Chương 5: Đừng sợ, tớ bảo đảm sẽ không ăn thịt cậu đâu.

Mạc Y ném thẳng tờ 500 tệ lên bàn học của Châu Nhụy, Tề Hành nhíu mày không chút lưu tình.

Anh thực sự không thích những trò xấu như giật tóc, tát vào mặt, xé quần áo của các cô gái.

Con gái, họ phải xinh đẹp, ngoan ngoãn.

Mặc dù anh căn bản không thể nhìn ra Châu Nhụy này có xinh đẹp không, nhưng lần trước khi gặp cô, mặt cô bê bết máu, lần này thì mặt sưng lên như bánh mì mới nướng, nhưng đó vẫn là một đứa con gái.

Tề Hành định ngăn cản, nhưng Châu Nhụy đã bắt đầu.

Cái tát vào mặt vẫn ầm ĩ, cứ mỗi lúc một dồn dập, cứ như thể thứ cô tát vào không phải mặt cô vậy.

Sắc mặt Tề Hành không tốt, Mạc Y cùng hai người bạn của cô ta càng thêm sợ hãi.

Họ hoảng sợ nhìn nhau, như thể đang chờ ai đó nảy ra ý tưởng gì đó.

Về phần video, sớm đã quên tiếp tục quay.

Không đợi Châu Nhụy tát xong 24 cái còn lại, ba người họ đã bỏ chạy với khuôn mặt tái mét.

Như thể họ là người bị bắt nạt.

Cổ tay Châu Nhụy đột nhiên bị bắt lại, là Tề Hành.

Anh nhìn cô trịch thượng, có vẻ khá bối rối: "...Dừng lại đi, người cũng đi rồi."

Châu Nhụy ngây người nhìn anh, tai cô ù đi, như có hàng chục con ruồi bu vào, cô khó mà nghe thấy Tề Hành đang nói gì.

Tuy nhiên, cô phát hiện ra rằng Tề Hành có đôi mắt một mí, con ngươi sáng, giống như một con mèo ba màu mà mẹ cô đã nuôi trong nhiều năm qua.

Châu Nhụy rất thích con mèo, nhưng vào ngày mất thứ hai của mẹ thì mèo đã chạy rồi.

“…Cảm ơn cậu.” Châu Nhụy thấp giọng cảm ơn Tề Hành, cô thật sự không muốn cảm ơn anh, nhưng lại phát hiện cô nhìn anh quá lâu, vì sợ anh sẽ kiếm chuyện với cô.

Kể từ năm đầu tiên trung học, Tề Hành là học sinh đứng nhất lớp, chưa ai có thể sánh bằng anh.

Điểm số của Châu Nhụy dao động qua lại giữa năm thứ hai và thứ mười vào cuối năm, thường phụ thuộc vào việc vào ngày trước kỳ thi cô có chọc điên Châu Nghiễm Hằng hay không, cô có bị đánh nghiêm trọng hay không.

Nhưng khoảng cách giữa bọn họ so với xếp hạng kết quả xa hơn rất nhiều, Châu Nhụy tự biết thân biết phân.

“Tớ không nhắm vào cậu.” Tề Hành nói câu này mà không cần suy nghĩ, nhưng Châu Nhụy lại hiểu rõ.

"Tớ biết... Dù sao cũng cảm ơn cậu."

Giọng của Châu Nhụy rất nhẹ nhàng, giống như một con chuột hamster đang sợ sệt vậy.

Không đợi Tề Hành nói gì, Châu Nhụy đã vội vàng gật đầu chào anh rồi bước vào nhà vệ sinh nữ.

Cô bật vòi nước, dội thẳng nước lạnh lên mặt, vết sưng tấy ngay lập tức được xoa dịu nhưng sau đó là cơn đau âm ỉ như kim đâm.

Châu Nhụy không chút do dự mà vung tay thêm hai phát, sau đó cầm lấy hai miếng khăn giấy, tùy tiện lau nước trên mặt.

Khi đi ra ngoài, cô không thể không nhìn vào gương.

Thật xấu xí, cô nghĩ.

Gương mặt sưng vù đến mức cô không thể nhìn thấy đôi mắt của mình. Cô đang mặc một chiếc áo khoác chần bông màu xanh lá đậm, ít nhất là ba cỡ, với lớp hoàn thiện bằng da sáng, mà dì đã đưa cho cô.

Áo khoác đã mặc được ba năm, da rách toạc ra nhiều mảnh, lộ ra sợi vải bạc trắng.

Châu Nhụy biết sau lưng có người đặt biệt danh cho cô là "Con cóc".

Thực ra cũng khá giống đấy.

Châu Nhụy quay đầu lại, không còn nhìn mình trong gương nữa, cô bước đến phòng học, hành lang trống trải khiến tiếng bước chân càng lớn, cô lo lắng siết chặt ngón tay cái.

Kết quả là Tề Hành đã rời đi, chỉ còn lại bộ quần áo đệm bông màu trắng vứt trên mặt đất.

Nó giống như một trận tuyết không đúng lúc, bị mọi người từ chối vậy.

Châu Nhụy lại cầm lên, bộ quần áo đệm bông đã bị giẫm lên mấy vết chân đen, nhưng cô vẫn gấp cẩn thận rồi ôm vào lòng.

Nhà cô cách trường không xa, khoảng 30 phút đi bộ.

Gió mạnh thổi suốt ba bốn ngày cuối cùng cũng dừng lại, nhưng sương mù dày đặc cũng theo đó mà tụ lại thành một quả bóng, khiến con đường trở nên đặc biệt tối tăm.

Những cái bóng như bóng ma có móng vuốt, lúc đầu Châu Nhụy còn có chút sợ, nhưng giờ đã quen.

Cô cúi đầu xuống, đọc thầm đoạn Tiếng Anh vừa học hôm nay.

Đột nhiên, một cơn gió thổi qua cô, Châu Nhụy chậm đi nửa nhịp mới nhớ ra rồi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một hàng đèn xe vặn vẹo.

Nhưng rất nhanh sau đó gió lại thổi qua.

Châu Nhụy bất ngờ quan sát chiếc mô tô lớn màu đỏ đang trong sự điều khiển của Tề Hành, nó vừa quay đúng nửa vòng rồi dừng lại.

“Lên xe, tớ đưa cậu về.” Tề Hành cởi mũ bảo hiểm đưa cho cô.

Châu Nhụy theo bản năng mà lùi lại một bước.

Nhìn thấy vẻ mặt rụt rè của cô, Tề Hành trực tiếp nở nụ cười: "Đừng sợ, tớ bảo đảm sẽ không ăn thịt cậu đâu."