giả rất nhiều còn người sau lại dùng âm thanh thật nhiều hơn."

"Âm giả là dùng khí à?"

"Đúng vậy, cô xem lại đi, ví dụ như câu kịch bản này "Anh có thể không cần được chào đón nhiều như thế không vậy, em thu thư tình mỏi cả tay rồi!", thói quen của cô là dùng âm giả, hơi thở quá nhiều, dẫn tới việc nói một câu hoàn chỉnh cũng không xong."

Dường như Mạnh Nhiên đang suy nghĩ gì đó, thật ra cũng giống như đếm số vậy, khi chúng ta đếm hết một hơi số đi xuống, nếu tự tin mười phần thì đếm được hai ba mươi số cũng được, nhưng nếu muốn lúc đếm phải có tình cảm và sự nhẹ nhàng, vậy thì không đếm được mười số đầu, trong mỗi câu chữ đều phải chất chứa càng nhiều cảm xúc hơn.

"Nếu cô liên tục nói bằng giọng nhỏ, vậy thì sẽ cho người ta cảm giác rất uyển chuyển, cho nên, đừng dùng âm giả, cô cứ sử dụng giọng thật, đè thấp nó xuống thử xem."

Mạnh Nhiên cảm thấy mình như được mở một cánh cửa đến thế giới mới, mỗi ngày chúng ta đều nghe người khác nói chuyện, cũng biết là lúc nói giọng nhẹ nhàng nhỏ bé và khi lớn tiếng ồn ào sẽ có sự khác biệt, lại không nghĩ đến chuyện khác biệt như thế nào.

Cô dựa theo lời chỉ dạy của Trần Thuật Kỳ thử phát ra tiếng, nhưng rất nhanh lại phát hiện ra một vấn đề mới, lúc bắt đầu âm thanh của cô rất đầy đủ, nhưng đến phần sau sẽ vô thức yếu dần đi.

"Đây là vấn đề thứ hai, kiến thức cơ bản không vững chắc, dung lượng của phổi quá thấp, không thể nói hoàn chỉnh một câu đơn giản nhất được, cái này có thể dùng kỹ xảo hô hấp nhanh chóng, sử dụng nhiều cảm xúc cho câu nói thêm mãnh liệt hơn, chú ý, không cần che giấu những âm thanh khi các dòng khí di chuyển...."

Một người dạy một người học, rất nhanh đã qua mười hai giờ trưa rồi, Vương ca đã chạy đi mất tiêu, nói là buổi chiều sẽ quay lại, hiện tại toàn bộ căn biệt thự trống rỗng này chỉ còn lại hai người là Mạnh Nhiên và Trần Thuật Kỳ.

"Nhà sản xuất, có phải là nên nghỉ trưa rồi không, cơm hợp đâu?"