Chương 7: Lão tử này diễm phúc không cạn nhỉ!

"Tớ nghe nói... cậu đã để Châu Nhụy ngồi trên xe của mình?"

Trong giờ giải lao, Tề Hành và một vài người khác đang dựa vào lan can nói chuyện với nhau, Bành Xung, người im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng.

“Đúng vậy, sao thế?” Tề Hành không muốn giấu giếm.

Châu Nhụy có chút bối rối khi cô ngồi vào ghế sau xe.

Cô thậm chí còn không biết nắm vào đâu, vì vậy Tề Hành đã kéo một cánh tay của cô ôm lấy eo anh: "Ôm chặt vào, té là tớ không nhặt cậu lên đâu đấy."

Châu Nhụy ừm một tiếng, nhưng vẫn khó xử nhìn xung quanh.

Tề Hành cố ý tăng tốc lên một chút, phạm vi quay đầu cũng tăng lên rất nhiều, cuối cùng Châu Nhụy cũng ôm anh chặt hơn.

Chỉ vì sự an toàn, Tề Hành cảm thấy xuất phát điểm của mình rất đơn giản.

"Cậu và cô ta..." Bành Xung do dự một chút cũng chỉ nói được nửa lời.

Tề Hành nhìn anh ấy, một lúc sau Bành Xung mới mở mắt ra một cách tội lỗi.

Mấy người này cũng không ngốc, họ ngay lập tức biết chuyện gì đang xảy ra, bắt đầu kêu hò.

Tề Hành cũng cười.

"...Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Châu Nhụy cúp điện thoại, lại nhấn nút phát lại, cô phải gọi cho bằng được.

Nhạc chờ tưởng chừng như vô tận chợt tắt lịm.

"Châu Nhụy à." là giọng của dượng, nghe có vẻ bất lực và mệt mỏi.

“Là dượng đây.” Lòng bàn tay Châu Nhụy tay cầm điện thoại cũng đang đổ mồ hôi, cảm giác bị ghét bỏ không dễ chịu chút nào. “Cô con có ở đó không?

"Cô con đang nghỉ ngơi rồi."

Châu Nhụy biết rằng điều này thực ra là từ chối, nhưng cô chỉ có thể giả vờ như mình không biết, tiếp tục nói một cách dũng cảm.

"Dượng ơi bố con..."

“Châu Nhụy, năm nay con học mười hai rồi phải không?” Dượng đột nhiên hỏi.

"Dạ."

"Hai ngày trước cô của con đã nói với dượng, mấy đứa nhỏ trong nhà, con là người có triển vọng nhất, con nhất định sẽ đỗ được vào một trường đại học tốt."

"Cô ấy còn giấu dượng kiếm được 5.000 tệ nữa cơ, hai ngày trước bị dượng phát hiện rồi, cô ấy nói số tiền này để dành cho con để đóng học phí đại học nữa cơ."

Người dượng ở đầu bên kia thở dài: "Châu Nhụy này, dượng và cô con đều không có năng lực, số tiền kiếm được vừa đủ tiêu, chiều dượng sẽ gửi 5.000 qua cho con, nhưng nhiều nữa thì dượng với cô không có rồi."

Châu Nhụy đi qua đi lại đối diện sòng bạch, nhưng cũng đi vào rồi.

Cô đã đến rất nhiều lần, nhất là khi mẹ cô còn sống, mỗi lần cô đến, đều là đến để nói với bố cô về nhà.

Bên ngoài sòng bạc không lớn, có một cánh cửa bí mật, sau khi bước vào có bậc thang xuống 18 bậc, đẩy cánh cửa mở vào trong, là đến nơi.

Lần nào cũng có kha khá, to bằng năm sáu phòng học nhưng lúc nào cũng đông đúc, khói bụi, sôi động hơn cả chợ rau.

Dưới ánh sáng rực rỡ gần như chói mắt, mọi người đều phấn khích và vui mừng, với đôi mắt đỏ ngầu và khuôn mặt đỏ bừng.

Họ hò hét ầm ĩ, đuổi theo những tờ tiền đỏ đặt trước mắt như những con la, con ngựa.

Nhưng hôm nay lại trống không, không có ai ở đó, bàn ghế còn lộn xộn, như thể tất cả mọi người đều bốc hơi trong tích tắc.

Chỉ có hai ngọn đèn sáng, Châu Nhụy không nhìn rõ dưới chân cô, nên đã lỡ đá vào chai rượu thủy tinh, phát ra mấy tiếng kêu chấn động.

“Anh Tôn đang đợi em ở phía sau.” Có một cậu trai ngồi ở quầy lễ tân, đang cúi đầu chơi game, tóc cậu ấy rất ngắn, cũng không già lắm.

Châu Nhụy nói cảm ơn, ngón tay cô vô thức giật dây đeo cặp.

Cậu trai để điện thoại xuống, nhìn bóng lưng Châu Nhụy, liếʍ liếʍ hàm răng, cười nhạt nói: "Tôn Khoa, lão tử này diễm phúc không cạn nhỉ!"

Giọng cậu ấy rất lớn, ánh mắt cậu ấy dừng lại khi cô đi vào bóng tối, nhưng vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước.